Chương 142 – Nụ cười giả tạo của Sơn thôn, tiếng nổ mạnh (2)
Gương mặt khô gầy của thôn trưởng như bị một lớp bụi bao phủ, hắn lẳng lặng nhìn tất cả mọi người chung quanh chìm trong nụ cười quái dị.
Hắn giật mình, vẻ mặt cứng ngắc mà dại ra.
Chút ánh sáng cuối cùng trong lòng hắn, cuối cùng đã bị tuyệt vọng cắn nuốt hoàn toàn.
Tháp…
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên lần thứ hai.
Mà lần này đến từ phía sương mù ở bên ngoài.
Thân thể thôn trưởng bị lãnh ý bao vây, khóe miệng nhịn không được dần dần căng ra, trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn dùng chút khí lực cuối cùng, chậm rãi quay đầu về phía tiếng bước chân.
Hắn nhìn thấy, trong sương mù dày đặc quay cuồng, một thân ảnh khôi ngô cường tráng đang bước đến, dường như sương mù chung quanh không dám đến gần nam tử kia, chúng dạt sang hai bên, lộ ra một con đường lớn.
Gió mạnh sắc bén, màu đỏ tươi nhảy nhót.
Huyết viêm trong mắt Sở Hà bùng lên, giống như địa ngục ma thần.
Nhìn thấy thôn dân cười hắc hắc với hắn không ngừng, hắn nhướng mày:
- Đây là trúng tà? Một khi đã như vậy, vậy…
Hút ——
Giữa ngực phun trào, Sở Hà hít sâu một hơi, thể nội dâng trào khí huyết, cổ hắn đột nhiên biến lớn, hắn há to miệng, quát lớn về phía đám thôn dân:
- Cút!!!
Sóng âm hình xoắn xốc như đạn pháo đánh xuyên hư không, mà bản sóng âm như lôi đình đó lại tựa làn gió nhẹ phất qua các thôn dân.
- A a a!
Ba ba ba…
Trong vô hình, một cỗ hàn ý hư vô lập tức bạo liệt, âm lãng khuếch tán bát phương, tiếng kêu tê tâm liệt phế cũng biến thành kịch câm không tiếng động.
Ông!
Đột nhiên, một đạo quang ảnh màu xanh rực rỡ chói mắt nở rộ trên đỉnh đầu thôn dân, nhanh chóng khuếch tán, lóng lánh bầu trời đêm.
“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +10!”
Âm thanh gợi ý khiến người khác vui mừng lại vang lên lần thứ hai.
Sở Hà sững sờ, không ngờ Qủy Dị này thủ đoạn quỷ quyệt, bản thể lại yếu ớt như thế, mới rống một tiếng nó đã bị sóng âm đánh chết.
- May mà khí huyết không bị hút đi…
Trong quá trình, Sở Hà nghe được âm thanh khí huyết trong cơ thể dần dần lớn mạnh, như dòng suối nhỏ trưởng thành đại giang đại hải.
Đó… là lực lượng đã lâu.
⚝ ✽ ⚝
Mãng Thôn, trong một con hẻm nhỏ không đáng chú ý nào đó.
Cùng lúc ấy, trong ngõ vang lên đồng âm non nớt.
- Hì hì hi… Nhanh nhanh.
Trong giọng nói mang theo một tia cấp bách cùng khát vọng.
Mà cách ngõ nhỏ không xa, bên đường cổ mộc sâu thẳm, một con đường bậc thang bằng đá uốn lượn khúc chiết, đúng là miếu Thổ Địa trong thôn.
⚝ ✽ ⚝
Trên bậc thang, cửa miếu Thổ Địa mở mạnh ra.
Trong bóng đêm, trong miếu có ánh mắt sáng rực như hai cái đèn lồng, tham lam nhìn chằm chằm vào con hẻm nhỏ.
- Còn cần bao lâu nữa.
Trong miếu vang lên tiếng nổ, giống như đang truyền đạt cảm xúc bất mãn.
- Hắc hắc, sắp được rồi, sắp được rồi.
Âm thanh hài đồng non nớt vang lên lần hai, tựa như gió mát thoát khỏi hẻm nhỏ, bay vào trong miếu Thổ Địa.
Trên bàn thờ có tượng Sơn thần, tạc hình lão giả cầm trượng, ánh mắt từ bi.
- Ngươi, cho một thời gian chính xác.
Âm thanh hỗn loạn vang lên từ bốn phương tám hướng, hàn ý hỗn loạn, trong mơ hồ, tượng thần mặt mũi hiền lành cũng trở nên âm trầm khủng bố.
- Hì hì hi, ta chỉ còn thiếu bước cuối cùng, sau khi hoàn thành, nhất định đại nhân có thể thoát khốn, ta xin cam đoan.
Thanh âm non nớt không hề sợ hãi, ngược lại còng mang theo vài phần trào phúng.
Rầm rì.
Ngoài miếu, lá trên cây rụng tán loạn như gặp phải cuồng phong.
- Ta nói, cho ta một thời gian chính xác.
Dường như càng tức giận hơn, cả tòa miếu thổ địa đều rung lên.
Thùng thùng!
- Khanh khách lạc!
Đồng âm kia như càng vui mừng, kích động, khẩn cấp hơn.
- Hi hi hi, kịp, kịp mà, ta có thể cảm giác được, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, những lúc như thế này không thể thiếu kiên nhẫn được dâu nha.
- Hừ, chuyện ấy ta tự mình hiểu lấy. Ta chỉ tò mò, rốt cuộc kế hoạch của ngươi nắm chắc được mấy phần, ngươi thắng được đại trận ở đây sao?
- Hi hi hi, chuyện ấy thì ngươi đừng lo. Ngươi chỉ cần biết, chỉ có ta mới cứu được đại nhân ra ngoài, đơn giản như vậy thôi.
Ca rồi rồi!
Gió mát tiêu tán vỡ vụn, giống như chưa từng xuất hiện.
Miếu Thổ Địa, chìm trong yên tĩnh.
Hồi lâu sau mới có thanh âm kinh dị vang lên:
- A, không ngờ lại bị đánh chết, thú vị lắm, đáng tiếc chỉ là một Nhị cảnh võ tu.
Cuối cùng cũng chỉ là con kiến hơi lớn chút mà thôi.
......
Sương mù, mờ mịt sôi trào.
Trong thôn, yên tĩnh, lạnh lùng.
Một đám thôn dân ngã trái ngã phải, giống như uống say.
Sở Hà giết Qủy Dị xong, sắc mặt cũng không thả lỏng, hắn nhìn chung quanh, cũng phát hiện ra sương mù đã bay vào trong thôn.