Chương 154 – Lá mặt lá trái, diễn lại trò cũ
Cần thời gian.
Sở Hà do dự mấy hơi thở, hai mắt cô đọng kim quang.
- Ta làm sao biết ngươi có đang gạt ta không?
- Đương nhiên sẽ không.
Nữ tử áo đen lướt qua hướng về phía trước, cười một cách tự nhiên nói:
- Ta từ trước đến nay nói lời giữ lời, hơn nữa, nếu không phải ta, những thôn dân này đã sớm bị lão gia hỏa trong miếu kia ăn sạch!
Nghe thấy đối phương nói lời giữ lời, Sở Hà không tự giác nhớ tới những lời cự nhân bằng bùn nói trước khi chết dưới nắm tay mình khi trước.
Ngược lại, mỗi một câu tên trước mặt này nói, hắn một chữ cũng đều không tin!
- Ha ha, cho nên ngươi nghĩ để cho ta tin ngươi chỉ bằng miệng?
Sở Hà thấy nữ tử áo đen đến gần, lại lùi bước về phía sau.
- Dĩ nhiên không phải, ngươi có thể nói ra điều kiện, chỉ cần không quá phận, ta đều có thể thỏa mãn ngươi, những thứ này cũng có thể nhìn ra thành ý của ta.
Nữ tử áo đen phảng phất như không có thấy Sở Hà lùi lại, từng bước đến gần Sở Hà.
- Hơn nữa, chuyện ta muốn để cho ngươi làm, có liên quan đến lão gia hỏa ở trong miếu, chỉ cần ngươi dựa theo chỉ thị của ta lấy được thứ ta muốn, ta có thể ra tay giúp ngươi giải quyết hắn.
Đồ vật mong muốn?
Đồ vật gì mà nàng ta không tiếp xúc được?
Sở Hà suy nghĩ như nước thủy triều, quả quyết từ chối nói:
- Không cần, tên kia nên thế nào, trong lòng ta tự có quyết định, không cần ngươi phải lo.
- Vậy ngươi còn có yêu cầu gì không?
Nữ tử áo đen vươn ngón tay ngọc vuốt ve mờ môi đỏ tươi của mình, bày ra dáng vẻ quyến rũ.
- Ngươi phải nhanh chóng đưa ra quyết định mới được…
- Sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, có thể nói cho ngươi, người làm chuyện này cũng không bắt buộc phải là ngươi, chỉ là nếu là người khác thì sẽ kém một chút mà thôi.
- Cho nên đừng nghĩ ngươi là duy nhất, thật ra ta có thể đánh cho ngươi tàn phế rồi dẫn đi cũng được, chẳng qua làm như vậy hiểu quả sẽ kém hơn rất nhiều.
- Không, chuyện này không phải ta thì không thể.
Hai mắt Sở Hà nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu tím của nữ tử quyến rũ.
- Bằng không ngươi cũng sẽ không nói nhảm với ta nhiều như vậy.
- Tốt, ngươi muốn như vậy ta cũng hết cách.
Nữ tử quyến rũ cũng lười ngụy trang, ôm ngực nói.
Sở Hà vặn cổ tay, phát ra tiếng động khó nghe như thép cọ xát lấy nhau, hắn thản nhiên nói:
- Mặc dù không biết ngươi muốn ta làm chuyện gì, nhưng ta đoán chắc chắn không phải chuyện tốt, cho nên, ta cũng không khách khí làm gì.
Nói xong, hắn vươn ba ngón tay.
- Thứ nhất, ngươi cần thiết phải chặt đứt việc khống chế thôn dân, hơn nữa đảm bảo sự an toàn của bọn họ, mặc dù nói điều này không thực tế, nhưng mà ta hy vọng ngươi có thể làm được, nếu không tất cả đừng bàn nữa…
- Thứ hai, về phần đảm bảo sự an toàn của ta… thôi bỏ, không cần bàn, nếu ngươi thật sự dám ra tay với ta, ha ha, ngươi sẽ hiểu ban đầu ta dựa vào cái gì mà nói chuyện với ngươi như vậy.
Dường như Sở Hà nghĩ tới điều gì, điều thứ hai trực tiếp hết hiệu lực, ngược lại nhìn về phía đối phương, hai mắt sâu sắc.
- Đến nỗi điều thứ ba, giúp ta làm thịt tất cả quỷ dị trong thôn, ngoại trừ ngươi!
Một đôi mắt phượng yêu dị của nữ nhân chớp chớp.
- Vì sao thế, ngươi rất căm hận quỷ dị?
- Không, ta chỉ không hy vọng ngươi có ám độ trần thương mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, Sở Hà lùi lại mấy bước một lần nữa.
- Không phải ngươi để cho ta ra điều kiện sao, lẽ nào ngươi cảm thấy mấy điều kiện này rất quá đáng? Như vậy, chứng tỏ thành ý của ngươi cũng không đủ.
Ngón tay dày rộng nhẹ nhàng gõ cằm, nhìn qua nữ tử áo đen vẫn đang do dự không nói, Sở Hà nhếch miệng cười lạnh nói.
- Suy nghĩ lâu như vậy, lẽ nào quỷ dị các ngươi cũng sẽ bận tâm đến tình cảm đồng tộc à?
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Cô gái xinh đẹp không nhìn sự chế nhạo trong mắt Sở Hà.
- Tốt lắm, vậy ngươi nhanh chóng triệu tập bọn họ đến đây đi.
Trong mắt Sở Hà lóe lên tia sáng kỳ lạ, cố gắng hết sức kiềm chế sự gấp gáp trong lòng.
Nữ tử yêu mị khẽ nhíu mày, dường như rất phản cảm câu nói kia của Sở Hà, giống như nó gợi lên hồi ức không với nàng.
- Lời ta nói, nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Gợn sóng kỳ lạ dùng tốc độ vô hình rạo rực mở ra, rung động đặc thù như vậy, dẫn ra quỷ dị ẩn núp, tụ tập ở đây.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt khẽ rũ xuống của nàng thoáng hiện ra tia ý lạnh.
Thân là con mồi, có yêu cầu gì mà nói?
Trước hết cứ để cho tên này tạm thời đắc ý một lúc, thỏa mãn yêu cầu của hắn, đợi đến sau khi đạt được thứ mong muốn, tự nhiên sẽ không để lại hậu hoạn.