Chương 147 – Tiền hậu giáp kích, cố ý dụ dỗ (1)
【 Sở Hà 】
【 công pháp: Xích Luyện Kim Chung Tráo (tầng thứ năm), Thiết Bố Sam (tầng thứ năm )】
【 dị hoá khí quan: Xích Luyện Chi Tâm 】
【 năng lượng: 67】
Lúc trước đột phá, Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam đã tiêu hao 60 điểm giá trị năng lượng, bây giờ còn lại mấy chục điểm, thiếu chút nữa mới có thể đột phá một loại võ công lần thứ hai.
Sở Hà quyết định sẽ đề thăng Thiết Bố Sam, đây chính là sự lựa chọn tố nhất đối với hắn hiện giờ.
Tăng cường phòng thủ, lục phủ ngũ tạng bách độc bất xâm, ám khí khó lòng đả thương. Đây chính là công dụng của Thiết Bố Sam đệ Nhị cảnh.
Còn Ngân Y cảnh cuối cùng trong truyền thuyết, lúc này chỉ có thể nói là phi nhân loại.
Làn da, cơ bắp, đại cân, tạng phủ, kinh mạch, xương cốt trong ngoài như một, Kim Cương Bất Hoại, lực lớn vô cùng, thủy hỏa bất xâm, niệm không động, lực đi trước, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của người thường.
Nghĩ tới đây, Sở Hà ánh mắt thâm thúy, ý niệm chập trùng.
⚝ ✽ ⚝
Đêm, yên lặng buông xuống.
Tầng hầm đen tối, ánh nến lay động, bóng dáng trên tường vặn vẹo bất định.
Ông!
Tiếng vù vù vang lên, trên mặt đất gạch đá, phù văn chằng chịt màu hồng sáng lên, nối liền tám phương, dần dần hình thành một trận văn biến hoá kỳ lạ.
Trượng thần Thổ Địa vẫn an lành như mọi khi.
- Không cần xử lý con chuột trong thôn kia sao?
Từ trong miệng hắn truyền ra âm thanh tựa nam tựa nữ, lạnh lùng vô tình, không có chút nhân khí nào.
- Hì hì, một đồ chơi thú vị, không phải đợi chơi chán mới vứt bỏ sao, gấp làm gì?
Một thanh âm trẻ thơ khác vang lên, mang theo ý trêu tức khó lòng nhận ra.
- Được chưa, nhanh bắt đầu, ta không có thời gian.
Thổ Địa thần cũng không để ý, hai mắt chậm rãi nhắm lại, giống như rơi vào trạng thái ngủ say.
- Biết rồi, biết rồi, như ngươi mong muốn.
Vừa dứt lời, tia sáng đỏ máu bao phủ toàn bộ không gian dưới đất, sau đó hóa thành một cổ cổ khí tức âm hàn, thẩm thấu đại địa, tản vào thôn trang.
Xoát!
Sở Hà chợt mở hai mắt ra, sáng rực sắc bén.
Tinh khí thần của hắn đã khôi phục thời kì đỉnh phong, khí huyết hơi hơi xao động, xuyên thấu qua cửa sổ, hắn nhìn sương mù ngoài phòng, hắc ám thâm thúy như muốn cắn nuốt người khác.
Khai Sơn đao trong tay Sở Hà phản chiếu gương mặt lạnh lùng của hắn.
Hiện giờ, đao pháp không phải là vấn đề, với tố chất thân thể và tốc độ thần kinh phản ứng của hắn, chỉ cần nhớ kĩ ba chữ quan trọng là “hung, nhanh, chuẩn”, lại dựa vào một thân cự lực kinh khủng, chỉ cần không cẩn thận gặp phải hắn, không chết cũng phải tàn phế!
Trên con đường đất bùn, Sở Hà giơ đao tiến tới, cả người như dung nhập vào hắc ám, hắn tập trung tinh thần, lòng đề phòng không buông lỏng mảy may, chỉ có tiếng bước chân trong bóng đêm vang lên không ngừng.
Nhờ vào buổi trưa dò xét, cùng với thị lực siêu cường, Sở Hà rẽ Đông rẽ Tây, nhanh chóng tới được con hẻm kia.
Nhưng mà, khi đi ngang qua con đường nhỏ trước cửa miếu Thổ Địa, trong cửa miếu lại truyền ra một ánh nến leo lét màu da cam.
Sở Hà nhíu mày, cảm giác có chút không thích hợp, hắn hơi nheo mắt lại, thu bàn chân định bước tới về, hắn xoay người tiến về phía cửa miếu.
⚝ ✽ ⚝
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Sở Hà cầm đao đi ở phía trước, hắn mở to mắt, cảm giác sau lưng có thứ gì đó đang chậm rãi gục xuống, áp sát vào hắn.
Hắn đột nhiên quay đầu.
Sau lưng, thâm trầm hắc ám, không có vật gì.
Đảo mắt một vòng, không thấy dị thường mảy may.
Trong miếu có thứ không rõ ràng nào đó, chung quanh lại có một thứ giấu đầu lòi đuôi, trong lúc nhất thời, Sở Hà có chút đâm lao phải theo lao.
Suy nghĩ ngàn vạn, quyết định tạm thời tránh khỏi nơi này, trước tiên giải quyết bớt một thứ rồi hãytính tiếp.
Hắn lùi bước, nhảy một cái, biến mất tại chỗ.
Cộc cộc cộc!
Sở Hà cắm đầu chạy vội, trong bóng tối sau lưng, tiếng bước chân làm cho người rợn cả tóc gáy dồn dập không ngừng, như giòi trong xương, đi sát đằng sau.
Bây giờ, nếu Sở Hà quay đầu liền có thể phát hiện, trên mặt tường đang có một hình bóng lúc ẩn lúc hiện, dán sát sau lưng hắn.
Cái bóng kia, khom người, nhón mũi chân, hai tay nắm nhẹ thành trảo, móng tay như đao không ngừng giao thoa, giống như một vị thợ săn kinh nghiệm phong phú, kiên nhẫn đi theo phía sau Sở Hà.
Cuối cùng một tiếng bước chân vang lên, Sở Hà dừng chân, đứng trong ngõ vắng, thân thể khôi ngô cường tráng đứng đó.
Phù phù! Phù phù!
Tiếng tim đập như nổi trống càng lúc càng lớn, có thể nghe thấy rõ ràng trong con đường vắng vẻ này, khí huyết như sông rộng biển dài bắt đầu sôi trào, luống cuống, ấm lên, mãnh liệt mênh mông, thế không thể đỡ.
Giống như đánh mất một chút kiên nhẫn cuối cùng, thợ săn ngủ đông nhảy ra khỏi bức tường, hóa thành một nữ nhân tóc tai bù xù, gương mặt đáng sợ, lợi trảo xé rách không khí, đánh thẳng vào tâm oa Sở Hà!