Chương 137 – Sơn Mị Viên Hầu, thi triều đánh úp lại
Quái vật đầu hổ có dấu hiệu muốn chạy trốn, chi trước giống như lưỡi hái điên cuồng lung lay, muốn chạy thoát khỏi ma trảo của Sở Hà.
- Tới tới tới, không phải ngươi rất thích cười sao? Cười tiếp nào!
Sở Hà mặt lạnh như sắt, hai bàn tay to banh miệng quái vật sang hai bên, tạo thành một nụ cười khó coi.
Hắn tiếp tục dùng thêm sức, khóe miệng quái vật bị xé nứt toát, hai tay hắn đột nhiên vung sang hai bên, một tiếng xoẹt, ngay cả xương sọ cũng bị hất bay.
“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +10!”
Thật lâu sau, âm thanh gợi ý máy móc vang lên trong đầu.
Sở Hà ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen không chút ánh sáng, ngực hắn phập phồng, thở hổn hển.
Nhìn bầu trời đêm hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt, trong lòng vui sướng sảng khoái, thở hắt ra một hơi thật mạnh.
- Nơi này quả thực là một khối bảo địa.
Vừa dứt lời, Sở Hà ánh mắt khẽ biến, lập tức cúi người gục xuống, lỗ tai kề sát mặt đất cháy đen, nhắm mắt cảm ứng gì đó.
Ngay sau đó, hắn mở to mắt, ánh mắt trở nên kinh ngạc.
Bàn chân đạp mạnh xuống, tạo nên một hố đất sâu mấy mét, cả người hắn như một thanh lợi kiếm, xé mở mê vụ, bay lên giữa không trung, thừa dịp trên không đang trong trạng thái ngưng trệ, hắn phóng mắt nhìn về phía xa, phát hiện nơi xa sương mù nhấp nhô sôi trào, như có một dòng lũ lớn từ bên kia chạy nhanh đến.
- Thi triều!?
Trong khoảnh khắc đáp đất, sảng khoái trong lòng Sở Hà mất sạch không còn lại chút nào.
Cảm nhận được mặt đất rung lên nhè nhẹ, rõ ràng là ban nãy hắn đánh nhau đã tạo ra động tĩnh hấp dẫn cỗ thi triều này đến.
Đánh hai con ba con thì còn được, nếu là một đánm thì Sở Hà cũng không chịu nổi, hơn nữa rất có thể trong đó có cả Sát cấp Thi Quỷ.
Oán cấp, Lệ cấp, sau đó là Sát cấp!
- Trước tiên tránh khỏi mũi nhọn…
Dứt lời, xoay thân, sắc mặt đột nhiên sửng sốt.
Mãng Thôn đâu rồi!
Sở Hà đảo mắt nhìn, phía sau là một mảnh sương mù trụi lủi, một Mãng thôn to như thế, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn.
Hắn trầm ngâm một hồi, hai mắt lóe lên kim quang, sương mù đỏ máu biến hoá kỳ lạ vờn quanh, ánh mắt hắn xuyên thấu sương mù, từ giữa nhìn ra một tia manh mối.
Hơn mười bước về phía trước, trước mắt rộng mở trong sáng, phòng ốc san sát dày như răng lược và các thôn dân đang trốn ở góc tường, len lén nhìn ra ngoài.
Sở Hà không hề do dự, chân đạp một cái, nhưng không hề tiến vào trong thôn xóm, mà hai mắt hắn nhìn chằm chằm sương mù thâm sâu mờ mịt kia.
Không biết đám Qủy Dị đó có thể thấy hay không?
- Đại hiệp, ngươi… Ngươi là người Hắc Hà trấn phái tới sao?
Thôn trưởng già nua nhìn thấy bóng người sắt thép trong liệt hỏa rời đi sau đó quay lại, tâm thần hắn thả lỏng, vội vàng mở miệng dò hỏi.
- Hửm?
Sở Hà quay đầu nhìn về phía thôn trưởng già cả hai má hõm sâu cùng với đám thôn dân đang kiễng chân lên nhìn, mặt đầy hi vọng chờ câu trả lời, lời từ chối sắp nói ra khỏi miệng lại bị nuốt vào.
- Đúng, ta chính là người Hắc Hà trấn phái tới bảo hộ thôn.
- Cám ơn trời đất, cuối cùng ngươi cũng đến đây.
Thôn trưởng nước mắt đầm đìa, vui quá nên khóc, đôi tay nhăn nheo gầy đét nắm chặt ống tay áo Sở Hà, sợ Sở Hà sẽ biến mất.
- Trần Bôn đâu, đại hiệp nhìn thấy Trần Bôn không?
Trong đám thôn dân đột nhiên có một phụ nhân tách khỏi đám người đi tới, trong tay còn dắt theo một nữ hài lớn chừng sáu bảy tuôi, mong đợi hỏi.
- Đúng đúng, Trần Bôn chính là quân nhân trấn thủ của Mãng thôn chúng ta, cách đây mấy ngày đã ra khỏi thôn đề tìm tiếp viện từ Hắc Hà trấn tới.
Thôn trưởng lắc lắc cánh tay Sở Hà, giải thích.
- Suỵt!
Sở Hà không biết Trần Bôn là ai, hiện tại cũng không có thời gian bận tâm chuyện đó, hắn đưa một ngón tay lên trước miệng, làm động tác im lặng.
- Này…
- Lão trượng, có chuyện gì để sau hẵng nói. Hiện tại cứ để mọi người giữ im lặng trước, bên ngoài có một đoàn thi triều sắp tràn qua nơi này.
Bọn họ đang kích động lập tức bị Sở Hà dọa đổ mồ hôi lạnh, bầu không khí mới vừa sôi nổi lập tức trở nên trầm lặng.
Sở Hà đứng ở trước mặt mọi người, hắn nhìn sương mù, ánh mắt như lợi kiếm xuyên thấu sương mù, thu tất cả những hình ảnh trong phạm vi một cây số vào mắt.
Ước chừng nửa nén hương trôi qua, Sở Hà ngưng mắt.
- Đến rồi.
⚝ ✽ ⚝
Rầm rầm!
Tiếng bàn chân dẫm lên đất bùn vốn rất nhỏ không thể nghe thấy, nhưng dưới sự cộng hưởng của cả trăm cả ngàn bàn chân, thì nó như tiếng sấm chấn vào màn nhĩ.
Một đội ngũ thi triều gần ngàn con, đủ loại thi thể, bọn chúng giống như một cỗ nước lũ màu đen, nơi nào chúng đi qua, chim thú chết hết, không sót nổi một ngọn cỏ.