Chương 158 – Lấp đầy ngón tay Lão giả mắt đỏ (1)
Sở Hà không cam lòng tỏ ra yếu kém, ngửa đầu, chế giễu lại.
Tử Đề:
-.......
Bịch…..
Sở Hà phảng phất như nghe được tiếng dậm chân, sau đó hắn nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi ở bên ngoài động:
- Đây là ước định chúng ta đã nói rõ! Ngươi làm như vậy, lẽ nào hy vọng ta vi phạm ước định?
Hắn trầm mặt xuống, nghe ra ý tứ trong đó.
- Có phải ngươi sợ hãi thứ màu trắng này đúng không?
Tử Đề trầm mặc không nói.
- Ha ha, ta đã biết.
Sở Hà tiếp tục vùi đầu đào đất, lưu quang màu trắng dưới chân càng ngày càng nhiều, chồng chất, phảng phất như sắp đào đến khu vực hạch tâm.
Nhân cơ hội này, Sở Hà cẩn thận quan sát lưu quang trắng như sợi bông này, lúc xuyên qua thân thể, toàn thân hắn đều tự dưng thấy rất thoải mái.
Nhưng chỉ là không bắt được, giống như bàn tay xuyên qua cát sỏi.
Rầm!
Sở Hà ngừng động tác, trên khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trong đầu, chỉ cốt gần nhất không có động tĩnh gì vào lúc này lại bỗng ngoi đầu toát ra, lực cắn nuốt kỳ dị kia lại bắt đầu tràn lan.
Nó lần theo ngón tay, chui vào bên trong một cây mạch lạc màu trắng, Sở Hà hiếu kì, nương theo sợi mạch lạc màu trắng kia tiếp tục đào sâu xuống dưới mặt đất.
Qua nửa nén hương, Sở Hà đang muốn từ bỏ thì bỗng thấy bên trong mạch lạc màu trắng bị đào rất sâu xuống ấy thế mà nổi lên một luồng hắc khí, tản ra khí tức mục nát, hư hỏng.
Cảm giác này thật giống như….rễ cây bị hư?
⚝ ✽ ⚝
Hắc khí quấn quanh ngón tay, đốt đầu tiên của ngón tay một lần nữa phát ra hồng quang, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể chiếm trọn cả ngón tay.
Sở Hà trong lòng khẽ động, hắn cảm nhận được rõ ràng ngón tay xương đang cắn nuốt một một vật chất đặc biệt từ luồng sáng màu trắng này.
Keng!
Bùn đất lại văng khắp nơi, tìm kiếm vết tích đã biến thành màu đen kia.
Chẳng mấy chốc, hắn đã cho nổ theo đường thẳng gần hai mươi thước, ven đường đi qua đều có hoa văn màu trắng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi toàn bộ huyệt động sâu thẳm.
Ánh nến mờ tối trên đỉnh đầu trở nên xa xôi không thể chạm đến.
Cùng lúc đó.
Kinh mạch màu trắng dưới chân đã bị nhuốm đen một phần, toả ra khí tức giống hệt cự nhân bùn lúc chiến đấu hôm đó. Sở Hà thầm nghĩ, chắc chắn ổ của bọn chúng nằm ở bên dưới.
- Không cần… Không cần…
Khi đang chuẩn bị nện quyền như điên, một âm thanh mỏng manh hoá thành sợi tơ, mơ hồ truyền vào trong tai Sở Hà.
- A?
Sở Hà mặt không đổi sắc, lực đánh lại giảm đi vài phần.
Phía dưới chân hắn, hắc khí ngưng tụ thành hình một lão nhân lớn bằng nắm tay, nét mặt già nua, tiều tuỵ, quỷ dị lại có tám phần giống tượng Thổ Địa thần ở bên ngoài.
- Dừng tay, ngươi làm vậy là nối giáo cho giặc.
Thanh âm lần thứ hai khẽ truyền vào trong tai Sở Hà.
- Nối giáo cho giặc?
Sở Hà bật cười, trong nụ cười lại chứa vẻ lạnh lùng, hắn đáp lời lão nhân:
- Lão già kia, ngươi sốt ruột vì sắp bị tìm thấy hang ổ hả? Thái độ không sợ chết lúc đầu của ngươi đâu?
- Không phải như thế đâu tiểu huynh đệ, ngươi đừng để đối phương lừa.
Hắc khí đầu người lập tức sửa lại thái độ, mặt đầy chân thành nói:
- Nói thật cho ngươi biết, bản thể của ta nằm ngay bên dưới, nếu thật sự để ngươi tìm được rồi giao cho nàng thì đại trận sẽ lập tức sụp đổ, toàn bộ Mãng Thôn sẽ xuất hiện trước thi triều!
Ngươi cảm thấy đây là đang cứu các ngươi hay là hại các ngươi?
- Chuyện ở trên người ngươi, ngươi nói sao chả được, ta làm sao biết được không phải ngươi đang nói dối, dụ ta mắc mưu?
Sở Hà không hề coi trọng nói.
Hắc khí đầu người biến sắc, lập tức nói:
- Lời ta nói đều vì tốt cho ngươi, cần gì cứ phải nghe theo yêu cầu của của nàng ta chứ? Ngươi vẫn có lựa chọn tốt hơn mà?
Sở Hà nhướn mày, thờ ơ đáp:
- Ý ngươi là gì, ta cũng không phải loại người bội tín dễ lật lọng, ngươi nhìn lầm rồi.
- Hazz, lời ấy sai rồi.
Hắc khí đầu người nhảy nhót dưới chân, biến thành cặp mắt màu đen nhìn thẳng Sở Hà:
- Ngươi làm vậy là tự đào mộ chôn mình, đợi nàng lấy được thứ kia rồi, ngươi nghĩ nàng ta có bỏ qua cho ngươi không?
- Giữa chúng ta có giao kèo.
- Giao kèo cái rắm!
Dường như lời này chọt trúng chỗ đau của hắc khí đầu người, lão chửi ầm lên:
- Lúc trước ta và nàng ta cũng giao kèo với nhau, ta cho phép nàng ta tiến vào Mãng Thôn đại trận tị nạn, còn nàng ta sẽ thả ta ra ngoài. Ngươi xem, bây giờ nàng ta đã thả ta chưa?
Ta nói cho ngươi biết, mụ quỷ đó là một kẻ ăn cháo đá bát, nói một đằng làm một nẻo, ngươi đừng có tin!
Còn có việc này?
Sở Hà sửng sốt, thật không ngờ tới.