← Quay lại trang sách

Chương 201 – Thí luyện cửa thứ hai, nụ cười kỳ lạ (2)

Quy tắc thí luyện rất đơn giản, cũng rất thô bạo.

- Hừ, mạnh hơn ngươi là được!

Gương mặt không thấy chân dung tỏa ra khói đen cuồn cuộn, cho dù khủng hoảng trước luồng lực lượng kỳ lạ trong cơ thể Sở Hà, nhưng lời nói vẫn không chịu yếu thế.

Khi nói chuyện vẫn mang theo dáng vẻ xem thường và cao ngạo rất dễ thấy.

- A? Ngươi làm sao nhìn ra được?

Sở Hà áp chế kích động một đấm đánh chết đối phương, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Nếu chẳng may, ta đột phá trước ngươi thì sao?

- Ngươi là thứ gì, sao có thể so sánh với ta chứ?

Bóng đen run rẩy, khí tức sát phạt mênh mông bén nhọn khiến da thịt Sở Hà đau đớn, huyết khí đáng sợ bộc phát từ phía sau, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một con huyết thú to lớn ẩn hiện, nó lượn lờ trong huyết vụ.

- Ta tuy là tàn hồn, nhưng ta thừa kế một nửa ngộ tính và thiên phú của chủ nhân xương ngón tay, ngươi là võ tu thiên phú bình thường, muốn tìm hiểu võ kỹ như thế, không có thời gian vài chục năm, ngươi căn bản không có khả năng lĩnh ngộ!

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ kéo không cho khí huyết rót đầy đốt ngón tay thứ hai, không ngờ ngươi lại tự chui đầu vào rọ, lại có thể nhanh như vậy mở ra cửa thứ hai, còn dám so thiên phú với ta, cửa thứ hai này, ngươi nhất định phải thua!

Sở Hà mỉm cười, không nói gì, hắn đã nhận được đáp án hắn muốn, xương ngón tay phong bế cảm nhận giữa hai người, bằng không người này không phải không biết, hắn đã đột phá tầng thứ nhất.

Oong…

Không gian màu trắng đột ngột run rẩy và nổ mạnh.

Trong đầu, hai đạo ý chủng bạo phát ánh sáng màu đỏ chói lòa, Tứ Ngục Thần Thuật không tự chủ đang dốc hết toàn lực bắt đầu vận chuyển.

Sở Hà quay đầu nhìn lại, phát hiện bóng đen phía sau xuất hiện một bóng người cực lớn, tiếng sấm vang vọng, ánh sáng màu xanh điên cuồng phun ra, màu máu cuồn cuộn không ngừng, sát khí cuộn trào mãnh liệt, hai người đều không lộ ra hình thái.

Nói rõ bóng đen và hắn, đều đột phá tầng thứ nhất.

Trái lại bóng đen bên này, khi nhìn thấy ảo ảnh cực lớn xuất hiện sau lưng Sở Hà, nó đã giật mình, sững sờ một lúc lâu, khí đen xung quanh quay cuồn dữ dội, lộ ra nội tâm của hắn không bình tĩnh.

Nếu như hắn có gương mặt, nhất định sẽ có vẻ mặt như nuốt phải con ruồi, vừa rồi hắn còn khoe khoang khoác lác, lúc này chẳng khác gì tự tát vào mặt mình.

- Ngươi làm sao làm được!!?

- Có thể là thiên phú, tu một lúc liền đột phá tầng thứ nhất, không giống ngươi, hoàn toàn không có cảm giác vui sướng khi khổ luyện.

-...

Bóng đen không còn lời nào để nói, bàn tay của hắn siết chặt.

Không gian màu trắng lại run rẩy, lần này hai người đã xuất hiện trên không trung, xuất hiện một cây cân tiểu ly đo sức nặng của cả hai, hai luồng khí tức ý chủng đến từ trên người Sở Hà và bóng đen rơi xuống hai quả cân của cân tiểu ly.

Cây cân lắc trái lắc phải, giống như một lão già đang do dự, dường như đang ước lượng ý chủng của ai nặng hơn, tu luyện mạnh hơn.

Dần dần cây cân bắt đầu không nghiêng, hai người dường như có một loại trạng thái cân đối, Sở Hà và bóng đen bất phân thắng bại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bóng đen nặng nề thở phào một hơi.

Sự kiêu ngạo của hắn đã bị lực lượng mới xuất hiện là Sở Hà đánh thành từng mảnh nhỏ, hắn không biết Sở Hà tu luyện thế nào, tự nhiên lại có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của hắn, tuy rằng lần này đánh bất phân thắng bại.

Nhưng tiếp theo…

Trong lòng nghĩ vậy, hắn không tự chủ nhìn về phía Sở Hà.

Lại thấy Sở Hà đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ lạ.

Bóng đen cảm giác tâm thần không yên, lập tức sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, trong lòng có dự cảm, đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn lên quả cân.

⚝ ✽ ⚝

Trong phút chốc, quả cân bên phía Sở Hà giống như xuất hiện một ngọn núi, quả cân vẫn chập chờn không ngừng, lúc này, đột nhiên nó ngả hẳn về phía Sở Hà.

Cùng lúc đó, ý chủng của Sở Hà trên quả cân đột nhiên tỏa sáng chói mắt, âm thanh vỡ vụn vang lên không dứt, một tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng không gian.

Ý chủng lại tan vỡ!

Bóng đen chợt quay đầu lại nhìn về phía Sở Hà, hắn vô cùng ngạc nhiên.

- Khụ khụ, nhất thời không cẩn thận lại đột phá một tầng, cái thiên phú chết tiệt của hai, ta còn chưa tu luyện thế nào, tại sao lại đột phá?

Sở Hà rất không biết xấu hổ nói một câu.

- Ngươi…

Những lời này giống như một thanh kiếm sắc bén, nặng nề đâm vào nội tâm bóng đen, ngay cả ý chủng thánh thú sau lưng hắn cũng phát ra một tiếng gào thét, sau đó một lần nữa trở lại trong cơ thể bóng đen.

- Ngươi cuối cùng là thế nào…

Còn chưa nói hết lời, không gian màu trắng run rẩy, nó không hề nể nang gì đá bóng đen ra khỏi không gian, cùng lúc đó, một đạo ánh sáng trắng bao vây toàn thân Sở Hà, đưa hắn tiến vào không gian không biết.

Sở Hà sửng sờ, sau đó hắn lập tức vui mừng.

- Lại còn có thưởng?