← Quay lại trang sách

Chương 404 – Đánh bại Võ Tướng, thành thị đổ nát (2)

Hắn lạnh lùng ánh mắt đảo qua thiên địa, phát hiện nói không chỉ một đạo khí tức Lục cảnh đang điên cuồng tới gần, không khỏi cười lạnh, tay phải sờ cổ, không đợi tam trưởng lão tái tạo lại cơ thể, lại hoàn toàn không do dự chui vào hư không.

Trong thiên địa, chỉ để lại một câu nói bá đạo vô biên, vang vọng thật lâu…

- Lần sau gặp ngươi, giết ngươi giết gà!!!

Phù phù!

Núi rừng mờ mịt, sức sống bao la.

Không gian nghiền nát, hai bóng người đi ra.

- Khụ khụ!

Nhiếp Hải miễn cưỡng ho khan hai tiếng, vẻ mặt dần dần đỏ bừng.

Về phần Sở Hà, càng nghiệp chướng.

Mặt hướng xuống dưới nằm trên mặt đất, trên thân không tìm được một chỗ hoàn hảo, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, giống như nến tàn trong gió, lúc nào cũng có khả năng tắt.

Nhưng, Sở Hà tuy mặt ngoài thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Nhiếp Hải vẫn có thể cảm nhận nhận được, trung tâm cơ thể này, khí cơ sinh mạng tràn đầy giống như mặt trời, hừng hực thiêu đốt.

Hoàn toàn phục hồi như cũ chỉ là một vấn đề thời gian.

- Thật là một kẻ biến thái…

Nhiếp Hải lắc đầu, nhắc theo Sở Hà chạy như điên.

Giờ phút này, hắn dường như lộ ra một điểm thực lực thật sự của mình, trong chớp mắt lại vượt qua ngàn dặm, dẫn theo Sở Hà biến mất không thấy bóng dáng.

- Đi phía tây… Một đống đổ nát…

Đột nhiên, trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt.

- Gì!

Nhiếp Hải còn muốn hỏi lại, Sở Hà lại hoàn toàn không tiếng.

Suy nghĩ mấy hơi thở, Nhiếp Hải nửa tin nửa ngờ thay đổi phương hướng, đi về phía Sở Hà nói.

Về phần hai người có thể bị theo dõi hay không, Nhiếp Hải hoàn toàn không suy nghĩ chuyện này, trừ khi Kê Mâu sơn đại trưởng lão đích thân đến, bằng không ai cũng không có khả năng theo dõi chính mình.

Sau một khắc, Nhiếp Hải hơi đầu óc choáng váng.

Dạo qua một vòng, hắn không nhìn thấy Sở Hà nói đống đổ nát ở đâu.

Lục soát không có kết quả, Nhiếp Hải buông ra cảm nhận, như sóng lớn quét ngang khu vực này, từng hình ảnh nơi đây hiện lên trong đầu.

- Ừ?

Đột nhiên, Nhiếp Hải phát hiện ra manh mối.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên trái trăm dặm có một khu đồi núi bình thường không có gì khác lạ, đôi mắt phát ra đỏ ánh sáng màu vàng.

Trong phút chốc, đồi núi bình thản giống như một khối vải vẽ tranh sơn dầu bị một thanh kéo xuống, lộ ra này đống đổ nát quy mô lớn.

Tất cả đều có vẻ bách phế đãi hưng, nhân khí tràn đầy.

Bên ngoài đống đổ nát xây lên một tòa tháp canh gác trăm mét và tường cao mười mấy trượng, vô số tướng sĩ mặc giáp áo choàng, võ trang đầy đủ dò xét người qua lại.

Ngoài ra, giữa đống đổ nát, những tòa cao ốc mọc lên san sát, sơ lược đếm qua, nơi đây tụ tập đến hàng vạn người, gần tám phần là võ tu có tu vi, thực lực hơi chênh lệch.

Ánh mắt Nhiếp Hải kinh nghi, dù kinh ngạc trước sự tinh xảo của trận pháp này, lại càng chấn động khi nơi xa xôi hẻo lánh như vậy lại có thành trì của Nhân tộc?

Bùm!

Ôm lấy tàn thân của Sở Hà, một mình tiến vào trận pháp che giấu, Nhiếp Hải vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của các tướng sĩ Phục Quỷ quân đang canh gác.

- Ai?!

Trên tường thành, động tĩnh bỗng vang lên, đồng thời nhảy ra bảy tám cao thủ Phục Quỷ quân tu vi đạt đến Tam cảnh, đao kiếm ra khỏi vỏ, khí tức cuồng bạo, có vẻ như chỉ cần nói không hợp là sẽ động thủ.

- Đại thống lĩnh?!

Khi nhìn rõ người đến họ mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên, khi thấy tình trạng thảm thương của Sở Hà, trái tim vừa hạ xuống lại đập thình thịch, tưởng rằng có cường địch đến xâm phạm, vô thức định kéo chuông báo động.

- Không có gì đáng ngại, không cần ồn ào!

Nhiếp Hải nói ra như một liều thuốc trợ tim, khiến tất cả mọi người đang xao động lập tức im lặng, hắn không muốn quá nhiều người biết chuyện này, để tránh gây ra những chuyện không cần thiết.

- Tăng cường cảnh giới, hễ có điều gì bất thường, lập tức kéo chuông báo động, nhanh chóng quay về.

Nhiếp Hải rất tự nhiên dặn dò mọi người.

Sau đó, hắn không dừng lại nữa, vượt qua hư không, xuất hiện ở trung tâm của thành trì đổ nát, đồng thời, vung tay áo rộng, thả ra đám võ tu được cứu ra từ thành Mâu Sơn.

Lần này cứu được từ thành Mâu Sơn không dưới ba mươi võ tu, ngoại trừ hai người tứ cảnh, còn lại hầu như đều là Tam cảnh Dung Linh cảnh, cũng coi như một lực lượng không nhỏ.

May mắn là Sở Hà và Nhiếp Hải đã kịp thời cứu họ ra trước khi Tam trưởng lão hoàn thành tế luyện, hút máu thịt của họ.

Nếu không.

Dù có cứu được ra, mất đi một thân huyết khí, bọn họ cũng chẳng khác gì phế nhân, sống không được mấy ngày sẽ đột tử.

- Ngài là… Nhiếp tiền bối?!

Cao Sĩ Hiền vừa nghe tin đến liền nhận ra lão giả trước mặt.

Lúc này Nhiếp Hải không ngụy trang thân phận.

- Cao tiểu tử, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

Nhiếp Hải càng thêm nghi hoặc, hoàn toàn mù mờ.