Họp bạn cùng trường
Đó là một ngày tốt lành đối với luật sư Darryl Crawford.
Vợ anh vừa gọi điện tới báo tin con họ đã thi đậu đại học Princeton. Và anh cảm thấy tim mình không còn những triệu chứng như cách nay vài tháng nữa: Khi ấy bác sĩ cấm anh không được làm việc nhiều, tránh mọi cảm xúc đột ngột.
Rồi cô thư ký mang vào cho anh một bức thơ, với chữ “Thư riêng” gạch dưới. Thư mang dấu bưu điện Madison, Illinois.
Madison, thị trấn cũ nơi anh cư ngụ vào thời niên thiếu mà đã 30 năm qua anh chưa trở lại. Anh vẫn còn nhớ Madison với những chuyến xe lửa chở khách lao nhanh đến và đi trên đường tới Chicago hoặc tiến về các điểm phía nam.
Tốt nghiệp trung học, anh đã rời thị trấn và chưa bao giờ thăm lại chốn cũ. Sao vậy? Cha mẹ anh đã qua đời từ lâu. Em gái anh đã lập gia đình và dọn đến California, anh đâu còn ai thân quen tại đó.
Vả lại…
Anh mở thư. Chỉ có một tờ giấy ghi:
“Chào các bạn cùng lớp!
Chúng tôi đang chuẩn bị một buổi họp mặt bạn cũ nhân kỷ niệm đúng 30 năm rời mái trường thân yêu.
Hy vọng bạn sẽ có mặt. Mong bạn trả lời trước trung tuần tháng Năm.
Ban Liên lạc học sinh niên khoá 1973.”
Darryl mơ hồ nhớ lại anh đã nhận được nhiều lời mời tương tự từ nhiều năm qua, nhưng anh luôn phản ứng theo cùng một kiểu: liếc qua, mỉm cười, bỏ vô sọt rác. Nhưng lần này thì khác. Có mấy dòng viết tay đi cùng thư mời “Darryl thân mến, Vậy mà thấm thoắt đã 30 năm! Em mong anh có thể trở lại Madison lần này. Em hứa cho qua tất cả những gì thuộc về quá khứ. Anh hồi này ra sao? Nhớ anh, Louise Braden.” Trong bì thư còn rớt ra một tấm ảnh ố mầu. Darryl và Louis, cả hai mặc đồng phục năm cuối trung học, đầy tự tin.
Anh ngắm bức ảnh một lúc lâu. Anh chàng tóc dài vẻ mặt khó đăm đăm này là mình sao? Và có phải Louise đúng là cô gái đẹp đến thế trước khi gặp tai nạn? Phải. Dĩ nhiên. Cách nay 30 năm…
* * *
Mỗi lần mãn khoá năm cuối trung học là một sự kiện xã hội lớn tại Madison. Công việc chuẩn bị trước đó cả tháng. Riêng Darryl càng bận rộn, vì anh còn chuẩn bị cho cả buổi hẹn tối nay, sau lễ mãn khoá, với Louise Brady, hoa khôi trường, học cùng niên khoá với anh. Hơn thế nữa, cô còn là con gái duy nhất thuộc một gia đình giàu sụ, và một ngày kia cô sẽ thừa hưởng gia tài trị giá hàng trăm triệu đô-la. Thật may mắn cho ai cưới được cô.
Cũng như nhiều chàng trai khác, Darryl biết điều này, anh tìm đủ cách cua cô. Và cuối cùng, không hiểu duyên trời run rủi thế nào, anh lọt vào mắt xanh nàng công chúa ở Madison.
Tối hôm ấy, Darryl hứa với Louise anh không uống rượu, không nhảy nhót nhiều, không la cà bậy bạ. Cả một tương lai dài tươi sáng đang rộng mở trước mắt anh. Louise ắt nhận ra người đàn ông mà cô có thể hãnh diện khi đi cùng.
Nói thì dễ, nhưng lúc vào tiệc lại chẳng dễ chút nào. Cánh thanh niên khích anh uống, và “tự ái đàn ông” khiến anh không thể từ chối. Louise giận ra mặt khi thấy anh không giữ lời, bỏ về. Anh đi theo nài nỉ, cô chỉ nói: “Đưa tôi về, ngay bây giờ.”
Mãi sau này anh mới nhớ lại. Tối hôm ấy anh mới chỉ ngà ngà, không chạy xe quá nhanh, cũng không quá ẩu. Nhưng ra khỏi trường một quãng, đúng lúc chạy ngang đường rầy xe lửa xuyên qua trung tâm thành phố, không hiểu sao xe bỗng chết máy. Nơi đây không có đèn báo hiệu, không có cây chắn. Có thể nhận ra xe lửa cách đó cả dặm nếu bạn chú ý. Nhưng lúc ấy anh lo lúi húi trên tay lái, cố khởi động máy trở lại, còn Louise nhắm mắt để tránh nhìn anh. Và rồi, trước khi cả hai kịp nhận biết chuyện gì xảy ra, xe lửa đã đâm vào xe hơi của họ.
Darryl may mắn bị hất tung ra khỏi xe, chỉ bị ít vết thương nhẹ. Louise bất tỉnh tại chỗ, và sau nhiều lần phẫu thuật cô tuy thoát chết nhưng vĩnh viễn không thể đi lại và nhan sắc bị huỷ hoại hoàn toàn với nhiều vết sẹo chằng chịt trên mặt.
Cũng có cuộc điều tra, nhưng chuyện Darryl say rượu được ỉm đi. Cha mẹ Louise cũng không muốn làm lớn chuyện. Vài tuần sau Darryl rời Madison – và chưa bao giờ quay trở lại.
