← Quay lại trang sách

Chương 123 – Thiên thạch trên trời rơi xuống (2)

Tướng quân, ngươi nhìn!

Tề Cảnh sững sờ, quay đầu đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

- Xảy ra chuyện gì, tại sao cây cối đều khô héo!?

Hai người Bạch quản gia cũng tỏ ra kinh ngạc.

Bạch quản gia ngồi xổm xuống, vê tròn một cái lá khô heo, đôi mắt già nua hơi nheo lại:

- Giống như là bị hút mất sinh mệnh trong nháy mắt, có gì đó quái lạ, phiến khu vực này có gì đó quái lạ, nơi này không thể ở lâu…

Vừa dứt lời, dường như Bạch quản gia cảm ứng được gì đó, tròng mắt trừng lớn như sắp rớt ra ngoài, hắn rống lên:

- Đáng chết, chạy mau!

Nói xong, xương cốt hắn vù vù bạo hưởng, cơ bắp bành trướng biến hình, bay nhảy đến bên cạnh đám người, hắn vung tay một cái, chạy trốn.

- Ba động năng lượng thật mạnh, nơi này sắp nổ!

Tề Cảnh và Hầu Vũ đang cúi đầu xem xét cũng tái nhợt mặt mày, hai người gầm to, biến thành hung thú hình người, chân đạp mặt đất, mang theo quân tốt gần đó theo, đụng bay cả cây cối cản đường, bỏ chạy về phương xa.

Những người khác cũng liều mạng xông ra ngoài. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cứ chạy là được rồi.

Oanh!!!

Đất đá bay tán loạn, mặt đất rung chuyển. Ánh lửa rợp trời, bạo tạc khủng khiếp thổi bay mảnh đất trống, sóng xung kích kịch liệt oanh minh, ép cong cây cối.

Ánh lửa hừng hực dâng lên như một đám mây hình nấm.

Giữa không trung, một khối đất đá khổng lồ màu đen phóng lên tận trời, rồi hung hăng rơi xuống mặt đất như một viên thiên thạch.

Tạch tạch tạch ——

Bỗng, vào lúc này, mặt ngoài màu đen của thiên thạch vỡ vụn, rồi xuất hiện vô số vết rạn, để lộ mặt băng trắng noãn bên trong và thứ mà nó đang bao bọc.

⚝ ✽ ⚝

Băng tinh vỡ vụn hoàn toàn, hai thân ảnh xuất hiện.

Dưới chấn động kịch liệt, Sở Hà hung ác cắn đầu lưỡi, hắn giật cả mình, tỉnh táo lại, cấp tốc nhìn về phía xa.

- Diêu cô nương, đuổi theo.

Diêu Ngọc Chi gật đầu, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, nàng giơ tay gạt một cái, ngưng tụ ra băng tinh màu lam, hình thành nên một tấm ván. Tấm ván thuận gió lướt đi một hồi, giảm dần độ cao.

Sở Hà cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất là Tề Cảnh đang mang theo đám người chạy trốn, hắn hơi sững sờ,

Thân thể cấp tốc khôi phục bình thường, như thiên thạch phá không rơi xuống đất, nện xuống phía trước đoàn người.

- Ai?

Đoàn người Tề Cảnh lập tức dừng bước, nhìn thân ảnh đỏ rực, mặt mày như hung thần trong bụi mù cuồn cuộn phía trước không xa, hắn khó khăn nuốt nước bọt, nghiêm nghị quát hỏi.

- Tề huynh, nhanh như vậy đã quên ta rồi?

Sở Hà dậm chân đi ra khỏi bụi mù, nhìn đám người chung quanh Tề Cảnh, hắn nhíu mày, chưa được bao lâu mà đã có nhiều người tụ tập thế này.

- Tỷ phu?

Nghe thấy thanh âm Sở Hà, trong đầu Tề Cảnh không tự chủ hiện ra những đoạn ký ức trong huyễn cảnh, theo bản năng thốt ra.

Cát Thất nhìn Sở Hà đến gần, hắn nhíu mày. Nghe Tề Cảnh nói thế, hắn tỏ ra chấn kinh, hét lớn:

- Ngươi… Đây là tỷ phu ngươi!? Các ngươi lại có loại quan hệ này?

Ánh mắt Bạch quản gia trở nên hoài nghi, nếu hai người này có quan hệ như thế, vậy thì cần phải khảo nghiệm lại tính chân thật của câu chuyện mà Tề Cảnh đã kể.

- Tề Tướng Quân ngươi…

Hầu Thống lĩnh cũng cả kinh. ‌Hắn đâu có nghe Tề Cảnh có tỷ tỷ đâu?

Tỷ phu?

Sở Hà thần sắc sững sờ, hơi suy nghĩ, cũng không giải thích, hắn nhìn chung quanh, lại liếc qua Diêu Ngọc Chi đang sững sờ, nói thẳng:

- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên rời đi trước, rồi hẵng nói tiếp.

Tề Cảnh cũng biết mình lỡ lời, xấu hổ giải thích:

- Huyễn cảnh quá chân thực, không cẩn thận nói nhầm.

Hắn quay đầu nhìn về phía đám người:

- Mấy vị, chỉ là hiểu lầm.

Chợt hắn đi đến trước mặt Sở Hà và Diêu Ngọc Chi, chắp tay cúi đầu, kinh hỉ nói:

- Đại nhân, ta còn tưởng rằng…

- Nên rời đi trước, để sau hẵng nói.

Diêu Ngọc Chi lặp lại lời Sở Hà.

Tề Cảnh thân thể cứng đờ, nhìn Sở Hà một chút, gật đầu đáp ứng.

- Đi thôi, về Hắc Hà trấn.

⚝ ✽ ⚝

Mê Vụ Sâm Lâm, trên‌ không.

Bành bành bành!

Mỗi bước đi của nữ tử, không gian không ngừng vỡ nát.

Từ xa nhìn lại, giữa đất trời đỏ máu, trên đỉnh đầu nữ tử mị hoặc là huyết hải đang dậy sóng, diễn hóa vô tận tai ách chi tướng, đem sơn hà hóa thành luyện ngục rực lửa, thỏa thích phát tiết bá đạo và dã man thuần túy.

- Sao nào, ba tên Tứ cảnh đỉnh phong không đủ à.

Trên vương tọa, nam tử nho nhã nghiêng đầu, một tay xoa cằm, tỏ ra hứng thú nhìn đám người Viên Hồng đứng trên đỉnh núi.

Viên Hồng được bao phủ trong thanh quang, thân mang áo xanh mộc mạc, sắc mặt kiên nghị, hắn trực diện với hình chiếu Thi Tổ trên vương tọa, lại không có nửa phần khiếp sợ, hắn chỉ là liên tục điều động mạch lạc đại trận dưới chân.