Chương 360 – Sâu không lường được, dẫn dắt thiên lôi (1)
Ánh mắt hắn rơi xuống trước mặt, Tổ Hoa ở gần trong gang tấc.
Khu vực hai người đang ở đã trở thành một mảnh phế tích, hố to và khe nứt sâu thẳm, có thể thấy khắp nơi, nhưng lực lượng thử thách của Thiên Quan đại đạo vẫn đang không ngừng khôi phục các kiến trúc xung quanh.
Bùm!
Bước chân vừa động, thân hình to lớn của Sở Hà lùi lại trăm mét, tại chỗ nổ ra một đóa mây âm bộc trắng, phá vỡ âm tường, cực tốc rời xa.
- Ngươi dường như rất sợ ta?
Tổ Hoa không ngăn cản việc Sở Hà rời đi, mà cười hỏi.
- Sợ?
Sở Hà cười khẩy một tiếng, khinh thường nói.
- Ngươi đang nói cái quái gì vậy?
- Ta chỉ cảm thấy ngươi đã khác với trước đây, trở nên khó đoán hơn, cảm giác giống như đổi thành một người khác vậy.
Tổ Hoa nghe xong, đồng tử hơi co lại.
- Không ngờ người thân cận nhất không nhìn ra, ngược lại một Nhân tộc chỉ giao thủ một lần lại nhìn ra manh mối.
Tổ Hoa lắc đầu cười, khí tức quỷ dị từ xung quanh cơ thể lan tỏa, lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt khó thở.
- Hừ, ngươi có kỳ ngộ gì sao?
Ù ù ù——
Sở Hà ý niệm vừa động, cả người như một pháo đài chiến tranh hồi sinh, từ trong cơ thể truyền ra âm thanh gầm rú của dòng thác thép cuồng bạo, uy áp vô hình quét qua tám phương đại địa, cát bay đá chạy, khói bụi cuồn cuộn bốc lên trời.
Hắn không chỉ cảm nhận được đối phương có điểm bất thường, mà là Thiên Giáp quyết hắn tu luyện đưa ra cảnh báo, bản thân hắn dùng bí quyết này ngửi thấy một luồng lực lượng sinh hồn cực kỳ to lớn trên người đối phương.
Sinh hồn, đó là cách gọi linh hồn của người chết để lại.
Tên trước mắt này chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.
- Nhân tộc, ngươi tên là gì?
Đôi mắt Tổ Hoa dần dần đỏ ngầu, khí tức đang từng chút một tăng cao.
- Thôi bỏ đi.
Sở Hà sắc mặt ửng hồng, thân thể bùng phát khí huyết mãnh liệt.
- Đợi ta đánh bại ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết tên!
- Vậy sao, thật đáng tiếc, xem ra cả đời này ta đều không có cách nào để ngươi tự miệng nói cho ta biết tên của ngươi rồi.
- Cuồng vọng!!
Ong!
Tiếng ong vang lên trong chốc lát.
Bùm bùm bùm bùm——
Song quyền của Sở Hà bọc lấy Tứ Ngục cương khí, với tốc độ vô cùng kinh người, chớp mắt đã vung ra hàng trăm quyền, bóng quyền dày đặc như hóa thành một bức tường thành, ập xuống Tổ Hoa đang mỉm cười nhạt.
Ầm ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc va chạm, trời long đất lở, hư không chao đảo.
Tất cả nắm đấm đều bị một màn sáng đỏ chặn lại, tiếng nổ như sấm rền giữa trời quang, chấn động tai người, cả trăm dặm bên ngoài đều nghe rõ mồn một.
Trong đám bụi mù mịt bốc lên tận trời, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đỏ đang điên cuồng tan rã rồi lại hồi phục, giống như lực thử thách của Thiên Quan đại đạo, mang theo một sức mạnh vô cùng kiên cường, bất khuất.
- Cái mai rùa của ngươi quả thật đủ cứng!!
Sắc mặt Sở Hà hơi biến đổi, Tứ Ngục Võ Tướng phía sau càng thêm ngưng thực, lực lượng song quyền đánh ra khiến hư không gầm rú không ngừng.
Lúc này, tốc độ vung quyền đã lên tới trăm quyền mỗi giây!
Tổ Hoa thu lại vẻ bình thản, song thủ kết thành mấy ấn quyết phức tạp huyền ảo, lần lượt gia trì lên màn sáng đỏ trên thân thể.
Lớp hộ thuẫn đỏ đang lung lay sắp đổ lập tức hồi phục trở lại.
Tiếng nổ nối tiếp nhau, chấn động tám phương, màn sáng vừa hồi phục lại nhanh chóng tan rã vỡ vụn, trở lại trạng thái nát bét.
- Lại ăn thêm một quyền của ta!
Sở Hà vừa định dốc hết toàn lực, đánh ra cú đấm cuối cùng.
- Thực lực rất mạnh, Nhân tộc có được một thiên tài như ngươi cũng là đại hạnh, đáng tiếc, ngươi sinh không gặp thời, lại gặp phải ta!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tổ Hoa đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Sở Hà:
- Bây giờ, đến lượt ta ra tay rồi chứ!
Vừa dứt lời, mặt đất trăm dặm rung chuyển, như có cự long thức tỉnh lắc lư không ngừng, theo lời nói của Tổ Hoa, một bàn tay đất vàng che trời lấp đất đột ngột từ dưới chân Sở Hà vươn lên, một phát chộp lấy hắn.
Một quyền đánh nát bàn tay đất vàng đang tấn công, Sở Hà vội vàng lùi lại, chưa kịp thở phào thì xung quanh đã rung chuyển dữ dội, một bàn tay đất vàng còn mạnh hơn lại vỗ tới hắn.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay khổng lồ như trời sập đè xuống, phương viên hơn mười dặm mặt đất chưa bị đánh trúng đã không chịu nổi uy áp kinh khủng kia mà sụp đổ vỡ vụn.
Nhưng sắc mặt Sở Hà vẫn không đổi, thân hình không hề bị ảnh hưởng, bình tĩnh không hoảng hốt, vững như bàn thạch.
Thiên Chung Xích Vực!
Ý niệm vừa động, cương khí phun trào cực tốc, đỉnh đầu hiện ra một cái chuông vàng bốn màu, ầm ầm úp xuống, bao phủ toàn thân hắn vào bên trong.
Tiếp đó thân chuông nhanh chóng mở rộng cao lên, trong nháy mắt đã hóa thành Tứ Ngục Thiên Chung cao trăm trượng, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ chói lòa, cho người ta cảm giác kiên cố không thể phá vỡ.