Chương 197 – Thiên Quan đại đạo, thân tử tâm bất tử (3)
Đa tạ tiền bối và Diêu cô nương!
Sở Hà sử dụng mới mọc ra tay trái và tay phải ôm quyền, hắn cúi đầu trước hai người, bất kể là nguyên nhân của mình hay cái khác, Diêu Ngọc Chi và vị lão thái này nhất định đã trợ giúp hắn rất nhiều.
Ơn cứu mạng như vậy, tự nhiên không thể không báo.
- Ha ha, lão thái ta cũng không có làm gì, đều là tiểu thư nhà ta sắp xếp, ngươi muốn cảm ơn phải cố gắng cảm ơn tiểu thư nhà ta.
Lão thái mang tất cả ân tình giao cho Diêu Ngọc Chi, Diêu Ngọc Chi vừa muốn mở miệng phản đối, lại thấy ánh mắt như cười mà không cười của đối phương, gương mặt nóng lên, trong lòng nàng sinh ra cảm giác quẫn bách khó hiểu.
- Diêu cô nương, ta lại thiếu ngươi một mạng, ngươi sau này có chuyện gì, cứ tới tìm ta, ta xin thề tuyệt đối không từ chối!
Sở Hà nhấc tay xin thề, phát hiện Diêu Ngọc Chi bỗng nhiên quay đầu, không nhìn mình, vành tai nhỏ của nàng đỏ bừng.
- Này…
Sở Hà không hiểu nguyên nhân, quay đầu nhìn về phía lão thái.
- Suýt nữa chuyện chính quên.
Lão thái đang muốn trêu đùa, chuẩn bị tìm một cơ hội rời đi, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ đầu một cái, hỏi Sở Hà:
- Bây giờ ngươi có cảm giác được khí huyết của mình và gân cốt mạch lạc trong cơ thể hay không?
Sở Hà sửng sốt, máu thịt khôi phục thân thể, giống như năng lượng chưa đủ, tốc độ sinh trưởng khép lại càng lúc càng chậm.
Đến nay, hai chân hắn vẫn chưa mọc ra.
Về phần khí huyết trong cơ thể và gân cốt…
Cẩn thận cảm ứng, sắc mặt Sở Hà trầm xuống.
- Xem ra là không cảm ứng được.
Lão thái lắc đầu, an ủi:
- Cũng không cần quá để ý, bây giờ cơ thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, khả năng kinh mạch chưa sinh trưởng đầy đủ hết, chờ đến khi kinh mạch khôi phục, lại cảm ứng.
- Nếu như không cảm ứng được?
- Không cảm ứng được, vậy thì đồng nghĩa với kinh mạch của ngươi đã phế.
Lão thái thẳng thắn nói:
- Tuy nhiên, ta quan sát lực lượng thân thể của ngươi cũng vượt xa người bình thường, nếu như gân mạch phế, cũng chỉ l không có cách nào tu luyện khí huyết mà thôi, phương diện luyện thể không phải là không có lối ra.
Sở Hà liên tục gật đầu, trong lòng bỗng nhiên thoáng động.
( Sở Hà )
( công pháp: Xích Luyện Kim Chung Tráo (tầng thứ bảy), Thiết Bố Sam (tầng thứ tám), Tứ Ngục Thần Thuật không trọn vẹn (tầng thứ nhất) )
( dị hoá khí quan: Xích Luyện tâm, Thương Ngô Chỉ Cốt )
( năng lượng: 11 )
Đảo mắt nhìn qua, nhìn công pháp vẫn chưa mất đi, Sở Hà thở phào một hơi, không cảm ứng được kinh mạch vận hành khí huyết, vậy thì để cho sửa chữa khí giúp tìm kiếm, chỉ cần nâng cao là hắn có thể trở lại đỉnh phong.
Tuy nhiên, năng lượng giá trị lại thành một vấn đề.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Hà liền không nhịn được nhớ tới Bà La Quỷ, gia hỏa này khó chơi như vậy, có thể cung cấp một chút điểm năng lượng nha?
Gia hỏa này hại hắn lâu như vậy, cũng nên chết đi.
- Diêu cô nương, trước lúc ngươi dẫn ta đi, có hay không…
Sở Hà vẻ mặt hơi do dự, không biết nên nói như thế nào.
- Ngươi nói cái này?
Diêu Ngọc Chi hình như biết suy nghĩ của Sở Hà, tìm kiếm trong bao quần áo, lấy ra một tấm da màu đen bị cháy khét.
⚝ ✽ ⚝
Xoa da người màu đen nhăn nheo trong tay, đôi mắt Sở Hà giống như thanh kiếm sắc bén, cẩn thận tỉ mỉ điều tra tấm da người khả nghi này.
Hắn không tin Bà La Quỷ không có một chút điểm năng lượng giá trị.
Trừ khi…
Gia hỏa này căn bản không chết.
- Ngươi đang tìm kiếm gì đó?
Diêu Ngọc Chi tò mò, nàng hỏi thăm.
Ngửi thấy mùi hương hoa bách hợp, nội tâm Sở Hà có một chút khác thường, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, giải thích với Diêu Ngọc Chi.
- Ta nghi ngờ Bà La Quỷ không chết, hắn rất có thể trốn trong chỗ nào đó trên khối da này, nhưng ta không tìm ra được.
- Thật không, có thể để cho ta xem một chút không?
- Có thể…
Sở Hà vừa mới chuẩn bị giao da người màu đen trong tay cho Diêu Ngọc Chi, khi tay của Diêu Ngọc Chi còn cách tấm da vài tấc, nàng hơi nghiêng đầu, Sở Hà lại có thể thấy được lông mi đen nhánh của nàng run run, còn có mùi thơm từ mái tóc.
- Hai người các ngươi từ từ.
Lão thái bỗng nhiên đứng lên, vỗ lưng của mình, quay đầu lại cười nói:
- Bộ dáng này của ngươi nhất định phải điều trị một khoảng thời gian rất dài, ta đi làm ít thuốc cho ngươi.
- Đa tạ tiền bối.
Lão thái nói đột nhiên khiến Sở Hà giật mình tỉnh lại.
Hắn không cảm thấy xấu hổ, chỉ chắp tay cảm ơn đối phương.
- Ha ha, không có việc gì, một cái nhấc tay mà thôi.
Nói xong, lão thái chậm rãi đi ra khỏi cửa lớn, khi đi tới cửa, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, ý vị thâm trường nhìn Sở Hà:
- Tiểu thư nhà ta là một người rất đơn thuần, tiểu tử, nhưng không nên nhân lúc trưởng bối không có ở đây, làm chuyện xấu.
- Khụ khụ, vãn bối cũng rất đơn thuần.
Sở Hà đột nhiên sặc một cái, chê cười nói.
Diêu Ngọc Chi lại khẽ ngẩng đầu, đôi mắt to không hiểu nguyên nhân gì nhìn hai người bọn họ, không biết bọn họ đang nói cái gì.
- Ha ha, tuyết này càng rơi xuống càng lớn.
Lão thái thái bỗng nhiên xúc động nói một câu, lắc đầu đi ra cửa lớn, gió lạnh thấu xương, tuyết bay lả tả, từng chút một nhấn chìm bóng lưng của nàng.