← Quay lại trang sách

Chương 167 – Vụ thôn lai khách, Sát cấp Quỷ Dị (2)

Thời gian hai bên va chạm cùng lắm là hai ngày nữa thôi.

Thời gian thật sự quá gấp.

Cùng lúc đó, một nhóm nhân mã trang phục khác nhau, giống như quân hỗn tạp hùng hổ đuổi tới Mãng thôn, biên phòng phía Bắc.

- Tại sao nơi này lại không có trên bản đồ?

- Không có dấu vết quân đội đóng trú, nếu không phải nghe thôn dân thôn bên cạnh nói ở đây còn có một thôn nữa, thì thiếu chút nữa chúng ta đã để lọt mất thôn này.

- Kỳ quái, là thôn bỏ hoang ư, sao lại không có người?

Đám người giẫm trên lá mục xốp giòn, không theo kỷ luật nào líu ríu nói chuyện, chỉ trỏ thôn xóm đổ nát phía trước.

- Yên tĩnh!

Hà Lãng, Quân Điện tướng lĩnh cầm đầu quay đầu lại quát lớn một câu, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm đám tán tu không theo quản giáo, lười biếng kỷ luật.

Vài người ngượng ngùng ngậm miệng, vài người không phục, ánh mắt nhìn về phía hai người khác được mọi người vây quanh.

Một người mặt như quan ngọc, da dẻ trắng nõn, trên người khoác tơ lụa, mỗi một cử động đều vô cùng cao ngạo, tỏ ra khác hẳn với người thường.

Một người dáng vẻ hùng vĩ, mái tóc màu tím cực kỳ loá mắt, những người đứng lâu bên cạnh hắn, trên thân thể sẽ xuất hiện cảm giác chết lặng.

Thanh niên mặt trắng kia phẩy quạt xếp, quay đầu hỏi:

- Bạch huynh, ngươi thấy thế nào?

Bạch Quân cười nói:

- Ta không nhìn ra manh mối gì, nhưng mà không phải có Hà tướng quân ở đây sao.

Nói xong, hắn nhìn về phía Hà Lãng, ôm quyền cúi đầu:

- Hà tướng quân có biết chuyện gì đã xảy ra với cái thôn kì lạ này không?

Được Bạch Quân tôn trọng, thần sắc Hà Lãng dịu đi không ít, hắn quay đầu giải thích nói:

- Nơi đây không xuất hiện trên bản đồ trận pháp, ta e trước khi Thiên Quan Đại Trận được mở ra, thì tiết điểm đại trận của thôn này đã xảy ra dị thường từ sớm, cho nên mới lạc khỏi bản đồ.

Mà đại trận trong thôn xuất hiện vấn đề, đương nhiên không thoát khỏi liên quan với Qủy Dị, khi vào thôn nhất định phải giữ yên lặng, chờ điều tra rõ ràng biến hóa trong thôn, mới có thể phán đoán được tiếp theo nên làm gì.

- Chúng ta người nhiều như vậy, không cần e ngại một Quỷ Dị chứ?

Nam tử mặt trắng không cho là đúng, nở nụ cười nhạo, nói:

- Cho dù bây giờ gặp phải thi triều cỡ nhỏ cũng không có gì phải sợ. Hà Tướng quân, ngươi đã quá lo lắng rồi.

- Cẩn thận mới tốt, mới không xảy ra sai sót.

Hà Lãng không muốn phản ứng người này, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Hoàng Việt nhìn thái độ Hà Lãng thay đổi rõ rệt, ánh mắt lóe lên chút ý lạnh, nụ cười trên mặt lại không thay đổi, trong lòng thầm mắng đồ dân nhà quê.

Bạch Quân nhận ra bầu không khí không thích hợp, lập tức cười ha ha một tiếng, phá vỡ trầm mặc:

- Ha ha, có dị thường hay không, điều tra một chút là biết.

Nhắm mắt, khí huyết nhập thể, triển khai toàn bộ cảm giác.

Giờ khắc này, trong phạm vi trăm mét, muỗi vỗ cánh bay, sâu bọ chập trùng, thậm chí tiếng tim người đập, huyết mạch di động hắn đều cảm nhận được.

Mãng thôn chìm trong bóng tối, hoàn toàn cô tịch, cảm giác lướt qua toàn bộ cửa thôn, chỉ có nơi sân một tòa nhà bên trong cửa thôn là truyền đến chút ấm áp và vài tiếng tim đập yếu ớt.

Ngoại trừ nơi đó, những chỗ khác mê mê mang mang, mơ hồ hỗn độn, tràn ngập băng hàn, mà càng đến gần miếu Thổ Địa, mức độ băng hàn càng nặng.

Bạch Quân hít sâu một hơi, đang muốn thu hồi cảm giác.

Rồi đột nhiên!

Một đạo khí tức phảng phất vô số oán ghét căm giận xen lẫn nhau thoáng qua trong nháy mắt, rồi lập tức chui vào hắc ám thâm trầm.

Bạch Quân đột nhiên mở to mắt, sắc mặt ngưng trọng.

- Có gì đó quái lạ!

Hắn vừa nói thế, đám người đang rù rì lập tức yên tĩnh.

Hoàng Việt và Hà Lãng không hẹn mà cùng phóng cảm giác ra bên ngoài, lướt qua khu vực chung quanh, phát hiện tiếng hít thở trong một cái sân ở xa xa.

- Quả thật cổ quái, lại còn có thôn dân sống sót, ta còn tưởng rằng đều chết sạch, nghe tiếng hít thở, dường như đang ngủ say?

- Không, điều khiến ta thấy cổ quái không chỉ có thế, vừa rồi ta cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn, ở ngay trong thôn!

Bạch Quân ánh mắt ngưng trọng, toàn thân khí huyết lôi minh.

Những người khác thấy thế, nhao nhao rút đao rút kiếm, thần tình cảnh giác nhìn bốn phía.

- Bạch huynh, ngươi cảm giác được cái gì?

Hoàng Việt thu quạt, nhịn không được quay đầu hỏi.

- Một cỗ khí tức rất tà ác, chỉ sợ là một Sát cấp.

- Đi thôi.

Hà Lãng không nói chuyện, nắm thật chặt cổ áo, hắn thở ra một hơi, gọi đám Quân Điện quân tốt sau lưng, dẫn đầu đi vào trong thôn.

- Ê, ngươi không nghe bên trong có một Sát cấp sao?

Hoàng Việt nhíu mày thật chặt, không hề khách khí nói:

- Bây giờ ngươi dẫn người xông vào, nếu trêu chọc Qủy Dị kia, ai sẽ ngăn cản…

- Ta!

Hà Lãng quay phắt đầu lại, đáp cực kỳ khí phách.