Chương 186 – Tứ Nhạc Gia Quan, Tu Di Long Chung! (1)
Khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Là ngươi!
Sở Hà bừng tỉnh khẽ động, khuôn mặt dần lộ ra vẻ dữ tợn, hắn nhận ra con quỷ Bà La này chính là cái con đã bám ở trên người Nhân Bì Quỷ.
- Ngươi biết ta?
Quanh thân quỷ Bà La lập loè ánh sáng màu đen, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn chưa từng có ấn tượng về Sở Hà.
- Ta nói sao lại có một luồng mùi thối, thì ra là bộ túi da thối này của ngươi, hôm nay cuối cùng vẫn để cho ta bắt được ngươi!
Sở Hà càng nói càng tức, nhớ lại quãng thời gian lo lắng đề phòng trước kia, và ánh mắt khinh miệt, trắng trợn không kiêng dè gì của Nhân Bì Quỷ trước khi biến mất.
Lửa giận hừng hực và sát ý chiếm chọn thần kinh đại não.
Hắn đưa ánh mắt cừu hận từ phía Tử Đề chuyển sang trên người quỷ Bà La:
- Tới! Hiếm khi tụ hợp với nhau, hôm nay để ta tự tay đốt cháy túi da này của ngươi, thực hiện lời hứa trước đây!
- Thật là một tên tiểu tử Dung Linh cảnh cuồng vọng, thương thế của ta đã khôi phục được sáu thành, thực lực cũng khôi phục được một nửa thời đỉnh cao, ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có sức mạnh gì để nói những lời này!
Ông!
Giữa mày quỷ Bà La phun ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, phóng lên trời, khuấy động phong vân, một lượng lớn sát khí phun ra từ thân thể hắn.
- Bà La Sa Y. Hắc Ma Thân!
Bộp bộp!
Từng tiếng nổ vang lên, quỷ Bà La giống như thổi khí cầu, thổi phồng to ra, giống như bộ dáng cự nhân trước đây.
Chỉ trong giây lát, thân ảnh nguyên bản chỉ cao 2m đơn bạc của hắn chớp mắt biến thành cự nhân màu đen cao hơn bốn mét, sắc mặt dữ tợn, sát khí ngập trời.
⚝ ✽ ⚝
- Không thể!
Sở Hà bộc phát chiến ý, đang muốn đứng dậy chiến đấu, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng hô to đầy lo lắng. Hắn ngẩng đầu nhìn, đám người Viên Hồng ở bên ngoài lồng sáng đang điên cuồng phất tay, muốn Sở Hà nhanh chóng tời đi, không nên chịu chết.
Bà La Quỷ chính là Thượng cổ tàn chủng, là chí bảo phòng ngự của Long Hổ Đại Táng, thực lực không hề tầm thường, dù chỉ còn nửa thực lực thì Dung Linh cảnh cũng không thể nào chống lại! Nhất định không được lỗ mãng xúc động!
Chu Ngạo cũng vô cùng lo lắng, hắn không muốn một thiên tài lĩnh ngộ chân lý võ đạo như vậy ngã xuống, lập tức phụ họa theo:
- Đúng, hiện tại bọn hắn mở huyết trận, nhiễu loạn Thiên Quan đại trận, chúng ta không cách nào tiến vào Mê Vụ sâm lâm, không thể giúp được ngươi.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi ở trong Mê Vụ Sâm Lâm chỉ có thể dựa vào chính mình, trốn được cứ trốn, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt!
Tất cả bọn họ đều không tin Sở Hà có thể đánh Tử Đề Âm Thần thảm như thế, đều theo bản năng mà cho rằng Sở Hà may mắn, gặp được Tử Đề Âm Thần thực lực sa sút, mới xuất hiện cảnh tượng như vừa rồi.
Còn quái vật trong miệng Tử Đề Âm Thần thì bọn họ cho là đang khen thiên phú khủng bố của Sở Hà.
Nếu không phải Tử Đề tiến vào huyết trận hồng nhật liền nhắm mắt ngưng thần để khôi phục thương thế, nếu để nàng biết được suy nghĩ trong đầu đám người Viên Hồng, chắc chắn nàng sẽ chửi ầm lên, không ai biết được ban nãy nàng đã làm thế nào để đến được đây.
Sở Hà nhận ra Viên Hồng ở bên ngoài màn hào quang chính là vị thủ lĩnh Quân Điện kia, nghe đâu hắn còn là Kiến Nghiệp thành Quân Điện điện chủ.
Vừa nghe Viên Hồng nói như vậy, Sở Hà chấn động, hắn quét mắt nhìn một vòng, liền thấy được chung quanh mù mịt thuốc súng, thi thể trải khắp chiến trường, cũng thấy được nhân tộc tu sĩ đang tử chiến đều tạm dừng sát phạt, hướng mắt về kẻ ở giữa không trung là hắn.
Ánh mắt tràn ngập hi vọng, chờ mong, và cả khát vọng!
Bọn họ không biết thân phận Sở Hà, cũng không nghe được đoạn đối thoại ở trên cao, bọn họ chỉ nhìn thấy Sở Hà đuổi giết một đại quỷ đến đây, giằng co với hồng nhật chói mắt khiến người ta tuyệt vọng kia.
Bọn họ nhìn thấy hắn đối mặt với Bà La đại quỷ hung lệ bá đạo nhưng không hề yếu thế.
Trong tiềm thức của tất cả mọi người đều xem Sở Hà là người lãnh đạo, đối mặt với sự sợ hãi cái chết, bọn họ thật sự cần rất nhiều hi vọng, cần một vị thủ lĩnh dẫn dắt bọn họ ra khỏi vực sâu.
Thấy Sở Hà sững sờ bất động, Viên Hồng khẩn trương.
- Còn sửng sốt làm gì, đi nhanh lên…
- Ồn ào! Đã tới thì đừng hòng chạy!
Ầm ầm ——
Trong tiếng gầm gừ, thân ảnh cự nhân màu đen biến mất tại chỗ, đánh vỡ không gian, bắn thẳng về phía Sở Hà.
- Hô, thì ra trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đa tạ Tướng quân nhắc nhở, nhưng mà…
Sở Hà quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người trong Mê Vụ Sâm Lâm, nhìn đám người Trần Trùng bị đóng ở trên cây như những búp bê cầu nắng, sát ý tràn ngập mắt hắn.