← Quay lại trang sách

Chương 129 – Toàn tâm rèn sắt, kỹ nghệ thăng tiến (2)

Thời hạn cấm túc kết thúc.

Sở Hà hít sâu một hơi, từ trong ngực móc ra một viên đá cuội đục ngầu, nếu như nhìn kỹ, có thể phát hiện phía trên có hắc khí lượn lờ, trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong có lệ quỷ đang gầm thét.

Tay phải sờ mó, lại lấy ra một thanh phôi khí dài màu đỏ, đường vân trên bề mặt phôi khí giống như phù văn đang du động, từ bên trong phù văn trồi lên một cỗ sương mù huyết sát.

Có hai vật liệu chủ yếu trong tay, Sở Hà lại tỏ ra do dự.

Hắn chuẩn bị rèn đúc Hồn khí. Có lẽ hơi vội vàng, nhưng Sở Hà vẫn cảm thấy đủ.

Trước khi rời đi hắn đã bắt đầu rèn Thính Viêm Thạch phôi, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình, có điều kiện tan quỷ. Còn Cấu Hồn Thạch, là Sở Hà dùng số ngân lượng hắn vất vả kiếm được cộng thêm quan hệ để mua.

Nói một cách chính xác là, một khi thất bại, những ngày này liền làm không công.

- Hô… Trước thử một chút.

Sở Hà vuốt ve hai kiện hạch tâm chi vật trên bệ rèn, trong lòng đánh giá xác suất thành công có khi còn chưa được một phần, không chỉ vì đây là lần đầu tiên hắn rèn, mà còn vì Thấm Thủy và phụ liệu hắn đều dùng thứ rẻ nhất.

Khinh Linh Thấm Thủy, mười lượng một cân.

Hồng Tâm Nham Khoáng Phấn, hai mươi lượng một khắc.

Tử Đường Huyết Dịch, mười tám lạng một giọt.

⚝ ✽ ⚝

Chỉ có chừng đó, đã tốn khoảng bảy mươi hai lạng.

- Bắt đầu thôi.

Sở Hà hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị.

Lần luyện chế Hồn khí này là hắn tự mình tiến hành, những người khác không rõ, cả Đỗ Bân cũng không ngờ Sở Hà sẽ mua Cấu Hồn thạch, còngan to bằng trời bắt đầu thử luyện chế Hồn khí.

Keng!

Vận chuyển phương pháp rèn luyện mà Đỗ Bân dạy bảo, phân giải Thính Viêm Thạch phôi từng chút một, hồng văn trên mặt phôi càng thêm linh động, Thính Viêm Thạch cực kỳ cứng rắn bị đánh mềm ra từng chút một, dễ dàng biến hình.

Gấu phốc...

Trong lò lửa bùng lên địa hỏa đằng, khí lưu nóng bỏng lưu động quanh thân, làn da bị ánh lửa chiếu sáng đỏ bừng nóng hổi.

Kỹ xảo khống chế lửa của Sở Hà vẫn chưa hoàn toàn thuần thục, không cách nào giống như Đỗ Bân lợi dụng liệt hỏa nung khô Thính Viêm Thạch, trực tiếp đạt thành kết quả mong muốn. Hắn chỉ có ‌thể tiến hành rèn đúc trước, hòa tan bề mặt cứng rắn của nham thạch, còn bên trong nham thạch sẽ có liệt hỏa nấu luyện.

Khống chế nhiệt độ lửa, ném viêm phôi thạch vào trong lò lửa, vừa chú ý tình huống Hỏa xà tôi luyện nham thạch, vừa phân thần điều chỉnh Thấm Thủy, đồng thời dung hợp tất cả các loại vật liệu.

Ba nén hương sau, trong lò lửa phát ra một âm thanh du dương khe khẽ.

Sở Hà nghe thấy âm thanh ấy, tâm thần chấn động. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên mặt lô, Hỏa xà đột nhiên vỡ tan, cánh tay hắn hóa thành màu đồng xanh, lấy khí phôi ra khỏi nhiệt hỏa.

Chợt, hắn dùng thiết chùy trong tay nện như điên lên trên khí phôi, hỏa tinh chói lọi như đom đóm mùa hè, tùy ý nổ tung, bay múa khắp nơi.

Keng keng keng!

Thanh âm thanh thúy vang lên không dứt, mỗi một lần đánh Sở Hà đều ra sức, loại bỏ tạp chất trong nham thạch, thời gian dần qua, thanh âm đánh xuống và tiếng tim đập có cùng một tiết tấu.

Trước mắt dần dần mê ly...

Sở Hà hoàn toàn tiến vào đốn ngộ kỳ quái, trong đầu lsji xuất hiện căn thạch ốc rách nát kia, thấy được bóng lưng rèn sắt của tổ sư gia.

Keng ~~

Bên tai tựa như vang lên thanh âm Đại Đạo, gột rửa linh hồn, mỗi một động tác rèn sắt dường như cũng ẩn chứa vận luật vô tận, kỹ thuật rèn điêu luyện đã không thể hình dung nổi cỗ rung động thần bí mênh mông kia nữa.

Linh hồn Sở Hà không tự chủ được mà chìm đắm vào trong đó.

Lúc này, trong thạch ốc chợt xuất hiện một tia hắc khí, không gian bịt kín bị xé ra một góc, hắc khí tăng nhanh và nhiều, một đạo hắc ảnh chậm rãi thành hình, hắc khí khuếch tán, chuẩn bị chiếm cứ toàn bộ thạch ốc.

Dường như tổ sư gia cảm nhận được gì đó, bóng lưng rèn sắt dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía bóng đen do chỉ cốt sinh ra.

Rống!!!

Tiếng gầm gừ phẫn nộ không cam lòng quanh quẩn trong thạch ốc.

Chỉ trong khoảnh khắc, bóng đen sụp đổ, giống như bị một cái chân to từ trên trời giáng xuống hung hăng nghiền ép.

Hắc khí mẫn diệt, thạch ốc khôi phục lại bình tĩnh. ‌

Nhưng một giây sau, thạch ốc nhẹ nhàng lay động, ý thức Sở Hà bắt đầu trở lại, thạch ốc trước mắt càng lúc càng nhỏ cho khi đến biến mất.

Sở Hà nhịn không được âm thầm tiếc hận, cái chỉ cốt kia đã phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Khi ý thức trở về nhục thể, tay trái truyền đến một cỗ giãy dụa kịch liệt, âm khí rét lạnh kinh khủng ăn mòn cánh tay Sở Hà. Hắn cùi đầu nhìn một cái, lông mày khẽ nhíu.

Chẳng biết từ lúc nào, Cấu Hồn thạch bị mình bóp nát.