← Quay lại trang sách

- 9 - Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy

Bước vào một cuộc tình, cũng như khi ta khám phá biển cả vậy. Ở bờ biển với dải cát vàng óng ánh, hay ở giữa biển với làn nước trong xanh, tươi mát, cùng những con sóng to huy hoàng, hùng dũng... đều sẽ có các thú vui riêng của nó để ta thưởng thức và chinh phục. Cái quan trọng là ta phải trang bị đủ cho mình lượng kiến thức về biể , và đủ phương tiện di chuyển, cứu hộ, nếu muốn đi xa hơn. Đừng vì chút ham vui, tò mò, khát khao mọn mà vội vàng, hấp tấp khi chưa đủ khả năng, sức lực. Để rồi cuối cùng lại bị chính biển khơi mà ta yêu thương nhấn chìm. Đáng tiếc một cách đau lòng lắm! …… Tối qua đang ngồi lướt lướt mấy dòng tin trên trang cá nhân một cách buồn chán, chợt chuông điên thoại của tôi reo lên, dòng tên người gọi hiện số của nhỏ bạn thân, linh tính báo có vẻ không lành, tôi vội vàng bốc máy nghe. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đứt quãng, xen lẫn một tràng âm thanh nghẹn ngào, nức nở của cô bạn: "Mất nhau thật rồi mày ơi... mất thật rồi!!" Tôi lờ mờ hiểu ra điều cô đang nói đến, gấp gáp hỏi lại: "Sao vậy? Sao mất? Bình tĩnh nói tao nghe!" "Vì... vì tao vội..." Cô đáp gọn lỏn, rồi lại tiếp tục òa lên những tiếng nghẹn ngào, nức nở... Lúc an tọa trên chiếc ghế nơi quán cà phê quen thuộc của hai đứa, vang bên tai là tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, cô mới dần bình tâm lại, xem chiều đã ổn hơn. Hỏi kỹ ra mới biết, cậu trai mà cô tán tỉnh thời gian qua, vừa chính thức từ chối tình cảm của cô ấy, sau khi cô... tỏ tình. Phải! Là cô đã lên tiếng tỏ tình trước! Vì chịu không nổi cái cảnh "mối wuan hệ không rõ ràng" đó hoài được. Anh bạn vẫn chuyện trò, nhắn tin, thăm hỏi cô mỗi ngày. Vẫn cùng cô dạo khắp vòng thành phố, lê la hết những tiệm ăn quán nước lề đường mà cô yêu thích. Vẫn ăn những món ăn cô đổ mồ hôi nấu và tấm tắc khen ngon. Vẫn sẵn sàng đưa cánh tay cho cô ôm ghì lấy, trước mặt là những thước phim kinh dị Mỹ. Có mặt gần như ngay lập tức khi cô nhắn tin rằng đang đau ốm, hay mệt mỏi với đống bàu vở trên trường. Hệt như những cặp đôi yêu nhau thực thụ. Nhưng tuyệt nhiên... vẫn chưa nói lời yêu. Nghe qua ta có thể thấy, đối với một trái tim nhạy cảm và rạo rực lửa yêu của một người con gái, thì chắc hẳn những điều này sẽ làm cô bứt rứt, khó chịu lắm, với muôn ngàn câu hỏi luôn bay nhảy trong đầu. Rằng người ta có yêu mình không, đã yêu mình chưa? Rằng những hành động đó rốt cuộc là gì, thật lòng hay vốn dĩ chỉ là sự ga lăng lịch thiệp của một người con trai, và ai với anh cũng thế? Nhưng đứng ở một góc độ khác, ta có thể nói rằng, hà cớ gì cô phải suy nghĩ quá nhiều như vậy? Sao không cứ bình tâm tận hưởng những điều tốt đẹp đó đi? Ít ra cô cũng được bên người mà mình thích. Được hạnh phúc và vui vẻ. Sau lưng cô, vẫn còn khối kẻ cô độc mỗi khi chiều về, đêm xuống, cuối tuần đến nữa kìa. Nhìn lại, những điều mà cả hai đang có, chẳng phải đáng trân trọng lắm sao? Bằng chứng là cô đã bắt đầu thấy nhớ nhung, tiếc nuối những điều ấy, mà chẳng còn muốn bận tâm, lo lắng những lấn cấn, vụn vặt trong lòng nữa. Nhưng cô hiểu, tuy cô không thật sự mất anh trên danh nghĩa, vì anh nói muốn tiếp tục làm bạn như xưa, nhưng bây giờ ở giữa cả hai đã xuất hiện một khoảng cách nhất định rồi, cảm xúc không thể nào nguyên vẹn được nữa. Gần như là cô đã đánh mất anh thật rồi. Trong 