← Quay lại trang sách

Chương 168 – Hào kiệt như vậy, chân ý Võ đạo (1)

Hắn bỗng nhiên xoay người, một đám Quân Điện không hề chớp mắt, theo sát phía sau Hà Lãng, phá vỡ sương mù dày đặc, đi thẳng về phía cái sân kia.

- Haizz, Hoàng huynh, cùng đi đi.

Bạch Quân ánh mắt chợt lóe, nói với Hoàng Việt.

- Bạch huynh, sao ngay cả ngươi cũng…

Hoàng Việt thấy này, sắc mặt không khỏi sa sầm.

Bạch Quân không nói gì, yên lặng đi theo Quân Điện, ngoại trừ những kẻ tương đắc với Hoàng Việt, còn lại đều đuổi theo phía sau.

⚝ ✽ ⚝

- Phù

Đầu lông mày của trưởng thôn hơi run run, đôi mắt già nua đục ngầu phủ đầy tơ máu chầm chậm mở ra, quét mắt đã thấy được đám người đang vây quanh mình.

Lão lập tức hoảng sợ, vội dùng cả tay lẫn chân, cuống quýt lê mông lùi về sau cho đến khi lưng chạm phải giáp sắt lạnh lẽo.

- Mấy, mấy người là ai?

- Cụ ông, ông đừng sợ, chúng ta là người của Quân điện, đã xảy ra chuyện gì, sao mọi người đều say ngủ ở đây cả thế?

- Quân… Quân điện!!?

Đôi mắt của trưởng thôn già tức khắc mở to, nhìn kĩ lại lần nữa, nhờ vào ánh nến yếu ớt để thấy rõ áo giáp và vũ khí mà bọn họ mặc.

- Các ngươi, các ngươi là người của Quân điện thật sao!?

- Thật!

Hà Lãng ngồi xổm xuống, giữ lấy đôi tay đang run rẩy của ông lão rồi móc trong ngực ra một lệnh bài có khắc ký hiệu của Quân điện:

- Cụ ông, nếu cụ không tin thì có thể kiểm tra lệnh bài này, nó có thể chứng minh thân phận của chúng ta.

- Được, được, được, cuối cùng cũng đã chờ được các ngươi đến.

Thôn trưởng không để ý tới lệnh bài, dù sao lão cũng xem không hiểu.

Lão tóm lấy cánh tay của Hà Lãng, vừa muốn nói gì đó thì bỗng nhiên giật mình, nói một cách gấp gáp:

- Mau! Mau mau cứu ân công!

- Ân công?

Lông mày của Hà Lãng nhíu dần lại.

- Cụ đừng hoảng hốt, nói rõ ràng nào, rốt cuộc thì ở đây đã xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi bọn ta hiểu rõ rồi thì đương nhiên sẽ cứu ân công mà cụ nói.

- Được được, lão nói, lão sẽ nói…...

Trưởng thôn kể lại tất cả mọi việc bằng một chất giọng gấp gáp, từ những chuyện đã xảy ra sau khi đại trận mở cho đến những lời nói cuối cùng của Sở Hà.

Hà Lãng cùng Bạch Quân đứng sau lưng hắn vừa nghe thì mặt đã nghiêm lại.

- Theo như cụ nói thì lần cuối cùng cụ gặp Túy Hổ, có một vật đang đuổi theo đằng sau hắn đúng không?

Hà Lãng nghiêm giọng hỏi, cùng lúc đó cũng đưa một chén nước đến.

Trưởng thôn tu ừng ực hết nước rồi lau miệng:

- Đúng, khi đó ân công gấp gáp lắm, nói là có thứ gì đó sắp đến đây, bảo lão mau kể lại những việc liên quan tới miếu thổ địa, sau đó hắn an ủi lão, bảo là không sao đâu. Tiếp đó thì lão bất tỉnh nhân sự.

- Được rồi, bọn ta rõ rồi.

Hà Lãng gật đầu, từ từ đứng lên, vung tay:

- Phó quan, mang ông cụ đi xuống nghỉ đi.

-Vâng, tướng quân.

Phó quan đứng bên cạnh gật đầu, kéo ông lão từ dưới đất lên.

- Đại nhân, người nhất định phải mau cứu ân công đấy.

Lúc ngang qua Hà Lãng, đôi mắt trưởng thôn ầng ậng nước nói.

- Cụ yên tâm, một hào kiệt xả thân vì nghĩa như thế, Hà Lãng ta sẽ đi cứu hắn bằng mọi giá, cụ hãy yên tâm.

- Được được được, cảm ơn, cảm ơn…...

Lúc ra đến tận cửa, thôn trưởng vẫn đang không ngừng nói cám ơn.

Cả đám người không khỏi xúc động trước cảnh đó. Thấy ông cụ như thế, lại thêm những lời kể của thôn dân bên ngoài, bất giác đã tin tất cả những lời miêu tả về Sở Hà.

Binh lính tản ra, Bạch Quân vẫn luôn theo sát phía sau đi lên trước, nhìn Hà Lãng đang trầm tư:

- Hà Tướng quân, ngài thấy sao?

- Đương nhiên là cứu.

Hà Lãng lạnh mặt, quay đầu nhìn thẳng về phía Bạch Quân:

- Một hào kiệt dám một mình lấy thân đánh lạc hướng quỷ dị cấp Sát, đương nhiên đáng để cứu.

- Hà hà, thế thì thêm cả Bạch mỗ nữa.

Lúc mới nghe kể chuyện này, từ tận đáy lòng Bạch Quân cũng cảm thấy khâm phục Sở Hà.

Theo suy đoán của hắn, Sở Hà hẳn đang có tu vi Dung lô cảnh, cùng lắm thì cũng chỉ là đỉnh phong Dung lô cảnh, thế nhưng khi đối mặt quỷ dị hư hư thực thực cấp Sát trong thôn lại không chọn chạy trốn mà lấy thân đánh lạc hướng nó.

Phẩm chất như vậy, không phải ai cũng có.

- Được rồi, ta đã trình báo chuyện này, ít ngày nữa sẽ có một vị điện chủ cấp Trấn tới đây trấn giữ, chúng ta đi dò xét thực hư trước đã…...

Vừa nói, hai người vừa muốn bước ra khỏi cửa.

- Vào thôn là đã nguy hiểm rồi, tại sao còn chủ động chọc vào quỷ dị kia? Lẳng lặng mà chờ bên trên tiếp viện là được rồi, cứ phải làm trò đấy. Bọn ta sẽ không bị cuốn luôn vào chuyện này đấy chứ?