← Quay lại trang sách

Chương 153 – Thi triều dị biến, yêu nữ quyến rũ (2)

Đúng vậy, kiêng kị vô cùng.

Sở Hà tin, hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân này.

Nhưng lại khá quen mắt….

Giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Sở Hàn đầu tiên là chấn động, sắc mặt trở nên khó coi, bước chân cũng lùi về phía sau, rời xa nơi đây.

- Nếu ngươi còn dám lùi lại phía sau, ta liền tàn sát nơi đây!

Nữ tử quyến rũ nhìn thấu tính toán của Sở Hà, lạnh như băng nói.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao?

Sở Hà dừng bước lại, màu vàng trong mắt càng đậm thêm.

- Có biết hay không, thử một lần sẽ biết.

Đôi mắt phượng yêu dị kia, lộ ra hàn quang.

Gợn sóng chậm rãi khuếch tán ra bốn phía.

Vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt, đám thôn dân vốn đang ngủ say lại đẫn đờ hai mắt, như cái xác không hồn xuất hiện ở tại đầu ngõ

Cánh tay của nữ tử chậm rãi nâng lên, sau đó khẽ phất. Cùng lúc đó, hai tay của thôn dân máy móc mà cứng ngắc bóp chặt cổ mình, hai tay của bọn họ giống như liên kết với bàn tay của nữ tử trước mặt. Mỗi khi nữ tử áo đen phẩy ngón tay, thì mười ngón tay của các thôn dân bắt đầu dùng sức, trực tiếp bóp chặt tạo ra từng vòng đỏ trên cổ.

Nữ tử áo đen trêu tức nhìn Sở Hà, lại phẩy nhẹ.

- Đủ rồi!

Sở Hà mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo.

Nữ tử không hề bị lay động, vẫn nhìn Sở Hà đầy trêu tức.

- Ta nói đủ rồi!

Sở Hà híp hai mắt lại, lạnh giọng lặp lại một lần nữa.

Không có trả lời.

- Tự tìm cái chết!

Ầm ầm rầm rầm rầm!

Sông lớn như gào thét, sóng trào như cương thiết vang lên âm thanh va chạm lẫn nhau.

Rầm!

Da thịt toàn thân đỏ bừng, từng điều kinh mạch đỏ như dòng nham thạch, huyết dịch nóng bỏng lao nhanh không ngừng, anh dũng gào thét.

- Còn dám ra tay?

Gương mặt xinh đẹp mà quyến rũ kia dường như cảm nhận được sát ý nóng cháy của Sở Hà, không khỏi cười nhạo:

- Thật không sợ ta làm thịt bọn họ?

Sắc mặt Sở Hà cứng nhắc, lạnh lùng, giọng nói vang lên đầy hữu lực.

- Ta chưa bao giờ bị ai uy hiếp, nếu bọn họ chết trên tay của ngươi, vậy thì nên trách mạng của bọn họ chỉ tới thế….

- Nhưng ta…

Sở Hà cởi quần áo đã nát trên người, lộ ra cơ bắp vạm vỡ, hai mắt bộc xuất ánh sáng màu vàng:

- Sẽ dốc tất cả, để giết chết ngươi, báo thù cho bọn họ!

⚝ ✽ ⚝

Nữ tử áo đen nhìn chăm chú mắt Sở Hà, ngừng cười, lại mở miệng nói:

- Can đảm đấy, vậy mà dường như ngươi không chú ý đến một vấn đề rất quan trọng, ngươi… có bản lĩnh giết chết ta sao?

Lời vừa nói ra, âm khí trào dâng phảng phất giống như vòi rồng xoay tròn dữ dội, những nơi đi qua đất đá bay mù trời, hàn khí bức người.

Rào chắn bằng tường đất bốn phía trong chớp mắt biến thành tro bụi, nước trên mặt đất ngưng kết thành băng tinh màu đen, tản ra một luồng băng hàn thấu xương.

- Không giết được ngươi? Ha ha ha!

Sở Hà nhắm mắt làm ngơ, ngửa đầu cười to. Trong giọng nói lại lộ ra sát ý không che giấu.

Cúi đầu, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào nữ tử áo đen, dữ tợn nói:

- Cho tới lúc này ta đều không e ngại những điều này, có thể giết chết ngươi hay không là do ta quyết định, nhưng nếu không thể… Không, không có không thể! Ta chắc chắn khiến ngươi chết dưới đao này!

Toàn thân đỏ bừng, sát ý sôi trào.

- Ha ha ha!

Sắc mặt nữ tử áo đen lạnh lẽo trong nháy mắt như xuân đến tuyết tan, lộ ra nụ cười ngọt ngào:

- Đừng kích động như vậy, nhân gia chỉ đùa với ngươi một chút thôi, sao ta sẽ giết ngươi chứ, thích ngươi còn không kịp ấy.

Nói xong, bàn tay trắng như ngọc chậm rãi vung lên, toàn bộ thôn dân bị bóp cổ đỏ bừng đều buông lỏng bàn tay, tự giác quay trở về trong viện tử.

Rồi nàng ta mở hai tay, bày ra vẻ mặt vô tội.

Đột nhiên trở mặt khiến cho khí huyết của Sở Hà đang dâng trào bỗng nhiên bị kiềm hãm. Ánh mắt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm nữ nhân không biết sâu cạn này, thử dò xét hỏi:

- Thế nào, cứng rắn không được, chuẩn bị dùng mềm à?

Con ngươi màu tím cất giấu vẻ lạnh lùng, trong giây lát lại biến mất không thấy.

- Làm sao lại thế, nhân gia vẫn luôn như thế này, lúc trước chỉ là đang đùa ngươi mà thôi, đừng coi là thật.

Sở Hà không hiểu rõ ý đồ của đối phương, khí huyết toàn thân vẫn giữ nguyên như cũ trong trạng thái vận chuyển tốc độ cao, hắn cảnh giác nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, muốn đánh thì đánh, đừng có chơi âm mưu quỷ kế gì!

- Hà cớ gì muốn chém chém giết giết, thật ra ta chỉ muốn làm giao dịch với ngươi mà thôi.

Nữ tử quyến rũ nở nụ cười, chỉ về hướng thôn dân rời đi.

- Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta sẽ tha cho thôn dân nơi đây, hơn nữa thả ngươi an toàn rời đi, thế nào, có đồng ý không?

Sở Hà không phải tên điên chỉ biết chiến đấu, hắn biết rõ thực lực bản thân chênh lệch không nhỏ với đối phương, đối phương không muốn vạch mặt là bởi vì hắn còn có tác dụng đối với nàng ta, cũng không phải đang kiêng kị mình cái gì.