Chương 152 – Thi triều dị biến, yêu nữ quyến rũ (1)
Ai, ai bảo tin vào lời đồn những tên khốn kiếp kia nói, nói cái gì quỷ dị thiếu, nếu để ta gặp được hắn, không đâm chết hắn không được.
- Ta cảm thấy làm như vậy cũng không sai, bảo vệ thôn, bất tri bất giác cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng thêm, có loại cảm giác rất là vinh dự khi được bảo vệ quốc gia, ta quyết định, trở về sẽ tham gia Quân điện.
- Ui, bây giờ nói lời hứa hẹn này phù hợp sao? Tại sao ta luôn có loại dự cảm, một giây sau ngươi sẽ hẹo.
- Mau cút đi, đi chết đi.
Mọi người khẽ nghị luận, đánh gãy suy nghĩ của Thanh Nhất Hạng.
Hắn nhíu mắt lại, thấy một đám võ tu hưởng ứng lệnh triệu tập, với các tướng lĩnh quân đội đang quét dọn chiến trường ở phía dưới tường thành cao cao.
Tình hình chiến đấu với thi triều khốc liệt hơn so với trong tưởng tượng, trình độ khó chơi đến nỗi mặc dù đã tiến thêm 60 vạn quân đội xuất phát, cũng không có cách nào bình ổn.
Thậm chí còn thay đổi thời gian, sớm đưa đám người võ tu Thanh Nhất Hạng đi vào Mê Vụ Sâm Lâm để tăng thêm trợ lực, hóa giải áp lực cho quân đội.
Bầu trời âm u, gió rét mưa đá.
- Châm!
Giọng nói hơi uy nghiêm của Trần Hướng vang lên.
Các hán tử cầm cây đuốc thở dài, ném cây đuốc lên trên đống củi, ngọn lửa bùng cháy mạnh, đốt cháy hoàn toàn những thi thể đầy mùi thịt hư thối vô dụng kia.
Đùng đùng!
Gỗ dầu đen dễ cháy bị thiêu đốt rất nhanh, chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đã cao hơn bảy tám thước, hoàn toàn bao phủ lấy đống xác.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, xua tan cái giá lạnh, trong không khí từ từ truyền đến mùi cháy khét, đám người không tự chủ lùi về phía sau.
- Mưa hơi lớn, nắm chặt thời gian.
Trần Hướng quay đầu lại nói với sĩ quan sau lưng.
Một đám tướng lĩnh binh sĩ sôi nổi xác nhận, từng người tản ra, chôn bẫy rập, đào chiến hào, mổ thi thể, ngay ngắn trật tự, không chút hoang mang.
Vù vù hô….
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, khiến cho mọi người run lẩy bẩy, không tự chủ được quấn chặt lấy quần áo trên người mình.
- Tướng quân, thi đàn có biến hóa mới.
Lính tuần tra mặc tạo y bên trong, khoác khôi giáp bên ngoài báo cáo.
- Có biến hóa gì?
Trần Hướng vuốt hắc đao bên hông, tùy ý nói.
- Phỏng đoán thi triều đi sai hướng, phần lớn đã bắt đầu đi về hướng phương Bắc, chúng ta cần thông báo cho mấy người Trương tướng quân không?
Phương Bắc Mê Vụ, Mãng thôn ở phía này.
- Nói cho bọn họ biết nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Hướng nghiêm túc nói.
- Vâng!
Lính tuần tra chắp tay cúi đầu, chậm rãi lùi lại.
Trần Hướng nhíu hai mắt lại, nhìn chằm chằm mặt trăng chưa từng xuất hiện.
- Phương Bắc, vì sao muốn đi về phương Bắc…
Trong Mãng thôn.
Sở Hà đi trên con đường đất không người, trong lòng khẽ động, hình như nhận thấy điều gì, hắn nghi ngờ quét mắt khắp bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngưng.
Hắn nhíu mắt lại, bước chân chuyển động, đang muốn rời đi.
Trước mắt giống như cảnh tượng huyền ảo, xuất hiện gợn sóng nhấp nhô. Cửa ngõ trở nên tối tăm sâu thẳm, giống như vực sâu. Âm phong đánh úp lại.
Không mạnh. Ngược lại có vẻ mềm nhẹ.
Gió từ từ xuyên thấu qua quần áo, làn da, rót vào cốt tủy.
Ông!
Khí huyết trong cơ thể tự động vận chuyển, lục phủ ngũ tạng chấn động vù vù, giống như con mãnh thú hồng hoang đang ngủ say, mở mắt thức dậy.
Mắt thường có thể thấy được, quanh thân Sở Hà nhè nhẹ bốc lên từng đợt khói đen, thân thể như lò lửa phát ra khí huyết, hình thành một tầng không gian sóng nhiệt vặn vẹo, cách trở âm hàn xâm nhập, trong thời gian ngắn ngủi đã ảnh hưởng cả một khu vực.
Ca ca ca!
Âm phong dừng!
Trong ngõ hẻm truyền đến từng đợt tiếng xương cốt ma sát lẫn nhau.
Sở Hà giương mắt lên nhìn.
Trong ngõ, bạch cốt rậm rạp chui từ dưới đất lên. Hai bên, từng đôi mắt đen như mực, vòng tay khói đen móc trên cửa, khàn giọng, táo bạo, cầu khẩn, tuyệt vọng, đủ loại âm thanh hỗn loạn liên tiếp vang lên.
Toàn bộ đường ngõ, giống như biến thành địa ngục tu la vô tận.
- Hi hi….Vì sao lại chạy trốn nhanh như vậy?
Giọng nữ mềm mại đáng yêu, xen lẫn lạnh lẽo thấu xương.
Sở Hà không có lên tiếng, cơ thể căng cứng, cước bộ thoáng lùi lại.
Rầm rầm!
Âm thanh cuồn cuộn như sóng lớn vang lên.
Cuối đường ngõ, bùn đất, vũng nước, bức tường, phòng ốc, không gian từng khúc từng khúc vỡ vụn, giống như sóng biển chập chờn, nếp uốn vặn vẹo. Một vị nữ tử áo đen có mái tóc đen dài như thác nước, trong đôi mắt đỏ như có màu tím phảng phất giống như gợn sóng, từng chút từng chút một xuất hiện trước đầu ngõ.
Sở Hà hơi hoảng thần, con ngươi đều co lại.
Nữ nhân này!
Chẳng biết tại sao, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp quyến rũ này xuất hiện, Sở Hà hoàn toàn cảm thấy linh hồn run nhè nhẹ.