Chương 130 – Một cục đen thui, bia đá hắc thủy (1)
Trong lòng bàn tay như bị kim châm, đau nhói, âm khí gào thét trong Cấu Hồn Thạch đã nát vụn, lại vang lên một trận tiếng cười âm lãnh.
- Thứ đồ vật quỷ quái, yên tĩnh một chút!
Sở Hà siết chặt nắm tay.
Tiếng cuồng tiếu chợt dừng, giống như lệ quỷ thật sự bị bóp cổ.
Sở Hà đưa tay cầm lấy khí phôi đỏ tươi, đặt đoàn âm khí lên trên đao phôi, chuẩn bị cưỡng ép dung hợp hai thứ lại với nhau
Thời gian có chút vội vàng, nhưng Sở Hà đã không đợi được nữa.
- A ——
Dường như nhận ra nguy hiểm, đoàn âm khí nọ giãy dụa kịch liệt. Trong âm khí sinh ra từng cánh tay nữ tử thon dài đỏ máu, nắm kéo cánh tay Sở Hà, như muốn tránh thoát.
Sở Hà thần sắc bất động, ra sức kéo chốt mở đài rèn đúc.
Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ cao liếm láp khắp đài rèn đúc, đài rèn đúc màu đen hóa thành màu đỏ đậm, ngay cả hỏa diễm dưới mặt đất cũng bùng nổ.
Huyết thủ duỗi ra từ trong âm khí cũng càng ngày càng nhiều. Móng vuốt không phải của người hóa thành đao cứng múa loạn khắp người Sở Hà, tạo nên dấu ấn nhàn nhạt trên da hắn.
Keng!
Sở Hà dành thời gian buông phôi khí ngưng tụ đao phôi đoản đao, hắn lấy từ bên cạnh một cái thạch chùy to bằng cái thớt, sau đó ra sức xé rách hắc khí, dùng loạn chùy ngăn mớ huyết thủ kia lại.
- Đi vào cho ta, đi vào! Vào mau!
Keng! Keng! Keng!
Không biết có bao nhiêu huyết thủ đã bị thạch chùy đánh tan thành khói, trở về trong đá.
Lúc này, âm quỷ và đoản đao đã dung hợp sơ bộ với nhau. Sở Hà thấy đao phôi trên đài rèn giống như đổ máu, đỏ bừng một mảnh.
Hắn đột nhiên phát động lực lượng toàn thân, dung hợp Cấu Hồn Thạch vỡ vụn với đoản đao đã được làm mềm đi, lệ quỷ trong Cấu Hồn Thạch ra sức giãy dụa, thống khổ gào thét, giống như muốn xông ra ngoài.
Trên mặt đao hiển hiện một gương mặt quỷ đỏ bừng oán độc, trong thời khắc nó sắp xông phá ra ngoài, Sở Hà đè đoản đao xuống, quát to:
- Cút về!
Trong chốc lát!
Sở Hà hít sâu một hơi, ý thức dồn vào trong thạch chùy trong tay, điên cuồng nện thạch chùy xuống đoản đao.
Cuối cùng đã tiến vào giai đoạn rèn luyện khí quỷ giao hòa!
Sở Hà liên tục tìm kiếm góc độ tốt nhất, lực lượng thích hợp nhất, để tạo nên từng cú nện tinh chuẩn, hoàn mỹ, dồi dào linh tính nhất.
Nhưng!
Có lẽ là kinh nghiệm không đủ, chuẩn bị không đủ, cũng có thể là lúc đốn ngộ đã xảy ra rủi ro làm chậm trễ thời gian, khiến bước tấu rối loạn.
Hình dạng đoản đao dần trở nên dị dạng, ngay cả lệ quỷ bên trong cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy, một sợi tơ hồn tia trắng muốt như huỳnh quang lóe lên.
Sở Hà biến sắc mặt, phát hiện sợi tơ hồn tia kia giống như ngòi nổ thuốc nổ, mỗi lần nó lấp lóe đều khiến hắn cảm giác sắp nổ tung đến nơi.
Hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm như có như không.
Vậy mà có thể uy hiếp được mình?
Thấy luyện khí đã thất bại, hồn tia sắp nổ tung, Sở Hà vừa tiếc hận, trong lòng nổi lên vô số suy tính, cuối cùng hắn quyết định trở tay thay đổi cách nện xuống, dùng thạch chùy đánh vào mặt ngoài của đoản đao, giống như là gói sủi cảo, dồn hồn tia vào một chỗ.
Đồng thời, Sở Hà cho thêm một chút phụ liệu để khống chế tính ổn định, tạm thời khiến hồn tia và bên trong Thính Viêm Thạch đạt thành trạng thái cân bằng đặc thù.
Xoẹt xẹt…
Thấy hồn tia đã bị gói lại, Sở Hà ném nó vào trong một cái chậu đã được đổ đầy Thấm Thủy. Hắn thì thoăn nhoắt nhanh nhẹn như một con báo săn nhảy ra phía sau hỏa lô, làn da toàn thân chuyển sang màu đồng, làm tốt chuẩn bị cho việc hồn tia nổ tung.
Yên lặng…
Mười giây sau…
Sở Hà ngẩng đầu, sắc mặt nghi hoặc, lông mày xoắn lại.
Tại sao lại không nổ?
Lại chờ thêm một lát, vẫn thấy không có phản ứng gì, Sở Hà do dự đi ra phía trước hỏa lô, nhanh chóng tiến tới đến gần chậu nước, thấy trong Thấm Thủy là một vật đen thui đang chìm nổi lập lờ.
Sở Hà dùng tay vớt cái cục đen thui giống bánh quai chèo kia lên, hắn cúi đầu dò xét mấy giây, sau đó nắm tay lại định dùng sức bóp, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác nguy cơ.
Mà khởi nguồn của cảm giác đó chính là cái cục đen thui trước mặt này.
- Cái này…
Ánh mắt Sở Hà trở nên mê mang, hắn không rõ cho lắm.
Mình đã luyện ra thứ quỷ gì vậy?
Két…
Đúng vào lúc này, cửa đá phía sau mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong Luyện Khí Thất, khung cảnh lờ mờ khiến Sở Hà có chút không thích ứng.
Hắn giấu cục sắt kia ra sau lưng, nhìn thấy có một người đứng trước cửa, thân hình cao lớn chặn mất hầu hết ánh sáng.
- Sở sư huynh, Đỗ sư phó nói ngươi có thể ra ngoài.
Thanh âm nam tử nhẹ nhàng ôn nhuận truyền đến, bóng người tiến vào Luyện Khí Thất, lộ ra một gương mặt nho nhã cao lãnh.
- Trôi qua nhanh vậy sao?
Sở Hà cất cục sắt đen kia vào trong bao quần áo, thuận miệng nói.