Chương 133 – Thương thế thảm trọng, bắt giết Bà La (1)
Đúng vậy, nếu có thế lực lớn nhúng tay, chúng ta tranh đua được gì sao?
- Ta thấy tấm bia đá này là dành cho các công tử ca của những thế lực lớn, xem ra không đến phần chúng ta đâu.
- Lời ấy có lý, ta mệt chết mệt sống chém giết một ngày có khi còn không bằng người ta vung tay chỉ nhẹ nhàng.
⚝ ✽ ⚝
- Đương nhiên quân đội phải tham gia, nếu không có quân đội xung phong, có khi các ngươi còn không cản nổi đợt Thi triều đầu tiên.
Sắc mặt Viên Hồng không hề thay đổi, hắn không tức giận chút nào.
- Còn về hình thức ghi điểm, chư vị không cần lo lắng, một mình đánh chết một Qủy Dị thì mới được bia đá ghi điểm, nếu là hợp lực đánh chết, hoặc đánh chết rồi tặng cho người khác, thì đều không được ghi điểm.
Nếu chư vị vẫn cảm thấy không công bằng, có thể gia nhập Quân Điện của chúng ta hoặc những thế lực lớn khác…
Nói tới đây, Viên Hồng thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng mà, Viên mỗ có thể nói với mọi người rằng, trên đời này không có công bằng tuyệt đối, trên võ đạo lại càng không có. Các ngươi không phải học đồ mới bước chân vào võ đạo, hẳn hiểu rất rõ đạo lý ấy.
Viên Hồng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói thế, khiến đám người ban nãy còn ồn ào là không công bằng kia nhất thời trầm mặc, mà hắc y nam tử lên tiếng đầu tiên không biết từ khi nào đã biến mất vào trong đám người, chẳng biết đi đâu.
Không khí im lặng trong chốc lát, lập tức có người nóng lòng muốn thử, sôi nổi hỏi đủ thứ về bia đá.
- Viên điện chủ, ta muốn biết…
- Chư vị, vấn đề của các ngươi thì sau này khi đến Hắc Hà trấn ta sẽ đặc biệt thông cáo rõ ràng, danh sách phần thưởng cho vị trí từ một đến một trăm, cùng với quy tắc tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm ta đều sẽ nói cho mọi người, mọi người không cần lo lắng.
Trần Hướng thấy khí tức Viên Hồng không đúng, lập tức mở miệng cự tuyệt câu hỏi của mọi người.
Viên Hồng gật gật đầu, phiêu nhiên trở lại phía trên tường thành.
- Khụ khụ, đẩy ta đi xuống đi.
Hắn tạm biệt các tướng lĩnh, nhưng mới đi được nửa đường, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, ho ra một bụm máu, khí tức lập tức suy sút, sắc mặt trắng bệch.
Tề Cảnh sau lưng hắn gật đầu, đẩy Viên Hồng xuống khỏi tường thành. Lúc đi qua lối nhỏ trên tường thành, Viên Hồng lại nói với Tề Cảnh rằng:
- Đẩy ta đến chỗ Tưởng Nguyên soái.
- Vâng.
Tề Cảnh cẩn thận tỉ mỉ, yên lặng đẩy hắn đến một nơi vừa được xây dựng lên dành riêng cho việc hành quân, hắn đẩy Viên Hồng đến thẳng phòng khách nội điện.
- Ngươi đi xuống đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.
Viên Hồng chỉnh áo, nhẹ giọng nói:
- Vâng, tướng quân.
Tề Cảnh buông tay vịn xe lặn, rời khỏi nơi này.
Yên lặng trong chốc lát, Viên Hồng nhẹ nhàng nói một câu.
- Sư phụ, ngươi đã dậy chưa?
Chi nha!
Căn phòng bên cạnh, cửa phòng lặng lẽ mở ra.
Diêu Ngọc Chi nhẹ nhàng đi tới, chậm rãi bước ra.
- Viên đại ca, Tưởng thúc đang chơi cờ với Yên di ở bên ngoài hoa viên.
- Hắn còn biết chơi cờ… cái gì? Hắn có thể xuống giường?
Viên Hồng kinh ngạc, nhịn không được ho khan một tiếng.
- Đúng, mấy ngày nay hắn khôi phục không tệ.
Diêu Ngọc Chi xoay người, nhẹ nhàng đẩy xe lăn cho Viên Hồng, mang hắn vào trong hành lang dài hẹp: