Chương 143 – Miếu thờ đại bí, Mãng Thôn nguy cơ
Thiên Quan đại trận xảy ra vấn đề là không thể nào, nếu không hắn đã không xuất hiện ở đây, nghĩ như thế, vậy thì chỉ có một cái nguyên nhân dẫn đến việc này, chính là đại trận tiết điểm của thôn đã xuất hiện vấn đề.
- Ân công, ân công! Xin nhận một lạy của ta!
Thôn trưởng tỉnh táo lại, cung kính cúi đầu trước Sở Hà.
Liên tục hai lần cứu Mãng thôn khỏi nguy nan, đại ân đại đức này thật không thể nào đong đếm được, nhưng trong người lại chẳng có gì, chỉ có thể cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn.
Thôn dân chung quanh thấy thế, cũng đều cong gối bái lạy.
Sở Hà có lòng ngăn cản, nhưng không cách nào ngăn cản nhiều người như vậy quỳ xuống, chỉ có thể kéo thôn trưởng đứng dậy trước. Cũng đúng lúc này, Sở Hà mới chú ý tới tất cả các thôn dân đều tụ tập lại ở cổng thôn, trong thôn xóm có vẻ tĩnh mịch lạnh lùng.
- Lão trượng không cần như thế, chỉ là tiện tay làm mà thôi.
Sở Hà kéo thôn trưởng nước mắt ràn rụa đứng dậy, chờ hắn bình ổn cảm xúc, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hắn nhìn chung quanh một vòng, lại hỏi:
- Vì sao tất cả đều tụ tập ở trong này? Chẳng lẽ trong thôn xảy ra biến cố gì sao?
Thôn trưởng lau nước mắt, nức nở nói:
- Trong thôn vô cớ xuất hiện mấy Quỷ Dị khủng bố, chúng ta bất đắc dĩ phải rời khỏi nơi ở, đến nơi có lực lượng bảo hộ chờ đợi.
- Là tường vây bị hủy, hay miếu thổ địa xuất hiện vấn đề, khiến Qủy Dị xông vào? Đáng lẽ lúc này không xảy ra chuyện đó chứ.
Sở Hà kinh ngạc hỏi.
Thiên Quan Đại Trận hoàn toàn mở ra, Quỷ Dị có thể chạy vào là tuyệt đối không có khả năng, trừ khi là trước khi đại trận được mở, trong thôn đã xuất hiện vấn đề, mới khiến Qủy Dị thừa cơ lẻn vào.
- Hazz, tất cả chỉ có thể nói là sự trùng hợp.
Một thôn lão tiếp nhận câu chuyện, thở dài thật sâu.
- Đúng vậy, từ khi Lý trấn thủ đi ra ngoài, đến Hắc Hà trấn tìm kiếm trợ giúp, thì không bao lâu sau bầu trời liền phát sinh đại biến. Đúng lúc các nơi thi triều thức tỉnh, có một đống đất rất gần thôn chúng ta, khí lưu cường đại đánh sập mấy đoạn tường vây, ắt hẳn thứ Qủy Dị kia là nhân lúc ấy vụng trộm tiến vào thôn.
Sở Hà nhíu mày, dò hỏi:
- Các ngươi không nghĩ tới việc lợi dụng đại trận tiết điểm trong thôn, đánh Qủy Dị ra ngoài sao?
- Chúng ta cũng nghĩ đến chuyện đó.
Thôn trưởng không nhịn được, trong lòng nổi lên chua sót:
- Nhưng mà sau đó, mặt đất dưới thôn bắn lên một đạo quang trụ, ta liền mất đi quyền hạn mở đại trận, thậm chí số Qủy Dị kia cũng bị vây ở trong thôn.
Không còn cách nào nữa, mọi người chỉ có thể tạm rời khỏi nơi ở, đến cổng thôn, trong khoảng thời gian này vốn đang bình yên vô sự, thế nhưng mấy ngày trước lần lượt có người biến mất không thấy đâu nữa, ta mới phái người rời khỏi cửa thôn, chuẩn bị tìm đường ra ngoài…
Thôn trưởng không nói thêm gì nữa, mà Sở Hà cũng biết vì sao bọn họ lại mạo hiểm rời khỏi thôn, hóa ra là vì tìm lấy một đường sống.
Quả nhiên là phía trước có sói, phía sau có hổ.
Bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ là đúng là không dễ dàng.
Nhìn gương mặt vừa sợ hãi vừa chua sót của mọi người, có thể biết được bọn họ đã rất nhiều đêm mỏi mệt không ngủ.
- Nói nhiều như vậy, còn chưa biết tôn tính đại danh của ân công.
Một thôn lão đột nhiên lên tiếng.
- Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của ta kìa, lại quên hỏi đại danh của ân công.
Thôn trưởng vội vàng hỏi:
- Không biết ân công có thể tiết lộ tên của mình hay không?
- Cứ gọi ta Túy Hổ là được.
Sở Hà bước tới, tiến vào cổng thôn, hắn đi về phía một căn nhà, một cước đá văng đại môn, chỉ vào cái sân rộng nói:
- Mấy ngày nay phong hàn, các ngươi cứ ngủ ở đây, không cần sợ, hôm nay ta gác đêm cho các ngươi, Qủy Dị đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.
Các ngươi cứ yên tâm lớn mật mà ngủ.
......
- Dung Lô trung kỳ, một vạn tám ngàn cân!
Cảm giác lực lượng mới mẻ tràn ngập mỗi bộ phận trong cơ thể.
Hắn dùng sức xiết quyền, gân mạch trên cánh tay giống như thừng cứng, cơ bắp cuồn cuộn.
Co lại, ra quyền!
Thình thịch!
Như đạn pháo ra khỏi nòng, tàn ảnh lướt qua, không khí vang dội như sấm.
Hít sâu, phun ra một hơi.
Lực lượng hô hấp cường đại khiến không khí hít vào như đạn súng, bắn ra khoảng mấy mét mới tiêu tan, gạch đá ven đường đều bị đụng bể.
Hắn nhìn lướt qua đám thôn dân ngã trái ngã phải, ngủ vô cùng say sưa, tinh thần hắn mới hơi thả lỏng.