Chương 182 – Dung Linh thứ hai, tiếng kêu than dậy khắp trời đất (2)
“Đúng vậy!”
“Leng keng! Kiểm tra công pháp không có vật Dung Linh phối hợp, xin mời đưa ra lựa chọn, tiến hành cưỡng ép Dung Linh!”
- Hả?!
Sở Hà ngây ngẩn cả người.
Dung Linh không phải chỉ có thể dung hợp một kiện thôi sao?
Sao bây giờ lại có thể dung hợp hai cái?
Không cho Sở Hà có thời gian phản ứng, bảng điện tử màu xanh lam lại hiển thị trước mặt hắn, những vật Dung Linh lại chậm rãi xuất hiện.
“Chọn Xích Luyện chi tâm!”
Sở Hà không phải là người do dự không quyết, máy sửa chữa đã đưa ra sự lựa chọn, cho dù có chọn cái gì, về sau có vấn đề thì tính sau.
- Ngươi lại chạy, vậy thì một số người đừng nghĩ muốn sống nữa!
Một tiếng quát to, cánh chim màu tím của Tử Đề chỉ thẳng về phía những người còn chưa rời đi.
Sắc mặt của nàng biến ảo không ngừng, trái tim đập bình bịch.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, theo thời gian trôi qua, khí tức của Sở Hà càng ngày càng đáng sợ hơn, giống như bảo đao ẩn sâu đang dần dần ra khỏi vỏ.
Loại cảm giác này thật đáng sợ.
Nàng không thể lại vòng vo với Sở Hà nữa.
- Vừa lúc ta cũng đã chán trò chơi ngươi truy ta chạy rồi, tiện nhân, dùng bàn tay nhỏ bé yếu ớt của ngươi mà hung hăng đập ta đi, tới! Tới a!!
Sở Hà gồng lên, khí tức hung hãn mãnh liệt khiến cho thi quỷ ở bốn phía không dám tới gần, khí tức ngập trời như nước thủy triều xuyên thủng bầu trời.
Từng khối cơ bắp phập phồng càng trở nên căng phồng, màu sắc đồng thau trên người cũng chậm rãi lột xác trở thành màu trắng bạc cứng cỏi.
Cánh tay chậm rãi nâng lên, một chiếc kim chung nhỏ xinh cổ xưa ngưng tụ trên lòng bàn tay, khí huyết màu vàng ròng bên trong chiếc chuông vụt qua vụt lại, chấn động hư không.
Hắn, đã thành tựu Dung Linh!
........
Bên ngoài Mê Vụ sâm lâm, tấm bia đá trước Hắc Thuỷ.
Lượng lớn đội quân mặc áo giáp, đầu đội nón trụ có chùm tua đỏ nghiêm chỉnh đứng đợi, đao kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào bên trong lồng ánh sáng. Bên bờ sông, nơi nào cũng đầy chiến hào cạm bẫy, gach đá, bụi gai.
Cảnh tượng buôn bán náo nhiệt, ngựa xe như nước qua lại đã bị bầu không khí xơ xác tiêu điều thay thế, sắc mặt mọi người đều mang theo sát ý nóng cháy.
Hai bóng người bay vụt ra từ làn sóng khí.
Lúc rơi xuống đất, Viên Hồng và Chu Ngạo hiển lộ ra thân hình, sắc mặt bọn họ nặng nề, trầm mặc không nói, hai đầu lông mày nhiều hơn mấy phần mệt mỏi.
Lộc cộc!
Một lúc sau, tiếng vó ngựa truyền từ xa đến.
- Hu!
Dây cương kéo căng, ngựa dừng bước.
Hai người nhìn lại, một vị tướng sĩ trung niên có gương mặt gầy gò, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ôm quyền cúi đầu.
- Mạt tướng Lý Hạ, bái kiến hai vị đại nhân!
Viên Hồng gật đầu, Chu Ngạo chắp tay sau lưng quan sát người này, nói:
- Quân bị đã đầy đủ? Đã tập kết đủ mười vạn đại quân?
- Bẩm đại nhân, quân bị đã đầy đủ, một nén nhang trước đã tập hợp đầy đủ mười vạn đại quân đến nơi, đại quân tuỳ thời có thể xuất phát, tiến công!
Lý Hạ ăn nói có khí phách.
- Ưm, Trần tướng quân đã trả lời chưa?
Chu Ngạo gật đầu một cái, bỗng nhiên thở dài nói.
- Vẫn chưa, có thể đã xông lên chiến đấu, không kịp trả lời, nhưng mà tên trên bia đá vẫn còn, chứng minh Trần tướng quân còn sống.
Trầm mặc một hồi, Viên Hồng quay đầu sững sờ nhìn bia đã sừng sững bên bờ Hắc Thuỷ.
Bia đá vốn dùng để thống kê số lượng người tài đánh giết thi quỷ, tiến hành xếp hạng, từ đó xúc tiến cạnh tranh, bây giờ lại trở thành công cụ thống kê thương vong của tướng lĩnh Quân điện và tán nhân võ tu, châm chọc biết chừng nào.
- Đây là số lượng những cái tên đã biến mất trên bia đá trong vòng nửa ngày.
Lý Hạ thấy vậy, vội móc ra một cuốn sổ chữ viết còn chưa khô trước ngực, mở miệng giải thích:
- Trong đó, trong những cái tên biến mất, phía Quân điện chiếm hơn 2/3, có tên của bảy vị tướng lĩnh Dung Linh cảnh đã biến mất trên bia đá.
Biến mất mang ý nghĩa là đã chết.
Nhưng biết đâu có ngoại lệ, vạn nhất chỉ là bị xếp hạng bị vượt qua?
Mặc dù có khả năng, nhưng tỉ lệ rất nhỏ.
Viên Hồng lật cuốn sổ ghi rất nhiều tên trên đấy, chỉ cảm thấy cuốn sổ trong tay nặng như vạn cân, đây đều là từng sinh mệnh.
Hắn lộ vẻ mặt bi thương, xoa xoa khoé mắt mỏi nhừ, nói:
- Mau chóng liên hệ những người khác, chia thành từng tốp nhỏ, không hẳn phải chết phòng thủ, Hắc Hà trấn đã chuẩn bị ổn thoả, có nhiều thi quỷ xông tới nữa thì đại trận cũng có thể ngăn cản!
- Vâng! Đại nhân!
Lý Hạ thu hồi nỗi buồn, ôm quyền lùi lại.
Chu Ngạo cảm thấy đắng chát, đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mười vạn viện quân tại chỗ, bên trong lồng ánh sáng sương mù vẫn dày đặc như cũ, không biết tình hình, không khỏi nhíu mày một cái.