← Quay lại trang sách

Những ngôi nhà đẹp

Ngày 17-7-1989.

Một cậu bé đang đi dọc theo những con đường trong khu đông dân cư Berkeley, gần San Francisco. Cậu 10 tuổi, tóc nâu, mắt màu hạt dẻ, gọn gàng trong chiếc quần gin màu xanh dương và chiếc áo thun hồng có hàng chữ “Đại học Berkeley”.

— Này cậu bé, cậu bé! Tôi bị lạc mất con chó. Cậu giúp tôi tìm nó với!

Cậu bé nhìn người đàn ông vừa ra khỏi chiếc xe hơi lớn đen nhánh. Cậu đắn đo. Cha cậu từng bảo cậu không giờ nên đi theo những kẻ lạ mặt, nhưng đi tìm chú cún con lại là chuyện khác. Vả lại cậu vốn rất thương yêu loài vật, nhất là những con chó. Vậy là cậu theo người lạ mặt bước vô xe hơi. Trong xe còn có nhiều người khác. Xe hơi rồ máy lao đi…

* * *

Francis Richardson, 45 tuổi, đang ngồi đọc báo buổi chiều trên ghế xích đu trong mảnh sân thuộc ngôi biệt thự rộng mênh mông tại Berkeley, trông ngay ra vịnh San Francisco. Francis Richardson là một nhà triệu phú, chính xác hơn là một triệu phú tàu thuỷ. Những con tàu của ông lên tới hàng chục chiếc đậu trên bến cảng Oakland gần bên và nhiều chục chiếc khác đang chạy khắp năm châu bốn biển, chở đủ loại hàng hoá. Vợ chồng ông chỉ có duy nhất một mụn con trai, Stanley, nay vừa 10 tuổi.

— Xin lỗi, thưa ông, có điện thoại gọi ông.

Francis Richardson quay lại: Đó là người quản gia với chiếc điện thoại di động đặt trên khai.

— Ai vậy?

— Thưa tôi không rõ. Người gọi chỉ nói đơn giản có chuyện khẩn cấp.

Hơi nhăn mặt, nhà triệu phú cầm điện thoại lên. Phía đầu dây bên kia, một giọng nói cố làm ra vẻ bị biến dạng:

— Ông Richardson phải không? Một triệu đô-la Mỹ. Ông có sẵn ở ngân hàng chớ?

— Ông là ai?

— Đừng ngắt lời. Để tôi tả nhân dạng ông nghe: Bé trai 10 tuổi, tóc nâu, mắt hạt dẻ, quần gin xanh dương, áo thun màu hồng có hàng chữ “Đại học Berkeley”. Sao, ông có nhận ra ai không?

— Nhưng…

— Nghe đây. Con trai ông đang ở chỗ chúng tôi, ông Richardson. Chính chúng tôi đã bắt cóc cháu. Cháu đang khoẻ mạnh và tiếp tục khoẻ mạnh… với điều kiện ông đưa cho chúng tôi một triệu đô-la.

Người đang nói chắc hẳn sẽ cúp máy ngay, nhưng hắn ta không làm vậy bởi ông Richardson có phản ứng hoàn toàn khác với hắn nghĩ và thậm chí khôi hài: ông phá lên cười. Đầu dây bên kia, gã đàn ông bất ngờ đến nỗi quên cả giả giọng:

— Tôi nói chuyện nghiêm túc, đâu có gì đáng cười?

— Ông bạn đùa không đúng lúc. Tôi khuyên đừng nên lập lại nữa!

- Nhưng con trai ông…

— Con trai tôi đang chạy chơi trên bãi cỏ, cách tôi chưa đầy chục mét. Xin chào tạm biệt nhé!

Và Francis Richardson cúp máy. Ông còn mỉm cười tiếp tục trong vài giây, rồi bỗng nghiêm nét mặt, tự hỏi: “Chuyện này là sao nhỉ?”

