← Quay lại trang sách

Chương 138 – Oanh minh không ngừng, huyết chiến đàn quỷ (1)

Sở Hà nhìn thấy cảnh này, âm thầm tiếc nuối, ban nãy rời đi vội quá, quên kéo thi thể vào, cũng phải mấy trăm lượng.

Các thôn dân chưa nhìn thấy đội ngũ thi triều quái dị đáng sợ, nhưng nghe được âm thanh nhấm nuốt lạnh xương sống kia, cũng nhịn không nổi che kín miệng bản thân, sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

Sở Hà nhìn thấy thi triều vẫn chưa phát hiện thôn xóm gần ngay trước mắt, hơi hơi thở ra, nhưng còn chưa mừng được bao lâu, hắn liền phát hiện một vấn đề khiến người ta vô cùng đau đầu.

Đám thi quỷ đó không chịu rời đi!

Nếu để đám thi quỷ tiếp tục đi lại chung quanh, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra nơi này, khi đó, rất có thể toàn bộ Mãng thôn không ai sống sót.

- Chậc…

Sở Hà tắc lưỡi, xoay người lấy hành trang trên lưng xuống, hắn moi từ trong hành trang ra một cục màu đen thui, ánh mắt hơi nóng lên.

- Đại hiệp, bên ngoài này… Chúng vẫn chưa đi qua sao?

Thôn trưởng lớn gan, nhỏ giọng hỏi.

- Bọn chúng ở lại, không chịu đi.

Sở Hà thử dùng răng cắn dẹp cục đen thui kia, hắn nhìn chung quanh một lần, trong đầu nhanh chóng hình thành nên một kế hoạch mạo hiểm.

- Vậy, phải làm thế nào?

- Ta dẫn dụ chúng rời đi, nếu thành công, ta sẽ trở về, nếu thất bại… Các ngươi liền tự giải quyết cho tốt đi.

Dứt lời, Sở Hà nhón chân, bay ra khỏi thôn xóm như phi yến.

Thôn trường trong lòng kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng giữ người thì Sở Hà đã bay ra khỏi thôn từ lúc nào, biến mất vào trong sương mù.

Vừa mới bước ra khỏi màn hào quang che chờ, khí tức Sở Hà lập tức bị bại lộ, tất cả thi quỷ đang cúi đầu đột nhiên đứng khựng lại.

Một, hai, ba…

Bốn phương tám hướng, tất cả thi quỷ đều sôi nổi ngẩng đầu lên, trong mắt lượn lờ hắc khí.

Lạnh như băng, bạo ngược!

- A, đám chuột trong ống cống!

Sở Hà cười lạnh một tiếng, nâng tay trái lên, dựng thẳng ngón giữa với đám thi quỷ.

Lập tức, bàn chân đạp mạnh, đất đá bắn tận trời.

Thân ảnh Sở Hà tựa sấm sét đâm thủng sương mù dày đặc, gào thét đi xa, cây cỏ đất đá ven đường nứt vỡ, bị cuốn theo khí lãng thật dài, rất lâu không rơi xuống.

Tê tê tê!

Một đám thi quỷ đờ đẫn bỗng nhiên nổi giận, giống như bị khiêu khích, đồng loạt rống to, như phát điên mà phóng về phía Sở Hà.

Phanh phanh phanh phanh!

Mặt đất chấn động, bùn đất tung tóe, âm thanh va chạm vang lên liên tiếp bên tai, tất cả thi quỷ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Sở Hà.

Dòng lũ màu đen này tập kích Sở Hà với đội hình võng lưới, bọn chúng vừa muốn ngăn cản đường lui vừa muốn bọc đánh phía trước con đường Sở Hà di chuyển.

Đáng tiếc tốc độ Sở Hà quá nhanh, tấm lưới khổng lồ không kịp thu về, bị bỏ lại ở đằng sau.

Sở Hà dẫn đầu ở phía xa, nhìn đám thi quỷ đã rời xa thôn, trong lòng đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi chúng, thì trước mắt hắn bỗng xuất hiện một điểm đen phun trào, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.

Tình huống xấu nhất vẫn xảy ra.

Thi quỷ phân tán bốn phía đều bị hấp dẫn đến đây!

- Qủa nhiên không chừa con đường sống nào.

Sở Hà nhìn đám thi quỷ lưa thưa rời rạc ở phía xa, dừng bước.

Hắn quay đầu, trước mắt hắn là huyết sắc hỗn độn, thi triều cuồn cuộn.

- Ha hả, đây chính là thời điểm khiêu chiến cực hạn của bản thân.

Sở Hà thấp giọng nỉ non, huyết dịch oanh minh lưu động, vang như tiếng sấm, khí huyết hoàn toàn không có, nhưng huyết nhục boong boong rung động, gân cốt vang lên.

Hắn quay người đứng thẳng, nhìn thi triều từng bước áp sát.

- Không chừa đường sống… vậy liền giết!

Phanh!

Mặt đất vỡ ra, sụp xuống, phập phồng mãnh liệt như sóng cuồng, sao băng đỏ đậm cắt qua bầu trời đêm, đánh vỡ không khí, mang theo tiếng rít chói tai đâm vào trong thi triều!

Bang bang phanh!

Đại địa rung động gào thét không ngớt, vô số đất đá nứt toác bay tán loạn. Đám thi quỷ ngăm đen nhìn thấy Sở Hà liền vọt tới, giống như đạn pháo cùng bắn, hung hăng lao lên không trung đánh tới thân ảnh rực lửa.

Không trung, giao phong, va chạm!

Hai chân Sở Hà gập lại, đầu gối như thái sơn áp đỉnh nện vào bộ ngực thi quỷ bay lên, trực tiếp đâm thủng thân thể dày rộng của đối phương.

Mùi hôi, thi thủy bay tứ tung, thịt nát văng khắp nơi.

“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +8!”

Một thi quỷ hình mèo động tác nhanh nhẹn đột ngột xuất hiện phía sau Sở Hà, một đôi lợi trảo ngâm đen bọc bởi tinh phong oanh kích lưng hắn.

Đang!

Trong nháy mắt va chạm, âm ba lớn như tiếng sấm, tia lửa sinh ra càng rực rỡ lóe mắt, lóng lánh bầu trời đêm.

Xuy ——

Sở Hà rơi xuống đất, chịu cự lực phía sau lưng dẫn dắt, đất đá dưới chân hắn nổ tung, hắn cày ra một khe đất dài hơn mười mét.