← Quay lại trang sách

Chương 248 – Quân cơ sử, đảm nhiệm đại thống lĩnh (1)

Không phải ai cũng thích cấp trên nhảy dù.

Quân điện, Quân cơ xứ.

- Ngươi chính là Túy Hổ? Dung Linh cảnh đỉnh phong?

Một vị tướng quân lông mày rậm rạp bước vào, chỉ mặc áo giáp trắng bên trong đã chạy đến, đối với Sở Hà đang ngồi trên vị trí cao uống trà liền hỏi một tràng.

- Hả? Lại đến một người nữa?

Sở Hà chậm rãi ngẩng mắt nhìn qua.

Xoạt!

Vị tướng quân vừa còn kiêu ngạo đột nhiên quỳ xuống, hai chân nặng nề đè lên sàn nhà, giống như có một ngọn núi cao vút trời đè lên vai hắn.

Hắn lộ vẻ kinh hãi, một luồng hơi lạnh từ xương sống chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân nổi da gà, thân thể run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, như thể Sở Hà trước mặt chính là Diêm Vương nắm giữ sinh mạng của hắn.

- Một viên gạch, hai mươi lượng bạc.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Sở Hà.

Sở Hà bực bội quay đầu nhìn thanh niên áo xanh bên cạnh ghế nói:

- Ngươi nhìn cho kỹ đi, ta đã kiềm chế lực đạo rồi, viên gạch không vỡ, nếu không ngươi nghĩ đôi chân của hắn còn giữ được sao?

- Ừm, nhưng làm bẩn rồi, phí dọn dẹp hai mươi lạng.

Bên cạnh Sở Hà ngồi một nam tử ôn văn nhã nhặn, thân cao tám thước, đầu đội khăn vuông, toàn thân ăn mặc như một vị công tử mặt ngọc, phong nhã bất phàm. Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất là đôi mắt quá nhỏ, sinh ra một đôi mắt ti hí, khiến người ta có cảm giác đầu trâu mõm ngựa.

Sở Hà nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn.

- Chết tiệt, sao lại đái ra quần vậy?

⚝ ✽ ⚝

Trong đại sảnh, viên tướng lông mày rậm không chịu nổi áp lực của Sở Hà, cuối cùng thân thể mất kiểm soát, quần ướt một mảng, mùi nước tiểu xộc lên nồng nặc.

Hắn biểu cảm vô cùng xấu hổ và phẫn nộ, hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.

- Hai mươi lạng ta trả! Mau khiêng hắn đi!

Sở Hà bịt mũi, ngửa đầu ra sau, ghê tởm nói.

- Người lớn như vậy rồi, còn đái ra quần, có xấu hổ không?

Câu nói này dường như trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, viên tướng lông mày rậm phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn ngược, ngã thẳng cẳng xuống vũng nước tiểu, trực tiếp bị tức ngất đi.

- Đưa Cố tướng quân xuống nghỉ ngơi.

Nam tử áo xanh nhướn mày, nhẹ nhàng ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, có người kéo gã đại hán này xuống, rồi lập tức có binh sĩ tiến lên quét dọn, lau chùi vết bẩn trên mặt đất.

Mà những binh sĩ đang quét dọn và kéo người, mỗi người đều sinh lòng kính ngưỡng chân thành đối với Sở Hà, cùng với vẻ vô cùng kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài nén nhang này, tổng cộng có tám vị tướng lĩnh trong quân đến hỏi thăm, muốn xem Sở Hà rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Trong khoảng thời gian đó, Sở Hà chỉ ra tay một chiêu, một chiêu đánh ngất một vị đại tướng tứ cảnh, còn những người Dung Linh cảnh khác, chỉ cần đưa mắt nhìn là quỳ xuống, không có chút phản kháng nào xảy ra.

Đến lúc này, những binh sĩ chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng sùng bái Sở Hà, dù sao sùng bái kẻ mạnh vẫn luôn là truyền thống của Quân điện.

- Được rồi, người tiếp theo.

Sở Hà vẻ mặt chán nản, vung tay.

- Ngươi không sợ đắc tội hết bọn họ sao?

Nam tử áo xanh híp mắt cười nói.

Sở Hà quay đầu nhìn gã này, thấy hắn đang dùng sổ ghi lại việc mình dùng uy áp làm vỡ mười viên gạch trên mặt đất, khóe miệng giật giật mạnh.

Người này tên là Cao Sĩ Hiền, là người thân thiện đầu tiên Sở Hà gặp sau khi vào Quân điện, cũng chính là người tiếp đãi Sở Hà.

Nghe giọng điệu của Cao Sĩ Hiền, hắn chính là người tiếp đãi do Quân điện sắp xếp riêng cho Sở Hà, hướng dẫn hắn làm quen với mọi mặt của Quân điện.

Nhưng Sở Hà luôn cảm thấy không đúng, gã này bề ngoài hòa nhã, nhưng chỉ cần gặp hắn phá hỏng thứ gì, liền nhảy ra phạt tiền, còn lôi ra đủ loại điều lệ, khiến hắn không thể nói gì.

Sở Hà tự biết mình có lỗi, chỉ có thể chịu thua, cuối cùng, chức quan còn chưa nhậm, bản thân đã nợ hơn hai trăm lạng nợ ngoài.

Bây giờ càng nghĩ càng thấy thiệt, tổng cảm giác bị lừa.

- Ha ha, sao lại nói là đắc tội chứ.

Sở Hà dang hai tay, thẳng thắn nói:

- Mấy người này có mấy ai có ý tốt? Đều là muốn xem thực lực của ta, đã vậy, ta sẽ như họ mong muốn, cho họ nếm thử lợi hại của ta!

Nói xong, Sở Hà nhân cơ hội này giật lấy cuốn sổ trong tay hắn, lớn tiếng nói:

- Đừng viết nhiều như vậy, tưởng ta không biết tính toán à, ngươi cứ toàn nghĩ cách lừa tiền của ta?

- Xem ra cũng không giống.

Cao Sĩ Hiền híp mắt cười nói.

Lại không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ khác, cúi đầu vừa lật vừa nói:

- Ngươi đừng xé hỏng cuốn đó, cuốn đó đáng giá một ngàn lạng bạc đấy, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

- Làm gì có cuốn sổ đắt như vậy?

Sở Hà trợn mắt:

- Đừng có hù dọa ta ở đây!

- Quyển sổ không đáng giá, nhưng những khoản chi tiêu bên trong mới đáng giá. Nó quản lý khẩu phần ăn của mấy vạn người, làm sao lại không đáng 1000 lượng?