Cậu con trai Stanley của ông lúc này vừa ngừng chơi, tiến về phía ông. Cậu đã không bị bắt cóc, hiển nhiên. Nhưng nếu đây không phải là một trò đùa… thì chắc chắn đã xảy ra một vụ bắt cóc, và bọn hung phạm đã bắt cóc lầm người.

Francis gọi điện thoại đến cảnh sát.

* * *

Douglas Bennet ngồi dán mắt vào màn hình TV trong căn nhà tồi tàn thuộc khu ổ chuột Oakland. Ba mươi lăm tuổi, nước da hồng hào và bụng bự, Douglas Bennet là công nhân bốc vác tại bến cảng. Lúc này ông đang ngồi thoải mái trong ghế bành, tay cầm lon bia. Đang là buổi truyền hình trực tiếp trận đấu bóng chày, môn thể thao ông khoái nhất. Sau lưng ông, bà Bennet, người phụ nữ tóc nâu nhỏ con vẻ mặt lo ngại, thốt ra tiếng thở dài: “Sao đến giờ này Jimmy vẫn chưa trở về kìa? Nó đi đâu mà lâu thế không biết!” Ông Bennet la lớn đúng lúc một cầu thủ ghi bàn. Vợ ông nhỏ nhẹ:

— Nè, đã chín giờ tối rồi. Ông cũng phải lo nghĩ coi con mình đâu rồi chớ. Nó lang thang trong khu phố của những người giàu làm chi vậy ông biết không?

Vẫn không rời mắt khỏi trận đấu đang hồi hấp dẫn, ông chồng đáp:

— Nó xin phép đi ngắm những ngôi nhà đẹp.

Và ông lại gầm lên một tiếng nữa trước pha đánh bóng tuyệt đẹp của đội mà ông cổ võ.

— Nhưng này Douglas, có nghe em nói không?

— Có, vẫn nghe nãy giờ. Con mà về trễ, nó sẽ có đòn, vậy thôi. Xông lên nào, Oakland!

Nửa tiếng đã trôi qua. Đến giờ nghỉ giữa trận đấu. Nhưng thay vì quảng cáo, xướng ngôn viên lại xuất hiện trên màn ảnh nhỏ:

— Xin thông báo tin khẩn: một cậu bé vừa bị bắt cóc do nhầm lẫn. Bọn bắt cóc tưởng lầm cậu là con trai của nhà triệu phú Francis Richardson. Đặc điểm của cậu: Mười tuổi, tóc nâu, mắt hạt dẻ, quần gin xanh dương và áo thun màu xanh lá cây có hàng chữ “Đại học Berkeley”. Bất cứ ai có thông tin gì liên quan xin gọi đến trung uý cảnh sát Oswald, số điện thoại…

Douglas Bennet nhảy nhổm khỏi ghế bành. Diện mạo ông thay đổi hẳn. Không còn là con người nặng nề, bụng bự ngồi chết gí một chỗ nốc bia nữa, ông nhào đến điện thoại. Mặt bà Bennet xanh như tàu lá:

— Nghe em đây, chắc không phải Jimmy đâu. Nó mặc áo thun màu hồng mà.

Không trả lời, Douglas Bennet bấm số điện thoại.

— Trung uý Oswald đây. Tôi nghe…

— Tôi là Bennet. Con trai chúng tôi tên Jimmy giờ này chưa thấy về nhà.

— Cháu có phù hợp với miêu tả nhân dạng không?

— Có, trừ áo thun cháu màu hồng chớ không phải xanh lá cây.

— Hãy bình tĩnh, ông Bennet. Đúng là con trai ông rồi. Chúng tôi cố ý đưa sai thông tin này để bảo đảm nhận ra cha mẹ thực của cháu.

— Ông có tin gì mới chưa?

— Chưa… Đợi chút… Nhân viên vừa ra dấu cho tôi rằng ông Richardson mới gọi cho tôi trên đường dây điện thoại khác. Chắc ổng có tin mới. Đừng bỏ máy.

