Chương 145 – Sương mù chặn đường, đàn quỷ hoàn tý (2)
Trên đỉnh đầu Sở Hà không còn sương mù màu đỏ quay cuồng, mà là bầu trời âm trầm, cách đó không xa là một con đường đất lầy lội, trên bùn đất ướt sũng còn có một dấu chân quen thuộc, và một đạo chưởng ấn nơi góc tường.
Sở Hà cúi đầu nhìn, sắc mặt vô cùng khó coi, quang mang trong mắt hắn biến hóa liên tục, hắn cắn răng, lần thứ hai quay đầu chui vào trong thế giới sương mù.
Hơn mười phút sau, hắn lại đứng ở vị trí ban đầu.
Ba lần!
Dù hắn có đổi hướng nào, tốc độ nhanh ra sao, không có bất kì thứ gì ngăn trở, thì hắn đều sẽ quay về vị trí ban đầu một cách khó hiểu.
Hắn có thể cảm giác được, trong sương mù kia, có một đôi mắt luôn dõi theo hắn, đùa cợt, châm chọc, lạnh lùng, vô tình, cao cao tại thượng.
Sở Hà cắn chặt răng, thầm mắng một tiếng, đẩy nhanh tốc độ, hắn có chút không xác định được cấp độ của Qủy Dị trong ngõ hẻm kia.
Thấy thế nào cũng không giống Lệ cấp Qủy Dị.
Nhưng mà chuyện này vẫn nên tự mình nghiệm chứng mới biết được.
⚝ ✽ ⚝
Sở Hà thở ra một hơi, trong con ngươi hiện lên màu đỏ tươi.
Tiếng nghiến răng vang lên.
- Thật sự cho ta là một quả hồng mềm sao?
Trên đường đất bùn, Sở Hà cắn răng hí mắt, khí huyết mạnh mẽ lưu chuyển, cơ thể phiếm hồng, chuông vàng trỗi lên, như mặt trời rực lửa, nhiệt độ từ từ cao lên.
Xích Kim Đại Chung hiện ra bên ngoài cơ thể, tơ hồng huyền ảo tùy ý xuyên qua, khí huyết cường đại giống như còi báo động, thẳng hướng tận trời.
Xích Chung Kim Âm!
Ông ——
Sóng âm mang theo lửa nóng khuếch tán ra chung quanh, tất cả sương mù đều bị xua tan, tường đất ven đường hóa thành bột mịn, trong phạm vi trăm mét sạch bách không còn lại gì.
Mà mất đi sương mù che giấu, đám Lệ cấp Qủy Dị như thực như huyễn ngẩng cao đầu, tham lam nhìn chằm chằm vào bóng người đang đứng yên.
Rầm rầm!
Bốn phương tám hướng, trong không khí, mùi hôi thối nồng đậm tràn ngập, khí tức hỗn loạn bạo ngược ép người ta thở không nổi.
- Các ngươi khiến ta lại thấy được hi vọng đột phá.
Sở Hà hai mắt đỏ đậm, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn, hắn nhìn Qủy Dị ở chung quanh.
- Tê!
Phía trên, một Quỷ Dị đột ngột gào thét, âm khí tràn ngập, trong bùn đất đầy trời, năm ngón tay nó như đao cứng, cấp tốc đánh về phía đầu Sở Hà.
- Nhe răng trợn mắt, muốn chết!
Ngửa đầu, khom người, cong chân, mạnh mẽ bùng nổ, đạp mạnh lên đất.
Phanh!
Trong tiếng nổ vang, mặt đất rạn nứt, sụp xuống, như sóng biển phập phồng vỡ tan, vô số bùn đất bị Sở Hà đạp bay.
Toàn thân Sở Hà như đạn pháo, xé rách không khí, gào thét phóng lên cao, tay phải giơ lên, năm ngón mở ra, che lấp mặt trời, khi đánh xuống gặt theo một cái đầu.
⚝ ✽ ⚝
Một đóa huyết hoa rực rỡ nở rộ trên cao!
“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +6!”
Phù phù!
Thi thể không đầu rơi xuống đất, máu loãng chảy ra.
Trái tim Sở Hà đập như nổi trống, cả người nóng bỏng đỏ đậm, máu loãng rơi xuống, còn chưa kịp dính vào người hắn đã bị nhiệt độ cao làm bốc hơi thành huyết vụ.
- Thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa!
⚝ ✽ ⚝
Con ngươi đằng đằng sát khí của Sở Hà nhìn quét bốn phía, không tự chủ được mà tỏa ra khí tức mãng hoang cuồng dã, hắn giống như tu la luyện ngục.
Phía sau lưng, gió lạnh nổi lên, hàn ý thổi quét toàn thân.
Phốc!
Khuỷu tay kích như chùy.
Qủy Dị nhe răng trợn mắt đánh lén sau lưng hắn lập tức bị đập cho vỡ hết răng nanh, răng bắn tung tóe, thân thể văng lên trên cao, nổ tung thành một đoàn hắc khí giữa không trung.
“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +7!”
Qủy Dị vừa thấy một kích của Sở Hà, lòng tham và sự điên cuồng lập tức chìm xuống, chúng hoảng sợ lui lại, không tiếp tục áp sát Sở Hà.
Sở Hà quay đầu, không nhìn đám Qủy Dị này, hắn lần theo cảm giác của mình, ánh mắt hướng về phía sương mù đậm đặc nơi xa, hắn thấy được ánh mắt chăm chú quan sát mọi thứ ở đây, liếm đôi môi khô khốc.
- Ta lại muốn xem xem trình độ ngươi đến đâu!
Sở Hà giận mắng một tiếng, hắn bước tới một bước, thiết quyền đánh vỡ không khí, sương mù chung quanh lập tức tản ra, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện.
Mắt thấy một quyền này sắp đánh nổ thân ảnh kia.
Bóng đen chợt lóe rồi biến mất.
Nắm tay Sở Hà như bị kim đâm, hắn dừng động tác, ánh mắt âm trầm cúi đầu nhìn, trên nắm đấm đỏ đậm là vết thương dài chừng một tấc, liên tục có máu loãng màu đỏ tràn ra, nhưng rồi lại nhanh chóng bốc hơi.
Ngẩng đầu.
Nhìn lại.
Một tiểu cô nương làn da trắng nõn, bộ dáng đáng yêu, hai mắt đỏ đậm dữ tợn nhìn chằm chằm Sở Hà.
Miêu… Miêu Miêu!?
Hắn thu hồi nắm tay.
Sở Hà theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt đại chấn.
Sao con tiểu quỷ này lại…