Chương 106 – Kiến Nghiệp Bạch gia, Hồng Chiêu nổi giận (1)
Mặt đất run rẩy, Sở Hà một đường ngang ngược đụng nát cây cối đá vụn cản đường, hắn muốn ngăn cản Huyền Mãng Giao chạy trốn.
Không có khí huyết gia trì, Sở Hà bây giờ chỉ có thể sử dụng lực lượng thân thể.
Sau một phen đột phá, lực lượng thân thể của hắn đã đột phá vạn cân!
- Còn dám chạy? Ngày hôm nay ta muốn biến ngươi thành canh rắn.
Sở Hà giận dữ gào lên, hai chân to khỏe đạp mạnh vào mặt đất, hắn giống như sao băng phá không, xuyên qua bầu trời lao về phía Huyền Mãng Giao.
Phụt!
Bùn đất phạm vi năm sáu mét vỡ nát, Huyền Mãng Giao bị Sở Hà ngăn chặn, hai cánh tay Sở Hà xiết chặt lấy cổ Huyền Mãng Giao, nó nhận áp lực vô biên, cơ thể nó bị ép chảy máu tươi liên tục.
Két két két…
- Hồng Chiêu… A!!!
Lực lớn vạn cân, xiết chặt!
Vì tốc chiến tốc thắng, Sở Hà vừa ra tay đã sử dụng toàn lực.
Hắn muốn dùng một đoàn kết liễu Huyền Mãng Giao!
Huyền Mãng Giao cốt nhục vỡ nát, hai cánh tay Sở Hà bùng nổ sức mạnh to lớn.
Tiếng gào thét vang vọng trời cao, lực lượng như núi ập xuống, đầu và thân Huyền Mãng Giao bị xé nát thành hai đoạn, máu tươi tuôn ra như suối.
- Phù…
Trong hố lớn, Sở Hà thở ra một hơi thật mạnh, thổi tan sương mù, nhìn Huyền Mãng Giao đã bị xé thành hai nửa, hắn nở nụ cười đắc thắng.
- Đinh đinh! Hấp thu yêu khí, năng lượng +100!
⚝ ✽ ⚝
Xôn xao ~~
Bóng đêm thâm trầm, sương mù màu đen không ngừng bao phủ hang động.
Từ khi Lý Sương Thành và Sở Hà giao chiến đến nay đã qua ba ngày, tất cả vết tích đều trở nên mơ hồ.
Một lão nhân ánh mắt hung ác nham hiểm, tay trái mang băng gạc, sắc mặt hắn đầy nghiêm trọng, cúi đầu cầm lấy một miếng vải cháy đen trong hố.
- Tìm được, trang phục Lý trưởng lão…
Ba ba!
Sau lưng hắn có âm thanh vang lên
Trịnh Khắc Thạch bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn lão giả hút thuốc lá sau lưng.
- Trịnh Khắc Thạch, ta có phải đã từng nói qua, chuyện trong Luyện Giáp Đường không tới phiên người ngoài nhúng tay vào, ngươi là não cá vàng? Mới qua bảy giây liền quên?
Ánh mắt Đỗ Bân xuyên qua hơi khói mông lung, nhìn chằm chằm vào Trịnh Khắc Thạch.
- Đỗ lão quỷ ngươi không nên sinh sự, Lý Hàn Thành nói thế nào cũng là trưởng lão danh dự Vũ Lâu chúng ta, còn là sư phụ của Hạo nhi, ta hỏi thăm tung tích của Lý trưởng lão rất bình thường nha?
Trịnh Khắc Thạch vẻ mặt khó coi, tức giận nói.
Từ kiến thức Đỗ Bân lợi hại, tổn thất một ngón tay, hắn cũng không dám sẽ đối kháng với Đỗ Bân, cho dù gặp phải cũng sẽ tránh đi.
- Đúng vậy, ngươi còn là phụ thân của Trịnh Hạo…
Đỗ Bân hít một ngụm khói thuốc, híp mắt nói:
- Nếu như vậy, lưu lại một ngón tay, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, việc này rất công bằng.
- Công bằng chỗ nào!?
Sắc mặt Trịnh Khắc Thạch biến thành màu gan heo.
- Ta thấy ngươi vì mất đi đồ đệ, vô cớ đi gây sự!
- Đúng, ta chính là muốn gây sự, sao nào!
Đỗ lão đầu vừa hút thuốc vừa lạnh lùng nhìn Trịnh Khắc Thạch:
- Đúng lúc tâm tình ta không tốt, đánh với ta một trận! Khi đó ta sẽ hết giận!
- Đồ đệ của ngươi biến mất có liên quan gì đến Lý Sương Thành, có quan hệ gì tới ta!
Trịnh Khắc Thạch cảm thấy Đỗ lão đầu đã điên rồi, quát to:
- Ngươi muốn đánh nhau, vậy thì tìm Lý Sương Thành mà đánh!
- Nếu có thể tìm được Lý Sương Thành, ta sẽ đi gây sự với tên phế vật như ngươi sao?
Đỗ lão đầu giống như một con nhím, giọng điệu đầy bén nhọn.
Hắn rất hối hận…
Nếu không phải hắn trắng trợn khoe khoang Sở Hà thiên phú cực mạnh, Sở Hà cũng sẽ không bị Lý Sương Thành là có tâm tư hẹp hòi để mắt tới.
Bây giờ đã trải qua ba ngày liên tiếp mà không hề có tin tức, Sở Hà sống chết đã trở thành sự thật hiển nhiên…
Cảm giác bực bội không ngừng đè ép nội tâm hắn.
Đỗ Bân cần phát tiết!
- Đỗ lão quỷ, ngươi không nên khinh người quá đáng!
Vút!
Đáp lại Trịnh Khắc Thạch là một nắm đấm!
......
Quét quét quét…
Trong rừng cây, cành lá ma sát, bóng người lên xuống, một nhóm người mang vũ trang đầy đủ đứng dưới một gốc cổ thụ.
Trên cây khô cứng cáp, giống như bị người ta dùng ngón tay khắc ra đồ án
- Không sai, không sai, là ký hiệu này, trên đường đều có, là Tề tướng quân lưu lại chỉ dẫn cho chúng ta, chúng ta không đi sai.
Một vị đại hán râu ria xồm xoàm xoa ký hiệu thô ráp trên thân cây, quay đầu nhìn về phía đám người, thần sắc không ngừng kích động hưng phấn.
- Mau tìm đi, nhìn xung quanh có còn hay không.
Đại hán kia bất chợt phân phó những người khác đi tìm kiếm.
Quét quét quét.
Đám người gật đầu rời đi, thân hình giống như báo săn, lao vào trong rừng rậm.
Mười phút sau.
Cành lá ma sát lắc lư, đám người phân tán khắp nơi lại quay lại, sắc mặt không dễ nhìn, cúi đầu nói:
- Hậu thống lĩnh, chúng ta tìm kiếm một lúc, ngoại trừ đường về, địa phương còn lại, không tìm thấy ấn ký của Tề tướng quân.