← Quay lại trang sách

Chương 178 – Thi triều tổng tấn công, thiết huyết sát phạt (2)

A… Nhưng mà, muốn gây phiền toán cho ta, thì phải trước tiên cầu nguyện ta có thể sống sót sau trận kiếp đại nạn này đã.

Hắn giương mắt nhìn về phía xa, nhìn lướt qua thi triều không ngừng liên tục vọt tới, và chiến đoàn quân đội đang bắt đầu lộ ra hình thái suy bại.

Trần Hướng lắc cổ tay, lưỡi đao dữ tợn, khí huyết tuôn ra, hai cánh tay nổi đầy gân xanh màu tím đen, cực kỳ khí thế.

Hắn quay đầu nhìn về những tướng lĩnh và binh lính còn sót lại ở phía sau, hít một hơi thật sâu:

- Chư vị, bây giờ đã đến lúc sinh tử tồn vong của Hắc Hà trấn, bảo vệ quốc gia là chức trách của chúng ta, dân chúng trong trấn đều nhìn chúng ta đây, cũng không thể bôi nhọ tên tuổi Hắc Hà Quân Điện!

- Ta cũng không nói nhiều những lời nhảm nhí, cố gắng vượt qua lần này, thăng quan tiến tước không phải là giấc mộng, nếu thật không vượt qua được, cùng lắm cũng thành một nắm đất vàng trên ngọn núi xanh này thôi!

- Bây giờ ta muốn hỏi các ngươi, có muốn theo ta ra trận giết địch không?

- Nguyện đi theo tướng quân!

- Nguyện đi theo tướng quân!!

- Nguyện đi theo tướng quân!!!

...........

Chúng tướng sĩ hai mắt hừng hực, chiến ý bùng nổ, tranh nhau mở miệng.

Lời nói mạnh mẽ, leng keng hữu lực trả lời, chấn động bên tai, Trần Hướng tiêu sái cười to, huyết khí trùng thiên, lưỡi đao chỉ thẳng về phía thi triều.

- Đã như vậy, thì theo bản tướng, giết!

........

- Ngăn lại!

Bên ngoài Mãng thôn đã muốn bị luân hãm, lượng lớn thi triều bao vây lấy toàn bộ thôn lại, vô số tiếng nổ vang lên liên tiếp bên ngoài đại trận.

Lồng ánh sáng màu trắng lung lay sắp đổ, tràn đầy vết rạn.

Theo lý mà nói, đại trận Mãng thôn đã bị hư hại, thế nhưng trước đây không lâu chẳng biết tại sao bỗng nhiên khôi phục, còn chặn được thi triều đánh tới.

Khói lửa cuồn cuộn từ khe bể tan tành lộ ra, âm khí nồng đậm gào thét xoay quanh bên ngoài đại trận, vô số thi quỷ gào thét công kích, chất lỏng màu đen tanh hôi phun ra bốn phía, nối gót nhau, như muốn chen vào đại trận.

Chỗ cửa thôn, đội ngũ mấy ngàn người, người thì chết, kẻ thì bị thương, hoàn toàn bị số lượng thi triều nghiền ép, trở thành tàn binh bại tướng.

- Khốn kiếp!

Hà Lãng mặt mày xám xịt tức giận mắng một tiếng.

- Cái bọn đào binh Hoàng Việt kia lâm trận bỏ chạy, chờ trận chiến này kết thúc, cho dù hắn là người của Tuấn Hà thành thì cũng phải bắt hắn tra hỏi!

- Khục…

Bạch Quân dựa vào tường cố sức ho ra một ngụm máu đen, hai gò má hơi khôi phục lại chút khí sắc:

- Chuyện này, vẫn nên chờ chúng ta có thể sống sót rồi nói, bây giờ có nói gì cũng không có ý nghĩa.

Hà Lãng trầm mặc, liếc mắt nhìn thi quỷ giương nanh múa vuốt, và lồng ánh sáng đang lung lay sắp đổ, yên lặng chải chuốt lại đầu tóc rối bời, chỉnh lại ống tay áo lộn xộn, cúi đầu liếc nhìn Bạch Quân ngồi phịch ở bên tường.

- Ngươi sao rồi, có thể đi tiếp được không?

- Yên tâm, không chết được, chỉ là… ngươi, ngươi muốn làm gì?

Bạch Quân quay đầu nhìn về phía Hà Lãng, thấy bộ dáng của hắn, lập tức sững sờ.

- Ngươi dẫn theo các thôn dân đi về phía Bắc, nơi đó có ít thi quỷ nhất.

Hà Lãng hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt oai hùng của Bạch Quân nói:

- Ta lưu lại cản phía sau, tranh thủ chút thời gian cho các ngươi.

- Ngươi đang nói cái gì?

Bạch Quân hơi thay đổi sắc mặt, vịn tường chật vật đứng dậy, kéo lấy cổ áo Hà Lãng, nghiêm túc nói:

- Hà Lãng, còn chưa tới thời khắc phải liều chết, tin tưởng ta, tất cả rồi sẽ có con đường sống!

- Ha ha, không có, phòng tuyến ở các nơi đến ốc còn không mang nổi mình ốc, không có ai đến giúp đỡ chúng ta đâu.

Hà Lãng cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn lướt qua đám thi quỷ rậm rạp chằng chịt, rồi xem Bạch Quân:

- Số thi quỷ ở bên ngoài ít nhất cũng gấp ba lần chúng ta, mặc dù ngươi có dùng sức giết chết một đầu sát cấp thi quỷ, nhưng vẫn còn một đầu ở bên ngoài nhìn chằm chằm,

Hắn dùng sức vỗ bả vai Bạch Quân, trịnh trọng nói:.

- Cục diện hiện tại, chỉ có thoát khỏi Mãng thôn thì mới có cơ hội sống sót, cho nên ta nhờ ngươi, dẫn theo những người anh em còn sống sót của ta và cả các thôn dân đi thôi, có thể đi được bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, nhất định phải sống sót.

Nói xong, không đợi Bạch Quân trả lời, đã chuyển hướng về phía những tàn binh đang u ám quát to:

- Các tướng sĩ, bây giờ, toàn bộ đi về hướng Bắc, chúng ta đi về hướng kia đột phá phòng tuyến phong tỏa…

Tạch tạch tạch-------

Lời còn chưa dứt, tiếng vỡ vụn chói tai ầm ầm vang lên.

Đám người Hà Lãng đột nhiên quay đầu, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Lồng sáng đại trận, nát.