Douglas Bennet nghe giọng nói của trung uý Oswald văng vẳng từ xa. Rồi ông ta trở lại điện thoại:

— Tin xấu, ông Bennet. Bọn bắt cóc đã nghe thông báo trên truyền hình và vừa gọi tới ông Richardson. Chúng vẫn đưa ra yêu cầu như cũ. Nếu ông Richardson không trả một triệu đô-la, chúng doạ sẽ… giết con trai ông.

Douglas nghiến răng:

— Ông Richardson trả lời sao?

— Ông trả lời… không. Đây là vấn đề nguyên tắc. Ông ta chỉ trả tiền nếu đó đúng là con trai ổng. Rốt cuộc ổng nói vậy… Ông Bennet, hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ truy tìm bọn bắt cóc và giải thoát cho cháu Jimmy.

— Tôi đang rất bình tĩnh. Sáng mai, tôi sẽ thảo luận với ông Richardson và tôi nghĩ mình biết cách thuyết phục ông ta.

* * *

Ngày 18-7-1989.

Cả một đám đông các nhà báo tụ tập trước ngôi biệt thự sang trọng của tỉ phú Francis Richardson tại Berkeley. Một chiếc xe hơi dừng bánh. Douglas Bennet bước xuống, có một cảnh sát hộ tống, trong lúc đèn flash loé sáng liên tục và đám đông nhà báo chen nhau len lên phía trước.

Nhân viên cảnh sát hỏi:

— Ông thật không muốn tôi cùng đi với ông sao, ông Bennet?

— Không, trung uý. Tôi muốn đi một mình. Tôi muốn cánh đàn ông nói chuyện với đàn ông.

Và, không trả lời vô số câu hỏi của báo giới, Douglas Bennet đi khuất trong lối dẫn vào ngôi biệt thự. Vài phút sau, ông đứng trước mặt cha của Stanley. Cuộc đối thoại diễn ra không cần mở đầu khách sáo:

— Ông phải trả tiền, ông Richardson.

— Tôi rất tiếc. Tôi đã nói với cảnh sát rồi. Tôi phản đối trả tiền chuộc. Nếu Stanley bị bắt, tôi cũng không trả.

— Con trai tôi bị bắt cóc vì con trai ông! Bọn chúng đâu muốn bắt cóc Jimmy Bennet, mà là Stanley Richardson. Ông phải trả!

— Tôi nhất định không trả… Tôi rất tiếc.

— Tôi không muốn năn nỉ nữa. Với một điều kiện: Con trai ông có ý kiến ra sao.

— Con trai tôi không dính vào chuyện này. Hãy để cháu ngoài cuộc! Vả lại cháu còn quá nhỏ để có ý kiến trong những trường hợp quan trọng như vầy.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khách đột ngột mở ra. Cậu bé Stanley Richardson chạy xộc vào:

— Con đã nghe hết rồi, cha à. Cần phải…

Cậu không có thời gian để nói thêm. Douglas Bennet đã nhảy bổ đến bên cậu. Cùng lúc, ông ta rút khẩu súng ngắn thủ sẵn trong túi. Ông ta giữ chặt lấy cậu bé, áp sát vào người ông, mũi súng chĩa ngay thái dương cậu:

— Ai nấy đứng yên!... Chỉ một cử động, tôi sẽ bắn ngay! Mọi người phải biết tôi sẽ bắn… Tôi sẽ bắn bởi tôi không còn lựa chọn nào khác!

— Phải… phải… Tôi cũng nghĩ vậy.

— Ông cũng biết tôi chờ ở ông điều gì. Thử xem ông có giữ nguyên tắc của ông nữa hay không, ông Richardson!

Khi Douglas Bennet xuất hiện trở lại tại cổng sắt ngôi biệt thự, có một tiếng hét hãi hùng. Ông nói với các nhà báo, trong khi tiến lại gần xe hơi, mũi súng vẫn kê ngay thái dương Stanley:

— Tôi bắt cóc con trai của ông Richardson. Ông ta sẽ gặp lại con mình nếu bọn bắt cóc thả con tôi. Nếu bọn chúng giết chết Jimmy, tôi sẽ giết chết Stanley!

