← Quay lại trang sách

Chương 131 – Một cục đen thui, bia đá hắc thủy (2)

Đúng vậy, ta thấy Sở huynh ở trong này đã hơn mười ngày, bây giờ có thể ra ngoài, ngươi không kích động chút nào sao?

- Kích động gì chứ? Cũng đâu phải ngồi tù?

Sở Hà nhíu mày.

Trịnh Hạo đưa tay chuẩn bị giúp Sở Hà cầm bao quần áo, lại bị Sở Hà từ chối. Sở Hà bước ra khỏi Luyện Khí Thất, dùng sức duỗi cái lưng mệt mỏi.

Hắn đi ra khỏi luyện khí khu, nhưng chợt trong lòng khẽ động, hắn thuận miệng hỏi Trịnh Hạo đang đi theo phía sau:

- Đúng rồi, nội đường có bàn giao gì về việc Lý lão mất tích không?

- Ừm…

Trịnh Hạo lắc đầu cười khổ nói:

- Không có, mối quan hệ của Lý lão ‌ở Luyện Giáp Đường rất kém, lại còn gây tiếng xấu bên ngoài. Hắn biến mất, phần lớn mọi người còn vỗ tay bảo hay, vui mừng không kịp.

- Vậy sao.

Đáy mắt Sở Hà lóe lên ánh sáng kì dị.

- Vậy Lý lão biến mất rồi, từ nay về sau ngươi theo ai, hay là phải tự học?

Trịnh Hạo khoát tay bác bỏ, hưng phấn nói:

- Không không không, hiện tại ta đã dấn thân vào làm môn hạ của Đỗ sư phó, Sở sư huynh, sau này chúng ta chính là sư huynh đệ thật sự.

- Ừm? Còn có chuyện này?

Sở Hà dậm chân, chăm chú nhìn về phía Trịnh Hạo. Không phải hắn nhớ Đỗ lão đầu rất chướng mắt Trịnh Hạo ư? Sao lại đổi tính rồi?

Trong hai mắt Trịnh Hạo toát ra một cỗ thanh tịnh ngu xuẩn, hắn khoa tay múa chân mở miệng nói:

- Sở sư huynh, ta nói cho ngươi biết, ban đầu khi không tìm thấy Lý lão đầu, không ai tình nguyện dẫn dắt ta, nhưng đột nhiên trước mấy ngày Đỗ sư phó tìm tới ta, chẳng những hào phóng tình nguyện dạy bảo ta chuyện luyện khí, còn dặn ta trở về thăm phụ thân nhiều một chút, làm một hiếu tử cho tốt.

Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Hạo mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

- Ta nghĩ nhất định là Đỗ sư phó nhìn ra thiên phú của ta, không muốn một thiên tài như ta bị mai một, nên mới…

- Được, ta đã biết.

Sở Hà tự động xem nhẹ câu tiếp theo, hắn hỏi:

- Tình huống ở Mê Vụ Sâm Lâm thế nào rồi?

- Tình huống cụ thể thế nào, những người như chúng ta khó mà biết được. Nhưng ta nói cho ngươi hay, dạo gần đây có rất nhiều người tới Hắc Hà trấn, chẳng những có người của chín trấn khác, mà ngay cả người của Kiến Nghiệp thành cũng tới đây không ít.

Dường như đã rất lâu rồi Trịnh Hạo không có ai để nói chuyện, hắn nói tất cả những gì mà mình biết cho Sở Hà nghe.

- Đúng rồi!

Hình như Trịnh Hạo nghĩ đến cái gì, vỗ đầu nói:

- Mặc dù lồng sáng kia vẫn chưa mở ra, nhưng từ trong hắc thủy dâng lên một bia đá cực lớn!

⚝ ✽ ⚝

Tới gần chạng vạng, sắc trời mông lung.

Thoát khỏi Trịnh Hạo hay lải nhải, Sở Hà nghỉ ngơi một chốc trong viện của mình, khôi phục lại tinh khí thần bị tiêu hao do luyện chế Hồn khí ban nãy.

Chờ đến khi bóng đêm buông xuống, hắn mang theo một cái bọc nhỏ, yên lặng rời khỏi Luyện Giáp Đường, trốn vào một tiểu viện không người cư trú.

Một lát sau, một nam tử cao hai thước nhếch miệng cười bước ra từ trong tiểu viện, chân đạphượng Hoàng mấy bước liền giống như du long, chớp mắt đã biến mất vào trong bóng đêm tăm tối.

Bên bờ Hắc Thủy, sóng biển rầm rì cuồn cuộn không thôi.

Lối vào cây cầu phía đối diện được mở rộng, không còn bị chặn lại. Một tấm bia đá khổng lồ ẩn mình trong bóng tối, để mặc nước lũ cọ rửa, vui mừng bất động, đứng sừng sững giữa Hắc Hà trấn và Mê Vụ Sâm Lâm.

Có mấy người đang đứng phía trước, yên lặng nhìn chăm chú bia đá. Dường như cũng đang chờ đợi thời cơ nào đó…

Sở Hà lặng lẽ đi về phía trước, thấy đám người bên bờ sông mặc quần áo không giống nhau, hắn cảm ngộ được khí huyết của bọn họ cường đại không kém gì hắn.

Ánh mắt Sở Hà có chút ngưng trọng.

Sở Hà phát hiện, có lẽ thật sự như Trịnh Hạo nói, có rất nhiều kẻ ngoại lai tràn vào Hắc Hà trấn, bọn họ đến từ chín trấn còn lại, thậm chí là Kiến Nghiệp thành, hơn nữa những kẻ đến đây không phú thì quý, hoặc là khí thế hung hãn, thực lực cao cường.

Từ Luyện Giáp Đường đến cổng thành, dọc đường đi Sở Hà nhìn thấy không dưới mười vị Nhị cảnh võ tu, trước đây tu vi kiểu này thuộc dạng hiếm có trong trấn, bình thường không dễ dàng thấy được. Nhưng ở đây lại có thể dễ dàng nhìn thấy.

Quả nhiên đã xảy ra chuyện nào đó mà hắn không biết?

Cùng lúc đó, trên tường thành cũng có vài vị mặc khôi giáp, khôi ngô ngang tàng, trong không khí tản mát khí huyết nồng đậm. Bọn họ nhìn về phương trời xa xa, ánh mắt nghiêm trọng.

- Báo!

Một tướng sĩ lưng đeo hồng kỳ chắp tay đi tới, lớn tiếng nói với người thân mặc hắc giáp đang được chúng tướng vây quanh.

- Nói!

Tướng lĩnh cầm đầu bộ dáng tục tằng, hai mắt như đồng la, Thiết Hắc Vẫn giáp khoác ở trên thân, nơi khuỷu tay và các đốt ngót tay chĩa ra gai đen nhọn hoắc.