Chương 189 – Âm hồn bí thuật, Quỷ Tộc bất tử (1)
Cẩn thận một chút, trước tiên đốt sạch khí huyết của hắn đã.
Tử Đề mặt mày cảnh giác, nàng biết rõ Sở Hà có điểm cổ quái.
- Không sao, chỉ cần vây khốn hắn là được rồi.
Nói xong, túi da nơi buồng tim Bà La đại quỷ chậm rãi đẩy ra, hắn lấy ra ngoài một lưỡi dao mẻ, ý niệm khẽ động, lưỡi dao rít lên, khí thế hung ác đâm thủng không khí, đâm xuống cổ Sở Hà.
Bấy giờ, Sở Hà chìm trong hắc hỏa vẫn bình tĩnh như không, đầu hắn đang cúi xuống chợt ngẩng lên, nhe răng nở nụ cười dữ tợn với đối phương:
- Hắc hắc, diễn kịch với các ngươi chút thôi, vậy mà các ngươi lại tưởng là thật.
- Sắp chết đến nơi rồi, ngươi…
Ông!
Trong địa hỏa, cơ thể Sở Hà đột ngột nở rộ ngân quang nhu hòa, khí huyết khô cạn suy kiệt lại giống như sông dài biển rộng, tuôn trào xích hỏa, những nơi nó đi qua, hắc hỏa bị hoàn toàn, lủi tránh liên tục.
- Không thể nào! Lửa này của ngươi là lửa gì!?
- A? Không thể sao?
Sở Hà cười trêu tức.
Sau đó…
Răng rắc!
Sở Hà vặn cổ, chân phải kéo mạnh khiến xiềng xích đứt đoạn, khí thế của hắn còn mạnh hơn cả lúc trước.
Bà La đại quỷ đang ở gần hắn tức thì cả kinh, định lui về sau.
- Chu Tước chân ý · Phần Sơn Chử Hải!
Thương!
Trong thức hải, Chu Tước nhẹ nhàng kêu vang, một chút huyết viêm của Sở Hà nhập vào cơ thể Bà La đại quỷ, hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng.
Phù phù!
Ngay sau đó, thân thể dữ tợn của Bà La đại quỷ bị huyết viêm bao vây, lực lượng khủng bố như bị đốt cháy, không làm gì được.
- Đáng chết!
Tử Đề hai mắt ngẩn ngơ, thầm mắng một tiếng.
Tựa như mị ảnh, nàng chợt biến mất, Sở Hà nhếch miệng cười, cơ bắp trên tay phải căng chặt, phập phồng, như thần long đập mạnh vào không khí!
⚝ ✽ ⚝
Bay múa, xoay tròn, huyết văng trời cao.
Phanh!
Bà La đại quỷ văng xa phải hơn trăm mét, đập vỡ mặt đất, quay cuồng hơn mười vòng, nhúc nhích vài cái, không phát ra chút âm thanh nào, giống như đã chết.
Sở Hà nhếch miệng cười đi đến bên cạnh Bà La đại quỷ đang bị huyết viêm thiêu đốt, hắn ngồi xuổng xuống, nói:
- Bây giờ nhìn lại thì đúng là một kiện bảo vật phòng ngự thật, đến bây giờ vẫn chưa hỏa táng được ngươi.
- Ta…
Bà La đại quỷ chìm trong huyết viêm, đau đớn giãy dụa, hắn vừa định mở miệng thì Sở Hà vươn tay, xòe ra, đập xuống, bóp chặt đầu hắn!
Mặt đất rung lên!
- Câm miệng, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện!
Dứt lời, Sở Hà đứng dậy, nhấc chân.
Bang bang phanh!
Bốn phía nhanh chóng xuất hiện từng cái hố hình người.
Đông!
Đất đá văng khắp nơi, người khổng lồ màu đen như bị xì hơi, biến thành một bộ da người lùng nhùng, hắn nằm trong hố, miệng nôn ra máu, ánh mắt tan rã.
⚝ ✽ ⚝
Bên tai nổi lên một trận gió, đỉnh đầu như treo trên một tòa núi cao, rồi nặng nề rơi xuống.
Nhưng dù là như thế, Bà La đại quỷ vẫn không chết.
Dường như hắn biết được kết cục của mình, mở miệng châm chọc:
- Khụ khụ, không cần uổng phí sức lực, ngươi không giết được ta, chỉ có thể đánh bại…
- Phải không? Nhưng ta lại muốn thử xem!
Chân phải Sở Hà nâng lên, chuẩn bị đạp xuống lần nữa.
- Đúng vậy, Bà La đại quỷ nói đúng, lai lịch của đám quỷ bọn họ quá sâu, với thủ đoạn của chúng ta hiện giờ tạm thời không cách nào giết chết bọn họ, chỉ có thể tạm thời phong ấn.
Viên Hồng ở bên ngoài màn hào quang thu hồi thần sắc hoảng sợ, hắn phục hồi tinh thần từ trong chấn động nãy giờ, đúng lúc nhắc nhở.
- Vậy Tử Đề thì sao?
Sở Hà không cam lòng, hỏi.
- Về Bà La đại quỷ, nếu chúng ta sử dụng tất cả thủ đoạn thì còn có một tia hi vọng, nhưng Tử Đề Âm Thần kia là hoàn toàn không có khả năng giết chết được. Lai lịch nàng ta thật sự quá lớn, cho dù chỉ còn một tàn hồn, những kẻ như chúng ta vẫn không thể giết nàng.
Không đợi Viên Hồng mở miệng, Chu Ngạo ở bên cạnh dùng ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm Sở Hà, lắc đầu giận dữ nói:
- Ha ha ha, có nghe hay không, tiểu tử, ngươi không giết được ta, tuy bị đám Nhân tộc các ngươi bắt giữ rất là khó chịu, nhưng một ngày nào đó ta sẽ trốn ra ngoài, sau đó tìm ngươi tính sổ!
Bà La Quỷ tiếp tục ho ra máu, nhưng vẫn không quên kêu gào.
Sở Hà nheo mắt, bàn chân đạp mạnh xuống, một cước đạp lún đầu đối phương vào bùn đất, dùng sức nghiền áp.
- Câm miệng! Không phải ngươi cũng nghe được sao, không phải vẫn còn chút hi vọng sao, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi kiêu ngạo cái gì?
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Bàn chân đạp xuống cứ như đóng cọc, điên cuồng giẫm đạp đối phương.
- Thứ chó má, ta đang hỏi ngươi đó! Ngươi kiêu ngạo cái gì!
Bà La đại quỷ: “...”