Trung uý Oswald và các nhân viên cảnh sát khác không ai dám can thiệp… Douglas Bennet vô xe, rồ ga biến mất.

* * *

Căn lều nhỏ thuộc một vùng hẻo lánh bang California. Địa điểm ít người biết và khó phát hiện. Đó là nơi Douglas Bennet từng chơi trò cao-bồi và dân Da đỏ khi ông còn là một chú nhóc. Ông dùng nơi này để trú ẩn cùng với Stanley. Cậu bé giờ đây ngồi trước mặt ông, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Douglas, súng ngắn giắt trong dây nịt, mở chiếc radio transistor để thường xuyên theo dõi những thông tin của sự kiện. Nhưng trong lúc này lại chẳng có gì mới. Cậu bé Stanley mỉm cười: - Khiếp thật đấy, việc ông vừa làm ấy mà, ông Bennet!

Douglas Bennet không trả lời. Ông nhìn cậu vẻ tư lự. Cậu bé hỏi:

— Ông nói cháu nghe với, cháu có giống Jimmy không?

— Giống. Giống dữ lắm.

— Ông biết đấy, cha cháu sẽ trả tiền. Ổng có tiền mà.

Bennet hơi ngạc nhiên về sự bình thản của cậu bé:

— Cháu không sợ à?

— Không. Việc gì phải sợ nào? Thật kinh khủng, cứ y như trong phim ấy!

Vài giờ trôi qua. Thái độ bình tĩnh của cậu bé cuối cùng truyền sang cả Douglas. Họ chuyện trò y như những người bạn cũ, hay đúng hơn, như hai cha con, quên cả tình trạng hiện họ đang đối mặt. Rồi radio lôi họ trở lại thực tế: “Tin đặc biệt. Người ta được biết ông Richardson vừa trả tiền chuộc và Jimmy Bennet đã được thả…” Stanley vỗ tay:

— Tuyệt vời! Bây giờ ông dẫn cháu trở về nhà chớ!

Khuôn mặt Douglas Bennet chợt sáng lên. Nhưng ông đổi thái độ ngay:

— Chưa. Chưa đâu.

— Sao? Vậy là không công bằng! Ông đã nói với ba cháu nếu ổng trả tiền, ông sẽ thả cháu kia mà. Cháu nghe rõ ràng.

— Có thể đó chỉ là một cái bẫy. Chúng ta sẽ về nhà khi nào ta nghe được giọng nói của Jimmy.

Lại thêm thời gian dài chờ đợi. Hai người không nói chuyện nữa. Bóng tối buông xuống. Cứ thỉnh thoảng, radio lại đưa ra lời kêu gọi Douglas Bennet hãy thả Stanley, nhưng vẫn không nghe giọng Jimmy. Và, đến 20 giờ 30, cuối cùng giọng nói một cậu bé vang lên:

— A-lô, cha ơi… Con đây, Jimmy đây… Cha có nhận ra giọng con không? Con hoàn toàn khoẻ mạnh. Con phải nói với ba rằng ba giắt cậu bé về ngay đi. Ba má cậu đang chờ cậu nè. Mẹ và con hôn ba.

* * *

Dĩ nhiên cảnh sát đợi họ tại biệt thự Richardson và bắt giữ Douglas Bennet ngay lập tức. Nhưng mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả. Francis Richardson không chỉ trả tiền cho ông ta tại ngoại cho đến ngày ra toà xử, mà Bennet còn được tha bổng sau đó.

Stanley và Jimmy trở nên thân quen và thường gặp lại nhau. Nhưng không thường xuyên. Và, ngược với điều nhiều người nghĩ, chính ông bà Bennet là người không muốn hai đứa gặp nhau nhiều. Rốt cuộc, họ cũng chẳng làm điều quấy. Kinh nghiệm cho thấy họ có lý. Thật nguy hiểm, khi con của một công nhân nghèo bốc vác bến cảng lại cứ lang thang trong khu người giàu để “ngắm những ngôi nhà đẹp”.

Phóng tác một truyện của Bellemare