Chương 187 – Tứ Nhạc Gia Quan, Tu Di Long Chung! (2)
Thật ngại quá, nhìn thấy những thứ này, dường như ta càng không có lý gì phải đi!
- Ngươi, haizzz…
Viên Hồng biết Sở Hà đang nghĩ gì, lập tức thở dài.
- Tới chiến!
Sở Hà thét dài một tiếng, tóc đen đầy đầu như nhuốm máu đang tung bay, sát khí cuồn cuộn bao phủ tám phương, khí huyết trong cơ thể như nước sống vỡ đê, huyết diễm hóa thành thực chất, lượn lờ, đốt cháy không gian!
Hít sâu!
Khom người!
Thình thịch!!!
Mặt đất dưới chân chấn động, lực lượng áp bách cuồng bạo không gì sánh được, phạm vi mười thước nháy mắt sụp đổ, rạn nứt, mặt đất nứt vỡ chập chùng không ngừng như sóng lớn nổi giận, khói bụi bốc lên mù mịt.
- Ta cũng không tin không thể đánh chết ngươi!
Chỉ trong nháy mắt!
Hai nắm đấm va chạm nhau!
Khí viêm đỏ máu gầm gừ!
Âm khí màu đen mãnh liệt!
Như thiên quân vạn mã lao vào chém giết lẫn nhau, giao phong va chạm!
Đông!
Mặt đất chấn động, sụp đổ ngay lập tức.
Khí kình bão táp, oanh minh từng trận, đất đá, cỏ cây bị thổi bay, lấy hai người làm trung tâm, đột nhiên khuếch tán ầm vang bắn ra tứ phía.
Vừa chạm vào liền tách ra, đôi chân của hai bên đều lún sâu xuống đất, trượt dài ra sau, cày thành khe rãnh sâu đến đầu gối.
- Chí bảo phòng ngự của Long Hổ đại táng chỉ có vậy thôi sao?
Đôi ngươi Sở Hà phun trào huyết viêm, hắn nhìn quyền phải bị lõm xuống, xương cốt vỡ vụn, máu tươi đầm đìa chảy ra, ngẩng đầu nhếch miệng nở nụ cười.
Ông!
Bàn tay hất lên, khí huyết tuôn ra, trên da thịt lóe lên ánh bạc, xương gãy lập tức nối liền, da thịt tái sinh, thương thế khôi phục trong khoảnh khắc, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Phía đối diện.
Người khổng lồ toàn thân bốc lên sát khí màu đen nhiêng đầu nhìn. Trên cánh tay phải của hắn, da thịt nổ tung, gân cốt rách nát kinh khủng.
Hắn vươn tay trái, kéo đứt tận gốc tay phải, màng da nhúc nhích, một cánh tay mới dính dáp dịch nhờn được sinh ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Hà ở phía xa, hô hấp ngày càng nhanh, nói:
- Tuổi như vậy, tu vi như thế, thế mà thật sự chặn được một quyền này của ta, ha ha ha, ngươi thật sự khiến ta cảm thấy hưng phấn!
Phanh!
Mặt đất rách nát lại nổ ra một cái hố lớn, cự nhân màu đen ánh mắt điên cuồng, bắn thẳng lên trời như một viên đạn pháo. Thân hình hắn quay cuồng, đùi phải đè nát hư không, xé rách khí lưu, hung hăng đánh xuống!
- Bà La Sa Y – Nhất Trụ Đao Phủ!
Thình thịch!
Một tiếng nổ vang, cơ bắp trên đùi phải lập tức bành trướng, hắc quang sâu kín, không thể phá vỡ, áp về phía Sở Hà nhỏ bé.
Sở Hà hai chân tách ra, giẫm nát mặt đất hai bên, bắp thịt toàn thân căng cứng, tai mắt mũi miệng phun ra huyết viêm hừng hực, quanh thân toát ra một cỗ thủy lưu màu lam bí ẩn, bao vây toàn thân hắn.
Ý chủng Huyền Vũ rung động trong thức hải, kêu lên bò…ò… liên tục, phát ra khí tức trầm trọng cổ xưa không ngừng tràn vào trong bắp thịt toàn thân.
Sau lưng hắn, một hư ảnh khổng lồ đỉnh thiên lập địa, tỏa ra một đạo Hoang Cổ khí thần thánh, ngửa đầu gào thét.
- Huyền Vũ Chân Ý – Đà Thiên Phạt Địa!
Va chạm!
Ầm vang!
Phạm vi trong mười mét chung quanh đột nhiên trầm xuống, bị sức mạnh khủng bố đè nát, dưới bàn chân khổng lồ, Sở Hà hai tay chống trời, lưng hơi cong lại, trong miệng mũi phun ra huyết viêm thật dài, không ngừng thở ra hít vào.
Sau mấy lần lấy hơi, khí huyết trong cơ thể hắn vận hành với tốc độ nhanh nhất, huyết viêm ngoài thân được Chu Tước Chân Ý trong đầu gia trì, ngay cả không khí cũng không thể tiếp nhận nổi huyết sắc hồng viêm bộc phát như núi lửa, bị đốt cháy, huyết nhục màu đen rơi xuống lộp độp, lại cấp tốc hóa khí bốc hơi!
Bò….ò…!
Trong thức hải, Quy minh chấn thiên, gào to liên tục, khí tức màu thủy lam như có như không điên cuồng tràn khắp toàn thân Sở Hà.
- Cút!!!
Tiếng hô như sấm, Sở Hà ưỡn lưng một cái, sức mạnh bật trời, cự lực mười vạn cân dâng trào, bàn chân khổng lồ trên đỉnh đầu bị hất bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Nơi xa bạo hưởng, gỗ vụn bụi bặm bao phủ thân ảnh cự nhân.
- Sao có thể!?
Hai người Viên Hồng ở bên ngoài lồng sáng lo lắng, nhìn thấy một màn Sở Hà ngang ngược hất bay cự nhân, ánh mắt hoàn toàn kinh hãi. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ được thực lực Sở Hà lại cường đại như thế, hoàn toàn không giống như thực lực của một Dunh Linh cảnh nên có.
Mặc dù Bà La đại quỷ chỉ đang kéo dài hơi tàn, thực lực chỉ còn một nửa thời kỳ đỉnh phong, nhưng vẫn là cấp độ mà Dung Linh cảnh vĩnh viễn không địch lại nổi. Cứ nhìn đám người Trần Hưởng là hiểu.
Giờ phút này, không chỉ hai người họ, mà tất cả mọi người nơi chiến trường bên dưới đều nhìn chằm chằm trận chiến ở trên cao, ánh mắt hướng về Sở Hà.
Có người sợ hãi than, có người kinh hãi, có người tò mò, nhưng nhiều hơn cả là phấn khởi, chỉ trong khoảnh khắc, đại quân khí thế tĩnh mịch như lấy lại được sức sống, lần thứ hai thế như chẻ tre, giết thi triều liên tục bại lui.