Chương 247 – Hắc Bối mãnh khuyển, báo danh Quân điện (2)
Sau đó Sở Hà còn tương tác nhiều kiểu với con Hắc Bối mãnh khuyển này, phát hiện con chó đen này không hoàn toàn vô trí, vẫn còn một chút trí lực yếu ớt, trí thông minh như đứa trẻ năm sáu tuổi.
Sở Hà cũng có thể cưỡng chế khống chế thân thể hắc ảnh, dùng ý thức rót vào đầu hắc ảnh, có thể dùng như một hóa thân bên ngoài cơ thể.
- Gâu gâu gâu!
- Ừm… Ngoan.
Sở Hà ngồi xổm bên cạnh con chó lớn lưng đen, ngón tay mạnh mẽ xoa nắn lông mao ở gáy con chó đen, rất hài lòng với bộ dạng này của nó.
- Chó đen… ừm, không thể cứ gọi ngươi là chó đen được, ngươi nên có một cái tên, để ta nghĩ xem… gọi ngươi là…
Suy nghĩ một lúc, đôi mắt Sở Hà đột nhiên sáng lên.
- Cứ gọi ngươi là Bố Lỗ Tư!
- Thế nào, cái tên này có phong cách không?
- Không cần sủa, ta biết ngươi rất hài lòng.
-...
⚝ ✽ ⚝
Bên ngoài.
Trong rừng rậm, toàn bộ hang động đều bị tinh thể băng lấp đầy.
Hai bóng người ẩn hiện trong tinh thể băng, ôm nhau ngủ say.
Trong cơn mơ màng, một trong hai người thân thể khẽ động đậy, phát ra tiếng tim đập dồn dập, xuyên qua lớp tinh thể băng dày, lan tỏa ra xung quanh.
Một đôi mắt xanh trong vắt như băng, đột nhiên mở ra, vừa nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Sở Hà, trong mắt băng giá dâng trào, một luồng sát ý lạnh lẽo ập đến, từng đạo hàn băng chuẩn bị đâm vào cơ thể đối phương.
Nhưng ngay lập tức, đôi mắt lạnh lùng liền khựng lại, hàn ý rút đi, một luồng khí chất linh động hiện lên trong đôi mắt xanh biếc kia.
Nàng nhanh chóng quét mắt nhìn, thấy rõ tình cảnh của hai người, trần truồng, ôm chặt lấy nhau, lập tức lộ vẻ xấu hổ giận dữ, hai má ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc giống như con tôm đỏ hấp chín.
Không nói hai lời, bàn tay ngọc vung lên, tinh thể băng xung quanh vỡ vụn.
Sở Hà và Diêu Ngọc Chi rơi xuống đất.
Xoạt!
Trong khoảnh khắc hạ xuống đất, Sở Hà dường như có cảm giác gì đó trong lòng, đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Diêu Ngọc Chi, rồi đồng tử giãn to dữ dội.
- Không được nhìn!
Diêu Ngọc Chi không ngờ Sở Hà tỉnh lại nhanh như vậy, thân thể cứng đờ, như một con cừu non yếu ớt không chỗ nương tựa, vội vàng che ngực, xoay người liền giơ tay ném một cục băng tinh qua.
Sở Hà chưa từng nghe thấy, ánh mắt trợn to như cái chiêng đồng.
Một cục băng tinh đập trúng mặt hắn một cách chắc nịch.
- Ái chà, ngươi mặc quần áo làm gì, nhìn một cái có mất miếng thịt nào đâu. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất công bằng phải không?
Sở Hà chỉ chớp mắt trong chốc lát, Diêu Ngọc Chi đã thay một bộ váy thủy tiên màu xanh nhạt, che đậy thân hình hoàn mỹ không tì vết.
Thấy cảnh này, Sở Hà vô cùng thất vọng.
Diêu Ngọc Chi chịu không nổi sự trêu chọc của Sở Hà, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, nàng xấu hổ giận dữ quay đầu nhìn về phía Sở Hà, kết quả thấy đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ một cách thoải mái, nàng lại quay đầu trở lại.
- Mau mặc quần áo vào!
- Tại sao, mát mẻ thế này mà.
Sở Hà không chịu nghe lời, hắn quyết tâm làm lưu manh đến cùng.
- Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ nói với phụ thân ta…
- Này, có gì thì nói cho rõ ràng.
Sở Hà ra tay ngăn cản Diêu Ngọc Chi nói tiếp:
- Chẳng phải chỉ là quần áo sao, ta mặc là được.
Cuối cùng, Sở Hà vẫn miễn cưỡng mặc quần vào.
Diêu Ngọc Chi lén nhìn Sở Hà một cái, thấy hắn mặc quần áo vào mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên nàng nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Sao mũi ngươi chảy máu vậy?
- Hả? Có sao?
Sở Hà ngẩn người, giơ tay lau một cái, nhìn kỹ, quả thật là vậy.
Đúng là, trừ phi tu luyện đến cảnh giới vô dục vô cầu, nếu không thì một số phản ứng sinh lý vẫn không thể kiểm soát được.
Lau sạch vết máu trên tay, Sở Hà nghiêm mặt nói bừa:
- Có lẽ, là do cục băng ngươi ném trúng đó?
Sau đó, thời gian lại trôi qua mấy ngày nữa, đúng vào thời hạn cuối cùng được đưa ra, Sở Hà cuối cùng cũng đến Quân điện báo danh nhậm chức.
Quân điện nằm ở phía đông Tuấn Hà thành, tại nơi tiếp giáp giữa khu thành và Tuấn Hà, kiểm soát an toàn của Tuấn Hà, đảm bảo vấn đề chất lượng nước.
Từ khu Tuấn Hà thành đến hai bên bờ Tuấn Hà trải dài trăm dặm đều là địa bàn của Quân điện, người ngoài cấm vào, hai bên núi non trùng điệp, giữa rừng rậm cổ thụ phần lớn là các doanh trại quân sự, vô số quân đội các loại sinh sống trong đó.
Núi non hoang vu, ẩn chứa trăm vạn quân.
Khi Sở Hà bước vào địa bàn Quân điện, lập tức gây ra một cơn chấn động.