Nhưng chuyện ấy đã lâu lắm rồi. Và thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Kể cả với Louise Braden. Sau gần chục năm sống thui thủi đầy mặc cảm, cô làm tình nguyện viên giúp việc cho một bệnh viện và cống hiến không mệt mỏi cho các hội đoàn và uỷ ban, làm công tác từ thiện…
Cống hiến nhiều nhất của cô là cho các buổi họp kỷ niệm hàng năm của cựu học sinh trung học Madison. Cô nhớ tên từng người, tìm ra địa chỉ của họ, viết thư mời, bỏ tiền túi đóng góp phần lớn chi phí cho những buổi họp mặt. Và không ai từ chối lời mời của cô. Trừ Darryl Crawford. Cho đến năm nay.
Đã 30 năm… Hẳn mọi người đã quên đi chuyện cũ và sẵn sàng tha thứ. Darryl viết thư báo tin nhận lời.
* * *
“Sao, Darryl đấy à! Sau ngần ấy năm!”
“Tôi vẫn nhận ra anh dù ở bất cứ đâu, Darryl. Chắc chắn New York không khiến anh thay đổi nhiều.”
Darryl lao vào vòng tay bạn bè trong buổi gặp mặt. Tại sao mình lại tự bỏ đi lâu thế? Anh tự hỏi. Chẳng ai nhắc tới chuyện xưa. Nhất là Louise. Sau giây phút ban đầu lúng túng khi anh thấy cô trong chiếc xe lăn, họ nói chuyện thân mật như những người bạn cũ. Thoạt đầu anh có hơi bối rối:
— Louise, tôi… tôi chưa bao giờ có dịp nói với cô – về tai nạn. Thật đáng tiếc – về việc đã xảy ra. Dù sau từng ấy năm…
— Thôi đi, Darryl. Đừng buồn cho tôi. Tôi đã ngừng than khóc từ lâu lắm rồi.
— Nhưng tôi đã không viết thư, gọi điện…
— Thôi mà. Chuyện gì qua cho qua. Anh đã trở về. Chúng ta lại là bạn. Giờ hãy khui chai sâm-banh này đi. Tôi mang chai này đến cho riêng hai đứa mình đấy.
Chợt nhớ lời dặn của bác sĩ, anh móc túi lấy ra chiếc lọ nhỏ đựng mấy viên thuốc, và khi Louise nhìn anh dò hỏi, anh giải thích:
— Thuốc trợ tim đấy.
* * *
Buổi họp mặt tan trễ. Louise hỏi:
— Để tôi lái xe đưa anh về nhé?
— Sao? Tôi không nghĩ cô có thể…
— Đừng làm bộ ngạc nhiên đến thế. Tôi lái được mà.
Chuyện gì vậy? Darryl tự hỏi. Louise có vẻ thú vị trước phản ứng của anh. Cô nói như ra lệnh:
— Rồi, cứ đi với tôi. Đây, xe hơi của tôi đây – Cô làm như bé gái hãnh diện với món đồ chơi của mình – Cha tôi đã cho sửa lại xe để phù hợp với tình trạng của tôi trước khi ông qua đời. Tôi có thể ra vào xe dễ dàng và lái tỉnh bơ. Nhiều người khuyết tật chân vẫn lái được mà.
Darryl chui vào xe. Hình như anh uống hơi nhiều. Anh lơ mơ và choàng tỉnh khi xe dừng lại. Anh không thể nhận ra xe đang ở đâu và chạy đã bao lâu. Điều duy nhất anh biết bây giờ là Louise không còn ở bên cạnh anh. Anh nhìn vào bóng đêm qua cửa kiếng và chợt nhận ra xe đang đậu vắt ngang đường rầy xe lửa. Anh kêu lên, thảng thốt:
— Louise!
— Có chuyện gì vậy Darryl?
Cô ta ở đâu? Anh đưa tay chùi hơi nước trên cửa kiếng và nhìn thấy cô đang ngồi trên xe lăn, bên lề đường. Anh la lớn qua cửa kiếng đóng kín:
— Cô làm gì ở ngoải?
— Ồ, tôi đang chờ xe lửa tới!
Ngầy ngật do rượu, thoạt đầu Darryl chưa hiểu ra. Rồi ý thức được câu trả lời của Louise, anh đâm hoảng. Anh nhìn ổ công-tắc: chìa khoá không còn ở đó. Cửa kiếng đã bị khoá, tay xoay để mở cửa xe đã bị bẻ gãy. Anh như một tên tù. Tim anh đập dồn dập vì sợ. Anh đưa tay vô túi tìm lọ thuốc trợ tim. Nhưng dĩ nhiên Louise đã nghĩ đến điều này.
Chỉ hai phút nữa, Darryl đưa tay đấm như điên lên cửa kiếng, kêu gào Louise hãy tha thứ. Louise quay xe lăn, ngoảnh mặt nhìn về phía khác. Rồi Darryl đột nhiên thở hắt ra, gục đầu xuống: Tim anh đã ngừng đập.
* * *
Thật không may cho Darryl do 30 năm nay không trở về Madison hay tiếp xúc với bất cứ cư dân nào tại thị trấn này. Nếu không, hẳn anh dư biết rằng xe lửa đã ngưng chạy xuyên qua Madison từ hơn hai năm nay.
Vậy là Darryl Crawford đã chết. Chết vì sợ.
Người ta đồn, thật kinh khủng, một người thành đạt như luật sư Darryl nay lại quay về Madison để chết. Họ còn đồn rằng tội nghiệp cho Louise, cô gái tốt bụng, dù cố hết sức giúp người bạn cũ nhưng không ăn thua gì vì anh ta bị truỵ tim đột ngột…
Phóng tác