Chương 196 – Thiên Quan đại đạo, thân tử tâm bất tử (2)
Không biết tiền bối có biết nguyên nhân biến cố trong đó?
- Hì hì.
Lão già giống như nghĩ đến cái gì, nhếch miệng cười quái dị, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Yên Liễu Thanh, lúc này mới nghiêm túc nói:
- Đám lão già của các ngươi không phải không biết, thôi đi, bọn họ biết cũng chắc chắn sẽ không nói cho mấy tên tiểu bối các ngươi nghe, thật ra chính là do vị thành chủ trấn giữ dị vực của các ngươi sắp đột phá, cụ thể có đột phá hay không, ừ, còn chưa thăm dò rõ ràng.
- Tuy nhiên, chiếu động tĩnh trước mắt, chắc hẳn cũng tám chín phần mười, đám người Đăng Tiên tộc đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, nếu hắn thật đột phá, đến lúc đó, chà chà, khó đánh nổi.
- Ngươi a, cũng chớ có lắc lư. Sớm trở lại quay về tìm lão già nhà của ngươi và người Ngọc Kinh làm chuẩn bị đi. Bằng không… Ha ha.
Lão giả mắt đỏ cười quái dị, ý tứ hàm xúc không rõ.
Yên Liễu Thanh lẳng lặng lắng nghe, chờ hắn nói xong, trịnh trọng nói:
- Như vậy, Liễu Thanh thay mặt Quốc Sư phủ và đám người Ngọc Kinh cám ơn tiền bối.
- Xuy, thôi đi. Những lão gia hỏa kia hận không thể giết ta, làm sao có thể cám ơn ta, ngươi biết là được, không cần cám ơn.
Lão giả mắt đỏ cười giễu cợt một tiếng, khoát tay ra hiệu Yên Liễu Thanh có thể đi, sau đó hai mắt nhắm lại, tiếp tục ngủ gật.
Một lát.
Gió tuyết thổi qua, đuôi thuyền đã không người.
Trên sông băng, thuyền nhẹ áo tơi, lão tẩu thả câu, lẳng lặng không tiếng động.
......
- Cốc cốc cốc!
Tim đập như sấm, máu thịt điên cuồng sinh ra.
Trong tượng băng màu lam, nửa bộ tàn thi của Sở Hà tỏa ra huyết quang mạnh mẽ, mỗi lần nhịp tim đập, ánh sáng đỏ càng đậm hơn trước.
Lão thái vừa rời đi vội vàng chạy tới, đứng ở trước cửa, nàng nhìn Sở Hà đang sinh ra dị tượng, bộ dạng sống thấy lâu mới thấy quái sự, nàng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ nói:
- Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, lại còn có như thế xương trắng sinh thịt, dựa vào thủ đoạn kỳ lạ bảo toàn tính mạng?
Lão thái đi quanh tượng băng, giống như đang quan sát tác phẩm nghệ thuật:
- Tiểu thư không cần lo lắng, trái tim người này không đơn giản, lão thân chưa từng thấy qua, nhưng có thể bảo đảm hắn không chết được.
Diêu Ngọc Chi nghe vậy, gương mặt đầy vui mừng, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười, giống như một đóa cây hoa hồng chậm rãi nở rộ, như nắng ban mai.
- Bà bà, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?
- Yên lặng theo dõi tình hình…
Nói một nửa, lão thái lắc đầu thở dài nói:
- Mà thôi, hắn có biến hóa như vậy cũng tiết kiệm rất nhiều công phu cho lão thân, vậy để lão thân lại giúp hắn một chút, tố hình cơ thể của hắn.
Dứt lời, lão thái từ từ trong ngực lấy ra một chén nước như lưu ly, đổ ra một giọt chất lỏng màu xanh lam.
Cong ngón tay bắn ra, chất lỏng đập nát khối băng, tiến vào trong ngực Sở Hà.
Trong phút chốc.
Ánh sáng đỏ rực như gặp phải chất xúc tác, ánh sáng tăng mạnh, thân thể tàn phá của Sở Hà dần dần sinh ra huyết nhục, da dẻ, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ.
Chỉ trong giây lát, xương trắng được tái tạo lại, sau đó là kinh mạch, màng xương, máu thịt, cùng với da…
Thời gian tái tạo dần dần dài hơn.
- Ôi khụ khụ.
Khi tất cả da thịt khôi phục lại như lúc ban đầu, Sở Hà giống như người chết chìm được cứu trợ, không ngừng hít sâu, ho ra vài ngụm tụ huyết, đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt, nghi ngờ.
Nhìn thấy hai người trước mặt, nghi ngờ dần sâu hơn.
Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang lão thái tóc bạc, theo bản năng nói:
- Ngươi là Mạnh bà?
Gương mặt lão thái cứng đờ, còn chưa nói gì, Sở Hà lại nhìn sang Diêu Ngọc Chi:
- Ngọc Chi, tại sao ngươi cũng xuống đây?
Nói xong, Sở Hà bỗng nhiên giật mình, hai mắt trợn tròn, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống dưới, nhìn vết thương khép lại nhanh chóng, hắn hiểu ra.
- Này này này… Ta không chết!!?
- Giống như ngươi thấy.
Diêu Ngọc Chi lại cười nói.
Sở Hà lắp bắp, cảm giác cơ thể tinh khí thần dư thừa, cảm giác hắn từ một người mất đi tất cả, lại đột nhiên có được tất cả mọi thứ.
- Các ngươi cứu ta như thế nào, ta không phải đã bị đánh nát chỉ còn lại đầu và ngực sao, ngay cả ta cũng cảm thấy mình chết chắc rồi.
Khi đó, cho dù lại nâng cao công pháp, khả năng cũng không có cách nào khôi phục máu thịt nổ tung, tối đa chỉ giúp hắn kéo dài hơi tàn thêm một chút.
- Không phải chúng ta, mà là bản thân ngươi.
Lão thái híp mắt nhìn Sở Hà, quan sát hắn từ trong ra ngoài, giống như nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật.
- Ngươi thân tử tâm bất tử, lại thêm tiểu thư nhà ta lợi dụng băng phách lưu lại ý thức sau cùng của ngươi, bây giờ đến thời cơ thích hợp, trái tim sống lại, tự nhiên cũng kéo ngươi thoát khỏi Quỷ Môn quan.
- Trái tim của ta?
Sở Hà xoa ngực mình, thần quang trong mắt điên cuồng phun ra.