← Quay lại trang sách

Chương 148 – Tiền hậu giáp kích, cố ý dụ dỗ (2)

Âm thanh sắt thép va chạm vang lên, tia lửa bắn ra.

Sở Hà nhìn xuống ngực, không hề hấn gì, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến gương mặt đỏ ửng, hắn cười dữ tợn nói:

- Ta còn lo không dụ được ngươi ra, không ngờ ngươi lại tự nhảy ra ngoài. Tốt lắm, đây là lần đầu tiên ta thấy con mồi vội vàng nạp mình, đến! Trở thành nguyên liệu tu luyện của ta nào!

Xoát!

Bàn tay to nắm chặt vòng eo nữ tử, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Hà hung hăng ôm vào trong ngực, hoàn toàn trói buộc.

Oanh!

Khí huyết cuồng bạo đột nhiên vận chuyển tới cực hạn, như sóng lớn dâng trào,t hân thể vốn đã như hỏa lò, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, hồng quang nở rộ, thậm chí còn chiếu sáng không gian phạm vi năm thước trong khoảnh khắc.

- A!

Khói đen bốc lên, tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương vang vọng bầu trời đêm.

Bùm bùm!

Trong ngõ tắt, thân thể hoả lò cực nóng, nhiệt độ cao bao phủ không gian trong phạm vi mấy mét, cỏ dại khô héo, tàn lụi, mặt tường chậm rãi chuyển thành màu đen.

Bàn tay mạnh mẽ nắm chặt nữ quỷ lạnh như băng, khí huyết oanh minh gào thét, thiêu đốt liên tục, khói đặc đen như mực bốc lên không dứt.

- Buông…... Buông tha ta, van cầu ngươi!

Trong ngực truyền ra tiếng cầu xin tha thứ.

Ồ, còn có thể nói chuyện?

Sở Hà mặt không đổi sắc, con mắt như đỏ thẫm lưu tinh, không hề động đậy.

- Nói cho ta biết, ông chủ nhà ngươi ở nơi nào.

- Buông tha ta, van cầu ngươi…...

Câu nói máy móc vang lên lần hai. Hình như linh trí hữu hạn, chỉ có thể nói được chừng đó.

Sở Hà cúi đầu thở dài, lại là một cái máy chỉ biết lặp lại, xem ra Miêu Miêu đúng là một dị chủng đặc biệt.

- Thôi, ngươi chết đi.

Sở Hà xiết chặt đôi tay, đanh định bẻ gãy eo nàng, thì đúng lúc này, nữ quỷ ngẩng phắt đầu, trong đồng tử màu đen bỗng nhiên lộ một tia linh động, ngữ khí khàn khàn nói:

- Ta ở ngay trong miếu, nếu muốn tim ta, vậy thì ngươi nhanh chóng vào đi.

Ngay sau đó.

Sở Hà cảm giác khối băng trong ngực giống như đã biến thành ngòi châm thùng thuốc nổ, có thể cảm nhận được năng lượng biến hóa mạnh mẽ.

Nổ tung, âm thanh tựa như sấm nổ, lan rộng tám phương.

Đinh đinh đinh!

Tia lửa bắn tung tóe, tiếng va chạm đồn dập mà ngắn ngủi.

Sở Hà chỉ cảm thấy ngực như bị Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong truyền thuyết đánh trúng, dưới tác dụng của lực trùng kích, hắn lui liên tục mấy bước, khí huyết vận hành hơi hơi hỗn loạn, lồng ngực bị đè nén, muốn hộc máu.

“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +9!”

Hô hô…...

Âm phong quất vào mặt, âm thanh quái dị non nớt kia vẫn quanh quẩn bên tai Sở Hà, dường như đang đốc thúc hắn nhanh chóng tiến vào miếu.

Sở Hà hít sâu mấy lần, trở lại bình thường, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn miếu Thổ Địa ở trước mặt.

Hắn cầm chặt Khai Sơn đao trong tay, lạnh lẽo nói:

- Hôm nay liền để ta thử xem là đao của ta nhanh, hay là cổ của ngươi cứng rắn!

Ô ô!

Đại đao nặng nề xé rách không khí, một tiếng xoạt vang lên, cửa miếu bị chém mở, tạo thành một cái khe dữ tợn dài mấy mét.

Chân phải đạp đất, thân thể sắt thép ngang ngược va chạm!

Ầm ầm!

Đất đá bay tán loạn, bụi mù nổi lên bốn phía, Sở Hà xâm nhập vào trong, hai mắt đỏ hồng đảo qua liền phát hiện cái bóng dưới ánh nến.

Hắn không nói nhảm, hai chân giẫm mạnh bay vọt về phía trước, trực tiếp bạo lực đụng nát vụn cửa hiên, xâm nhập vào trong bóng tối.

⚝ ✽ ⚝

Trong miếu Thổ Địa, tượng Thổ Địa với vẻ mặt phúc hậu run rẩy dữ dội, như có một thứ khủng khiếp nào đó đang muốn thoát ra ngoài.

- Làm gì thế? Ngươi đang làm gì đó!?

Bên trong tượng có tiếng rống la phát ra liên tục. Trong hư không, một đôi mắt màu đỏ máu như đèn lồng đỏ đang nhìn thẳng vào tiểu đồng nhỏ bé trước mặt.

- Vì sao lại đưa thứ giun dế này tới? Chẳng lẽ ngươi không biết bây giờ là thời điểm mấu chốt sao, rốt cuộc ngươi đang suy tính gì trong đầu thế!?

Tiểu đồng trên huyết trận, làn da toàn thân bị kim văn màu đỏ khóa chặt thế nhưng lại chẳng hề sợ hãi, còn thản nhiên nói:

- Ngươi không thấy nghi thức cũ rích thế này rất nhàm chán ư?

- Không thấy! Ngươi rõ ràng chỉ đang làm xằng làm bậy, tiến cử hắn tới đây có gì tốt cho ngươi với ta hả?

Bóng ma trong tượng lay động qua lại, phập phồng bất định.

- Chỉ toàn lãng phí thời gian thôi!

- Thế ư, hay ta với ngươi đánh cược đi.

Trên gương mặt trắng nõn, non nớt của tiểu đồng mang chút vẻ giễu cợt:

- Chúng ta đánh cược một ván, cược hắn có thể đi tới bước nào, thấy sao hả?

- Ý là sao?

Tượng đá bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhưng ánh đỏ trong mắt thì không giảm chút nào.

- Ta sẽ không nhúng tay vào, chỉ bàng quan xem ngươi có thể ngăn cản hắn hay không. Nếu hắn có thể từng bước đến được đây thì cũng không cần phải thả ngươi ra nữa.