← Quay lại trang sách

Chương 157 – Kỳ văn ở miếu Thổ địa, đào đất lưu quang

Thôn các ngươi không có đầu quỷ qua lại?

Sở Hà nhíu mày, phát hiện một điểm đặc thù.

Trong mắt thôn trưởng mang theo hồi ức, gật đầu, chọn điểm chính tiếp tục nói:

- Đúng vậy, thôn chúng ta so với những thôn khác, đúng là không có loại quỷ dị đầu quỷ này, hơn nữa sức mạnh che chở của miếu Thổ địa dưới sự quản lý của ta cũng chưa từng suy yếu lần nào! Ngoại trừ trong khoảng thời gian này.

Lẽ nào đây là điểm khác biệt?

Sở Hà hoài nghi, hắn hiểu biết quá ít về Thiên Quan Đại Trận, chỉ biết phía dưới mỗi thôn đều chôn một kiện đồ vật không hề tầm thường.

Tử Đề như thế, lẽ nào cũng bởi vì tính đặc thù của Mãng thôn?

Sở Hà không có mở miệng, cẩn thận nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian ở chỗ này, chỉ một lúc, trong lòng hắn đã rõ ràng, sương mù đã tan đi một mảng lớn.

Thở phào một cái, hắn bình tĩnh nói:

- Đa tạ thôn trưởng đã nói rõ, lần này cứ giao cho ta, các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi ngủ một giấc đi.

- Ta….

Trong mắt thôn trưởng tràn đầy kinh ngạc, không hiểu ý hắn.

- Tin tưởng ta, ngủ một giấc sẽ tốt.

Sau một khắc, thôn trưởng đau gáy, trước mắt dần dần mơ hồ, nghiêng đầu quẹo sang một bên, cả người ngã xoài trên đất, rơi vào hôn mê.

Sở Hà đứng lên, nhìn bầu trời đêm tối tăm mờ mịt bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm:

- Chỉ là, ta không hiểu, tốn công tốn sức như thế, lẽ nào cũng chỉ muốn đồ vật ở dưới Mãng thôn?

Có phải nàng ta còn có tính toán khác không?

Điều này, Sở Hà cảm thấy cần phải quan sát thêm.

- Có thể?

Thanh âm quyến rũ câu người truyền từ bên ngoài tới, cho dù thanh thúy êm tai, vẫn có thể nghe thấy được sự không kiên nhẫn nồng nặc ở bên trong như cũ.

Nhưng, ngoài ý muốn là lần này Sở Hà không có phản bác, thấy Tử Đề xuất hiện cũng không cảm thấy ngoài ý muốn:

- Đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn xem đồ vật gì có thể khiến cho ngươi hồn khiên mộng nhiễu như thế, nhất định phải hợp tác với nhân tộc như ta.

Ngoài cửa, hai mắt Tử Đề sáng lên, quay người lại nhìn về phía Sở Hà.

Sở Hà nhíu mày, đi ra cửa phòng, không còn bận tâm việc Tử Đề nhích lại gần mình, nhấc chân nhảy lên, bay như chim yến về phía miếu Thổ địa.

Tử Đề tất nhiên là im lặng thuận theo.

Trong chốc lát, hai người đồng thời đi đến căn phòng dưới đất kia, đi đến trước mặt tượng đá bị gãy, im lặng không nói.

Tựa hồ phát giác ra ý đồ của Tử Đề, tượng đá chỉ hoảng hốt hơi lay động, sau đó lại không phát ra động tĩnh gì.

- Ngươi muốn ta giúp ngươi lấy đồ vật ở phía dưới?

Tử Đề gật đầu, chỉ vào phía dưới tượng đá.

- Ở ngay phía dưới.

- Hô…

Thở dài một hơi, Sở Hà siết chặt nắm đấm, dùng sức đấm, hòn đá phía dưới tan nát, sóng khí mênh mông hất bay gạch đá xung quanh, lộ ra một hố to khoảng một mét.

Bụi mù tan ra, đất đá dưới đáy hố nát tan, ngoại trừ bùn đất màu nâu, cũng không có đồ vật gì khác.

Sở Hà lộ vẻ mặt không hiểu, quay đầu nhìn Tử Đề.

- Đào tiếp xuống dưới ba mươi mét.

Sở Hà:

-..........

Nghe xong lời ấy, trong lòng Sở Hà nhịn không được hờn dỗi.

- Ngươi tìm ta đến làm culi à?

- Nhớ kỹ ước định của chúng ta, cứ việc đào xuống tiếp.

- Được, được, được….

Sở Hà mở miệng đồng ý, toàn thân phát lực, hai quyền như máy đóng cọc, gió xoáy kêu to, điên cuồng đào đất đá bên dưới.

Sau một lúc, chỉ còn lại tiếng ầm ầm rung động, thân ảnh Sở Hà đã biến mất không còn tăm tích, giống như con chuột đào sâu xuống dưới lòng đất. Hai mắt Tử Đề lấp lóe, cứ như vậy nhìn Sở Hà biến mất.

Theo đào càng sâu, Sở Hà dần dần phát hiện manh mối, vách đá quanh mình càng ngày càng kiên cố, đất đá ở giữa còn có từng đạo lưu quang thoáng qua.

Keng!

Hòn đá ở phía dưới cứng như sắt thép, thiết quyền của Sở Hà trực tiếp va chạm vào tóe ra tia lửa, chiếu rọi khuôn mặt chập chờn trong tia sáng tối.

- Đây là….

Hòn đá nát, lưu quang màu trắng giống như mạch lạc, lấy chỗ Sở Hà làm trung tâm, từ dưới mặt đất lan tràn ra khắp bốn phía.

Cùng lúc đó, ở nơi đục ra mạch lạc giống như rễ cây màu trắng này, hắn cảm ứng được khí tức của Tử Đề bỗng nhiên cách xa hắn rất nhiều, phảng phất như tận lực rời xa, đối phương dường như rất sợ hãi vật này.

Ánh mắt Sở Hà sững sờ, vuốt ve lưu quang hư vô trên mặt đất.

Đây là vật gì?

Lưu quang như nước, xuyên thấu qua bàn tay, xúc cảm lạnh buốt.

- Đừng lề mề, vật kia ở ngay phía dưới.

Tiếng thúc giục lạnh lẽo xông vào lỗ tai Sở Hà.