Chương 134 – Thương thế thảm trọng, bắt giết Bà La (2)
Viên Hồng cười ha hả, tiến đến phía trước bàn cờ nhìn thử.
Trên bàn cờ chỉ còn mấy quân cờ, cờ đen bị đánh thê thảm, chỉ còn mấy nước nữa là bị cờ trắng vây giết, hình thành tử cục.
- Ha hả, xui thôi, xui thôi.
Tưởng Thiên Long gãi gãi cái ót, lớn giọng nói.
“...”
Viên Hồng đột nhiên không biết nên nói cái gì.
- Viên tiểu tử, da mặt của sư phụ ngươi vẫn luôn dày như vậy sao?
Âm thanh thanh lãnh chậm rãi vang lên, đôi mắt xếch lãnh diễm của Yên Liễu Thanh liếc nhìn Viên Hồng.
- Ừm, cũng không phải là luôn, chỉ là thỉnh thoảng mới… ô!
- Khụ khụ, hiện tại mọi người đều đến đông đủ, nên nói chuyện chính sự.
Tưởng Thiên Long đưa tay che miệng Viên Hồng, ho khan một tiếng, đưa câu chuyện vào quỹ đạo:
- Các vị, thế cục hiện giờ nên thế nào?
Bạch gia chủ và lão thái đầu bạc rất yên phận không nói gì, bọn họ chỉ có quyền nghe, không có quyền mở miệng.
⚝ ✽ ⚝
Cờ trắng lại được đánh xuống, phát ra âm thanh thanh thúy.
- Giết!
Một chữ giết đơn giản, khiến mọi người bừng tỉnh từ vực sâu.
- Cục diện rối loạn, cũng chỉ có chữ giết mới có thể trấn trụ tất cả.
Yên Liễu Thanh như đóa hoa cao lãnh trong băng tuyết, không hề do dự, nói:
- Ừm, ta cảm thấy việc này không ổn.
Tưởng Thiên Long hiếm khi phản bác Yên Liễu Thanh chợt lên tiếng:
- Cho dù giết thì cũng giết được đến đâu chứ, nói không chừng lại đổ chiến tuyến lên Vụ Hải, không có nhiều ý nghĩa.
- Vậy không biết, Tưởng Nguyên soái có biện pháp gì hay?
Yên Liễu Thanh sắc mặt lạnh nhạt, ngón tay xanh miết nắm lấy cờ trắng.
- Ổn thỏa, thận trọng từng bước.
- Không có nhiều thời gian như vậy.
Yên Liễu Thanh nhướng mày:
- Lần này là đúng lúc có việc mới thuận đường đến Hắc Hà trấn trợ trận, ta sẽ không ở chỗ này quá lâu, ý tưởng này của ngươi không được.
- Ô ô!
Viên Hồng dùng sức kéo mở bàn tay to của sư phụ, ho mạnh mấy tiếng, rồi cung kính nói với Yên Liễu Thanh:
- Không cần quá nhiều thời gian, Tử Đề Âm Thần chạy thoát không đủ gây sợ hãi, chỉ hy vọng Yên Đường chủ có thể giúp chúng ta bắt Bà La Quỷ đã bỏ trốn, những thứ khác cứ giao cho Quân Điện ta là được.
- Đúng, lời của Hồng nhi chính là điều ta muốn nói.
Tưởng Thiên Long đặt tay lên bàn đá, thân hình lưng hùm vai gấu xoay xoay:
- Chỉ cần bắt được Bà La Quỷ, tất cả mọi chuyện đều đại cát!
Đôi mắt đẹp của Yên Liễu Thanh lấp lóe, lộ ra một tia cơ trí.
- Các ngươi muốn xây dựng trấn thứ mười một?
Hai sư đồ Tưởng Thiên Long liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau, Viên Hồng bất đắc dĩ cười nói:
- Đúng là chuyện gì cũng không thể qua mắt Yên Đường chủ, quả thực hai sư đồ chúng ta có ý tưởng này, nhưng cũng chỉ mới là ý tưởng thôi, muốn thành hiện thực còn không biết đến khi nào.
Yên Liễu Thanh trầm ngâm chốc lát, dường như do dự, lại nhìn về phía Diêu Ngọc Chi vẫn luôn sững sờ:
- Nha đầu, ngươi không có ý kiến gì sao?
- Không có.
Diêu Ngọc Chi chớp mắt, thành thật trả lời.
- Được, ta sẽ ở đây thêm một thời gian, trong khoảng thời gian này ta sẽ để ý Mê Vụ Sâm Lâm cẩn thận, giúp các ngươi bắt Bà La Quỷ.
Nghe Diêu Ngọc Chi trả lời xong, Yên Liễu Thanh kiên định đáp.
- Đa tạ Yên Đường chủ.
Viên Hồng vừa nghe lời ấy, sắc mặt hồng nhuận hơn không ít.
- Ha ha ha, đa tạ Yên Đường chủ thành toàn.
Tưởng Thiên Long cười hào sảng, mở miệng nói:
- Sau này Thiên Giáp Đường có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, nhất định không chối từ.
Viên Hồng ở bên nghe thế, trong lòng khẽ nhúc nhích:
- Tiểu tử cả gan hỏi, Yên tiền bối tới đây là có chuyện gì, có cần Quân Điện ta hỗ trợ hay không?
- Không cần, ta đến xem mấy tiểu tử kia thôi.
Yên Liễu Thanh đáp, lại nhìn về phía lão thái đầu bạc kia:
- Nhiếp Vũ, thuận tiện gọi ba tiểu tử có mặt lúc ấy đi.
- Vâng.
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm hôm sau, Mê Vụ Sâm Lâm quang mang bùng nổ.
Dưới tấm bia đá Hắc Thủy, quân đội xếp thành một đại đội hàng dài, một vạn người bị bạch quang bao phủ, truyền tống vào trong Thiên Quan Đại Trận.
Trước đó, số Quân Điện đội này đều được phân phối đến từng thôn xóm, thành lập một căn cứ địa tiền phương, chuẩn bị làm quân tiên phong.
Đám tán nhân võ tu như Sở Hà thì chờ ở phía sau, nhìn bọn họ tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, loại tán tu vô tổ chức như bọn hắn, một khi tiến vào, đối diện với thi triều lớp lớp, đa phần là không sống được. Chỉ có thể chờ Quân Điện khai khẩn tiền phương trước, sau đó mới đi vào được.
Hôm qua hỏi thăm một phen, rốt cuộc Sở Hà đã biết xảy ra chuyện gì. Nhưng đối với hắn, gì mà Thiên Quan Bí Cảnh, gì mà vạn lượng hoàng kim, hắn đều không quan tâm, hiện tại hắn chỉ muốn giết quỷ, hấp thu quỷ khí, tăng thực lực lên.