← Quay lại trang sách

Chương 146 – Gặp nhau cố quỷ, Tam cảnh ngân y

Màu đỏ trong mắt nữ quỷ bùng lên, ngữ khí càng thêm lạnh lùng:

- Trên người của ngươi có một cỗ khí tức khiến ta chán ghét…

- Ha hả, thật không, vậy thì trùng hợp quá, ta cũng thấy ngươi trông rất quen, ngươi nghĩ lại thật kĩ xem, phải chăng chúng ta từng gặp nhau.

Sở Hà lui về phía sau vài bước, hắn xác định Qủy Dị nhỏ xinh trước mặt này đúng là Miêu Miêu lúc trước, hơn nữa trên người nó còn phát ra âm khí, khí tức mênh mông chứng minh nó là một Sát cấp Quỷ Dị hàng thật giá thật.

Lui đến khoảng cách vừa phải, Sở Hà lại ngẩng đầu nhìn gương mặt bị sương mù bao phủ của đối phương, hắn nói:

- Bây giờ ta còn có việc, sau này sẽ gặp lại ngươi…

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhảy mấy cái, biến mất tại chỗ.

Cặp mắt đỏ như rubi kia nhìn chằm chằm Sở Hà rời đi, không hề có ý đuổi theo.

Miêu Miêu như có điều suy nghĩ nhìn hắn biến mất, khóe miệng trêu tức.

- Món đồ chơi mới.

......

Sở Hà một đường chạy về cổng thôn, thuật lại đơn giản tình huống với thôn trưởng và mấy vị tộc lão xong, hắn liền một mình đi vào trong một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Hắn ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm khó đoán.

Hắn dám cam đoan, Sát cấp Quỷ Dị kia chính là Miêu Miêu.

Nhưng mà tốc độ thăng cấp của Qủy Dị không phải còn chậm hơn tu luyện ư? Sao nàng lại có tốc độ thăng cấp nhanh như thế?

Cảnh tượng hắn hiếp bức nàng trước kia hiện ra trước mắt, Sở Hà không dám ở lại lâu, sợ đối phương nhận ra chính mình, đến lúc đó lại là một phen huyết chiến.

Hắn không chắc mình có thể diệt được đối phương hay không. Nếu vậy, kế hoạch cần được thay đổi.

Trước tiên, hắn sẽ đi giết hai thi quỷ, chờ thực lực mạnh hơn một chút rồi hãy trở về đấu với Sát cấp Qủy Dị này một trận.

Cốc cốc cốc!

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.

- Ân công, ta vào được không?

Sở Hà hơi hơi trầm ngâm, mở miệng nói:

- Vào đi.

Chi nha!

Cánh cửa gỗ lâu năm phát ra tiếng kêu khó nghe.

Một phụ nhân dáng người hơi béo, gương mặt bình thường xuất hiện ở trước mắt Sở Hà, Sở Hà thoáng nghi hoặc nhìn vị phụ nhân trước mắt này.

Hình như đây là thê tử của Lý Bôn kia?

Nhìn vẻ mặt thảm đạm của nàng, hắn âm thầm thở dài.

Hắn đã nghe cụ thể câu chuyện, tuy hắn không thể xác định rốt cuộc Lý Bôn còn sống hay chết, nhưng cơ hội sống là rất xa vời.

Trong phòng, trước bàn, hai người yên lặng đối diện nhau.

Một hồi lâu, Sở Hà mới phá vỡ sự yên lặng, hắn hỏi:

- Đại tỷ, không biết ngươi tìm đến ta là có chuyện gì?

Phía đối diện, phụ nhân ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, miễn cưỡng cười vui nói:

- Ta là phu nhân của Lý Bôn, quân nhân trấn thủ thôn, thường ngày hắn đam mê thu thập các loại lưỡi dao, ta nghĩ ta mấy thứ này của phu quân ta sẽ giúp ích được cho ân công.

Dứt lời, phụ nhân láy ra một vật dài mảnh được vải đỏ bao lại, giao cho Sở Hà.

Sở Hà tiếp nhận, từ từ mở ra.

Đây là một cái Khai Sơn đao dài chừng một mét. Hắn vuốt ve vỏ đao tục tằng, sau đó chậm rãi rút đao ra, đột nhiên, một tia hàn quang xuất hiện.

Dùng ánh mắt của một luyện khí sư để nhận xét, thì thanh đao màu mặc dù tạo hình xấu xí, nhưng vẫn có phần tinh phẩm.

- Nếu là như vậy, xin đa tạ đại tỷ.

Sở Hà tiếp nhận, nói cảm ơn, vuốt ve vỏ đao.

Lúc này, phụ nữ mấp máy môi, rốt cục vẫn là nhịn không được nói.

- Ân công, thật sự, không có một chút tin tức nào của Lý Bôn sao?

- Thật xin lỗi, không có.

Sở Hà đón nhận ánh mắt của phụ nhân, đáp.

Yên lặng mấy giây.

Thời điểm này, vẫn nên ăn ngay nói thật.

Sắc mặt phụ nhân có chút trắng bệch, dĩ nhiên trong lòng nàng đã biết được đáp án, chẳng qua nàng vẫn không muốn tin vào sự thật.

Nàng không ngốc. Nếu Sở Hà đã nói chưa từng nhìn thấy, mà Lý trấn thủ ra ngoài trong thời gian đúng lúc thi triều bùng nổ, thì tỉ lệ sống sót gần như bằng không.

Sở Hà thở dài, lặng yên rời đi.

Phía sau lưng hắn mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.

Cổng thôn.

Sở Hà ngẩng đầu nhìn trời, lặng im không nói gì.

Tháp tháp!

Đằng xa vang lên âm thanh rơi xuống đất, rất nhỏ.

Hửm?

Sở Hà cau mày, theo tiếng nhìn lại. Ngay sau đó, hai mắt hắn đột nhiên nhíu lại.

Nơi góc ngoặt, một thân ảnh nhỏ bé nhảy lên rồi biến mất.

Xoát!

Hắn bước nhanh tiến lên, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Góc tường, cỏ dại khô vàng mọc thành bụi, không thấy có gì cổ quái, nhưng quả thực hắn đã thấy được Miêu Miêu.

- Hì hì, đừng nghĩ trốn, nếu ngươi dám chạy khỏi thôn một bước, thì đừng hòng ai trong thôn này sống được.

Một trận gió nhẹ mang theo đồng âm non nớt, chui vào trong lỗ tai Sở Hà.

- Trốn?

Sở Hà nở nụ cười, nụ cười dữ tợn như mãnh hổ nhe răng:

- Một Sát cấp mà thôi, còn lâu mới dọa được lão tử, ngươi đã không cho ta ra ngoài săn, thì ta cũng chỉ có thể dùng tính mạng ngươi bổ sung vào chỗ trống.