Chương 183 – Dung Linh thứ hai, tiếng kêu than dậy khắp trời đất (3)
Chướng Nhãn Bình Chướng. Tán!
Một tiếng quát nhẹ, thanh mang trong nháy mắt xẹt vào trong sương mù.
Rầm rầm rầm------
Sương mù dày đặc giống như bừng bừng tản ra, phảng phất như một cái lồng màu xám biến thành màu trong suốt, hiện ra cánh rừng ngút ngàn mênh mông vô bờ.
Một mực nhìn về nơi xa, lờ mờ có thể thấy được khói lửa cuồn cuộn, các loại năng lượng loạn xạ kích tán, từng hàng cây cối bị đánh bay tung toé.
Sương mù che chắn tản ra, tất cả mọi người ở bên ngoài đại trận đều có thể nhìn thấy tình hình bên trong Mê Vụ sâm lâm, mặc dù khá mơ hồ, nhưng có chút còn hơn không.
Toà nhà cao tầng trong Hắc Hà trấn cũng có thể nhìn đến nơi xa, chỉ chốc lát đã có rất nhiều bóng người nhảy lên chỗ cao, nghiêm nghị nhìn về phía Mê Vụ sâm lâm.
- Đó là….
Bỗng nhiên, Viên Hồng phát hiện điều gì, biến sắc, nhón mũi chân một cái, gió thổi lên, chỉ nháy mắt đã bay cao lên không trung tối đen, trực tiếp bay về phía Nam với tốc độ rất nhanh.
Chu Ngạo thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Ngay lúc đó, trên chiến trường thi triều chính.
Mặt đất đỏ sẫm, thi thể khắp nơi.
Đại kỳ bị gãy nhuốm máu bay phần phật trong gió, rất nhiều lưỡi đao bị gãy cắm trên đất, dòng máu đỏ au loang lổ khắp trên mặt đất, cánh tay cánh chân bị đánh gãy trải đầy khắp nơi. Liếc mắt nhìn, ở khe núi cũng chất đầy đất thi thể, con sông nhỏ bên cạnh một doanh địa nhỏ cũng nhuộm màu đỏ của máu, thi thể chất đống chặn ngang con sông này.
Khói đặc cuồn cuộn, vút thẳng trời cao, giết chóc liên tục.
Tàn binh còn lại vẫn ngoan cường chống cự, càng ngày càng nhiều thi quỷ bao vây lấy mọi người, mặt bọn họ không còn chút máu, hai mắt chết lặng, dùng cơ thể kiệt quệ để ngăn cản lại mỗi con thi quỷ.
- Tướng quân!
Chiến đoàn nơi xa, một thân ảnh già nua ngã ầm xuống đất.
Bốn phía vang lên tiếng bi thương không ngớt bên tai. Càng nhiều hơn, đó là sự tuyệt vọng khốn cùng tràn ngập khắp chiến trường.
Cách chiến trường không xa, một tòa trận đồ tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh hò hét tuyệt vọng và tiếng chém giết liều mạng vang đều bên trong, nhưng lại theo ánh sáng màu đỏ lấp lóe biến mất không còn tăm hơi.
Trong đại trận, một tấm da người màu đen rách nát, bây giờ đang phun ra nuốt vào hắc khí trong đại trận, tốc độ nhanh chóng khôi phục vết rách.
Cách hắn không xa, trên thân một cây hòe già, Trần Hướng chẳng biết đã văng lên đây lúc nào, toàn thân chằng chịt vết thương, máu thịt be bét, hai vai bị móc câu xuyên qua, dính lên trên cây.
Nửa da thịt đã bị lột bỏ, vô cùng thê thảm.
Ngoài hắn ra, còn có bốn vị cũng giống như hắn, toàn bộ bị treo trên cây, đều đau đến ngất đi.
Những người này đều có thực lực mạnh nhất trong trận chiến này, mỗi một vị đều là nhân vật đứng trong top mười trên bia đá, cơ bản đều là tu vi Dung Linh đỉnh phong.
- Hô…
Quỷ Bà La tùy ý thở ra một ngụm âm khí, lập tức cỏ cây ngả rạp hết, đất đá bay đầy trời, thổi đến xiềng xích đung đưa kịch liệt.
- A a a!!!
- Khốn nạn! Giết ta! Giết ta đi!!
- Hu hu, thả ta ra, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho đại nhân, thuần phục quỷ tộc, nếu thật sự không được, cho ta ra đi dứt khoát đi.
......
Đau đớn, giận mắng, cầu xin tha thứ vang lên.
Dây xích đung đưa kịch liệt, làm cho thân thể máu thịt của bọn họ đau đớn như bị dùng dao xẻo thịt, tất cả không hẹn đều vì đau đớn mà tỉnh lại.
Trong tất cả mọi người chỉ có Trần Hướng là bình tĩnh nhất, cho dù toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán chảy như mưa mùa thu, cũng không nói tiếng nào.
Sắc mặt quỷ Bà La yên tĩnh, hô hô cười nhạo, quay đầu nhìn về phía Trần Hướng:
- Là một vị hán tử, đáng tiếc lại không làm được gì.
- Ngươi… Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Trần Hướng gian nan yếu ớt mở miệng, vừa nói xong đã thở hồng hộc, phảng phất như nói xong câu này đã dùng hết sức lực của hắn.
- Không cần phải gấp, rất nhanh ngươi sẽ biết được đáp án.
Quỷ Bà La nói xong, quét mắt một vòng, mang theo chờ mong cao giọng nói:
- Tử Đề đại nhân! Đại trận đã thành, chỉ cần tín vật!
Tiếng như chuông đồng, ù ù vang vọng khắp nơi.
Hắn lớn tiếng hô to vang vọng quanh quẩn mỗi một góc của Mê Vụ sâm lâm.
Tin tức đã gửi đi, cũng là vì truyền lại vị trí!
⚝ ✽ ⚝
Mây gió biến ảo, ngày đêm luân chuyển.
Khi không nhìn thấy một tia sáng nào, sương mù màu đỏ kia quay cuồng như con chó bị đói khát lâu ngày, im lặng gào thét, bao phủ tia sáng cuối cùng.
Toàn bộ rừng rậm, hoàn toàn biến thành luyện ngục.
Lúc này, một âm thanh nhanh chóng truyền khắp bốn phía.