← Quay lại trang sách

Chương 122 – Thiên thạch trên trời rơi xuống (1)

Phần rễ cây bị đoạn gãy được hàn băng nối liền, sức mạnh cắn nuốt thừa cơ mượn nhờ hàn băng, tràn vào cơ thể Hồng Chiêu yêu thụ.

- Không!

Vụn băng không ngừng bay loạn, gương mặt bên ngoài đại thụ thống khổ giãy dụa, tiến kêu gào thê lương vang tận mây xanh, rễ cây lắc lư kịch liệt.

- Hàn Quyết Thiên Môn chém!

Diêu Ngọc Chi bị tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho nhíu mày một cái. Bây giờ khoảng cách đầy đủ, thụ yêu đang là ốc không lo nổi mình ốc, đây là thời cơ cực tốt, nàng trực tiếp điều động tinh thần lực, trong mi tâm phun ra hàn khí, vung ra võ tướng.

Sau một khắc, phía sau dâng lên hư ảnh thiên kiếm huy hoàng, giống như bị ảnh hưởng gì đó, thiên kiếm võ tướng lập tức biến mất chẳng thấy đâu, nhưng khí tức cực hàn vẫn xoay chung quanh, lẻn ra phía sau, từ trên đỉnh đầu Hồng Chiêu yêu thụ đánh xuống.

- Ây…

Tiếng kêu thảm thiết im bặt.

Mặt người trên thân cây ngây ngốc, hai mắt vô thần, sinh ra vết‌ rạn.

Ba ba ba ——

Vụn băng vỡ vụn, như mưa đá rơi xuống, nhánh cây và thân cây bị đông lại vỡ nát, một thân cây khổng lồ đã biến thành bã vụn.

⚝ ✽ ⚝

Ầm ầm ——

Tiếng nổ tung như pháo vang lên liên tiếp, vụn băng bắn tung tóe.

Sở Hà vung tay vứt rễ cây trong tay, ánh mắt có chút nghiêm trọng, hắn chưa nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong đầu.

Vậy thì có nghĩa là, Thụ yêu vẫn chưa chết.

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng vang nhỏ, Diêu Ngọc Chi lách mình ‌đi đến bên cạnh Sở Hà, gương mặt trắng nõn có chút suy yếu, lông mi thật dài hơi run rẩy.

- Nàng trốn rồi.

- Ta biết, ngươi có cách nào tìm ra hành tung của nàng không.

- Không chắc lắm, rễ cây trải quá rộng.

- Đây đúng là vấn đề…

Sở Hà cúi đầu suy ngẫm, trong đầu hắn chợt xuất hiện một chỉ cốt trong suốt như hắc ngọc, đốt ngón tay trên cùng tỏa ra hồng quang. Chỉ chút nữa thôi, hồng quang có thể lấp đầy cả đốt ngón tay.

Hấp lực kinh khủng vẫn tiếp tục tràn ra, cỗ lực lượng cắn nuốt đặc biệt đó như giòi trong xương, hung mãnh xâm chiếm rễ cây chung quanh từng chút một. Rất nhiều rễ cây mau chóng khô queo, xẹp lép, nhưng dù là như thế, vẫn không phát hiện ra ý thức Hồng Chiêu yêu thụ ở đâu, giống như đã để nàng chạy trốn thật rồi.

- Chờ một chút, trước hết để ta xem thử có thể tìm ra nàng hay không.

Hai mắt Sở Hà khép hờ, ý thức trong đầu tản mát theo lực lượng cắn nuốt, bắt đầu khuếch trương ra bên ngoài, một mạng lưới lấy hắn làm trung tâm bắt đầu hình thành.

Hắn lần theo hướng chảy của năng lượng bên trong rễ cây, tìm kiếm nơi phát ra năng lượng, lần tới vị trí của Hồng Chiêu yêu thụ.

Bỗng nhiên, Sở Hà đột nhiên mở to mắt, biến sắc.

Hắn nhìn dưới chân.

- Mau tránh ra, nàng ở ngay phía dưới chúng ta!

Oanh!

Mặt đất dưới chân nhẹ nhàng run rẩy, một cỗ nhiệt ý nóng bỏng đột nhiên bộc phát, giống như dưới lòng bàn chân hai người có chôn một viên đạn hạt nhân.

Diêu Ngọc Chi bắt lấy vai Sở Hà, vừa muốn thoát khỏi chỗ này, liền phát hiện mặt đất ầm vang rạn nứt rồi sụp xuống, xung kích kinh khủng bành trướng như núi lửa phun trào tuôn ra từ dưới đất, quét sạch hai người Sở Hà.

Trong lúc nguy cấp, toàn thân Diêu Ngọc Chi bộc phát hàn ý cực hạn, băng tinh kinh khủng lan tràn toàn thân, bao vây chặt chẽ nàng và Sở Hà.

Một khắc sau, xung kích màu đỏ sậm bao phủ khối băng, cuốn lấy nó, nổ tung cùng với vách động.

Bên ngoài, Ô Mộc Lâm.

Hô hô màn ——

Gió nhẹ quất ‌vào mặt, không khí mát mẻ rót vào xoang mũi.

Tề Cảnh phun ra một ngụm trọc khí, tâm tư hỗn loạn bình tĩnh trong chốc lát, nhưng cảm xúc lại nhanh chóng rối loạn.

Hắc Hà trấn đại loạn…

Mê Vụ Sâm Lâm quỷ triều bộc phát…

Thiên quan đại trận bị phát động…

Từng chuyện từng chuyện đều xảy ra khi hắn, Hắc Hà Quân Điện Phó điện chủ không có mặt. Mà ngay cả vị đại nhân kia cũng biến mất không thấy.

Tề Cảnh cảm giác hắn sắp không giữ nổi cái mũ trên đầu nữa.

- Tướng quân, chớ hoảng sợ.

Hầu Vũ ở bên cạnh thấy vậy, an ủi:

- Đại tướng quân đang chủ trì đại cục trong trấn, nếu hắn biết được nguyên nhân ngươi tiến về Ô Mộc Lâm, nhất định sẽ không trách tội ngươi.

- Haizz, chỉ hi vọng thế.

Trên đường đi, hắn kể lại cho Bạch gia và đám người Hầu Thống lĩnh nghe một phần những gì hắn đã trải qua, vẫn có thể khiến người nghe sắc mặt cực kỳ đặc sắc.

Khi mọi người ‌đi vào một bãi cỏ, Bạch quản gia cùng Cát Thất chắp tay nói với đám người Tề Cảnh.

- Được, Bạch lão tiên sinh, Cát huynh đệ thuận buồm xuôi gió.

Tề Cảnh mang theo đám người Hầu Thống lĩnh đáp lễ.