5centimet trên giây, một quyển truyện Nhật Bản, được chuyển thể từ một bộ anime cùng tên và cùng tác giả, có một đoạn viết về cảnh... "sắp" tỏ tình của một cô gái nhỏ với chàng trai nhân vật chính. Gọi là "sắp", vì cuối cùng cô đã không nói ra. Bởi mỗi giây phút cô định nói, cô như đã nhìn thấy sâu thẳm trong đôi mắt cậu là lời từ chối luôn trực chờ sẵn rồi. "Cuối cùng, tôi không thể thốt được nên lời. Đừng nói gì cả. Cậu khướt từ mạnh mẽ đó, tôi đọc được rõ ràng trong đôi mắt cậu ấy." Đoạn ấy đã viết như vậy. Và tôi thấy khá đúng với suy nghĩ trước giờ của chính bản thân mình. Tình yêu, đôi khi không cần phải nói ra bằng lời. Từ nhiều sự thinh lặng khác, góp nhặt lại sẽ là một bản tình ca không lời tuyệt diệu nhất. Khi ta yêu một ai đó, chắc chắn họ sẽ nhận ra, nếu không quá ngu ngốc. Có câu, con người ta khó che giấu bạn thân nhất là khi say, và khi yêu một ai đó. Ta sẽ không giấu nổi những sự quan tâm, lo lắng, những lời yêu thương, ngọt ngào, những ánh mắt, những cái tên riêng, cùng vô vàn điều đặc biệt khác dành cho họ, người mà ta yêu. Và khi ai đó thật lòng yêu ta cũng sẽ như vậy. Ta sẽ cảm nhận được ngay thôi, dù họ không nói hẳn ra. Hoặc họ sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho ta nói, thậm chí còn nói trước cả ta nữa, nếu cảm nhận được ta cũng thế. Còn nếu thấy mọi thứ sao còn bấp bênh, mơ hồ quá, thì chắc chắn vẫn còn vấn đề để giải quyết. Vẫn có gì đó thể hiện lên điều ấy, khiến ta cảm nhận được. Chỉ là bản thân đã cố tình lướt qua, không để tâm mà thôi. Quay trở lại với cô bạn tôi kể ở lúc đầu, nếu được đưa ra lời khuyên cho cô ấy sớm hơn, tôi sẽ khuyên cô ấy hãy cứ an nhiên mà đón nhận những hạnh phúc, niềm vui ấy thôi. Nếu có thể tốt hơn nữa, thì trong lúc mập mờ, không rõ ràng với anh, cô vẫn hãy cứ mở lòng ra dần với những người xung quanh, lấy bớt lại dần những mối bận tâm đã hướng về riêng ở nơi anh, để chuẩn bị sẵn sàng cho một lần chia ly không quá đớn đau, hụt hẫng. Lắm khi, chính điều ấy lại thôi thúc anh chàng nhận ra lòng mình sớm hơn đấy chứ. Có câu, con người ta sẽ thường biết mình thật sự cần điều gì, là khi sắp phải đánh mất nó. Vốn dĩ có là gì của nhau đâu mà, đừng tự đặt người ta vào câu chuyện của riêng mình viết lên, rồi cũng tự kình đau buồn, tự mình xót xa riêng mình mà thôi. Như tôi đã từng nói, tình yêu, càng toan tính sẽ càng thua thiệt. Càng hi vọng sẽ càng thấy vọng. Cho đến một lúc nào đó, cảm thấy quá chán chê với những hạnh phúc đã cũ mòn kia, thật sự không cần nữa, thật sự muốn những điều mới mẻ hơn, nghĩ là đã đến lúc ra đã thật sự sẵn sàng. Khi ấy nếu chàng vẫn chưa lên tiếng, thì ta hẵng ra đi. Lúc ấy ra đi cũng nhẹ nhàng và thanh thản hơn, bởi còn gì luyến tiếc, vương vấn nữa. Chẳng ai muốn ở bên một mối quan hệ mà bản thân không còn thỏa mãn những nhu cần của riêng mình nữa. Và lúc đi, cũng không cần phải "gõ trống rình rang" đâu. Vẫn hãy cứ âm thầm lặng lẽ, dùng biểu hiện, hành động mà thay lời nói, chúng sẽ tác động mạnh mẽ hơn cả. Chắc chắn người sẽ nhận ra được, và nhận ra cả lý do vì sao ta đi. Nếu người thấy cần, sẽ tự giữ ta lại. Trong tình yêu, đừng vội vàng nhảy vọt giai đoạn, khi hiểu rằng đối phương chưa sẵn sàng, thậm chí cả bản thân cũng chưa sẵn sàng. Nếy ta không muốn mất đặt dấu chấm hết luôn cho câu chuyện tình cảm ấy. Hoặc bắt đầu xuất hiện những bức tường vô hình gây khó chịu, ngạt thở cho cả hai. Hãy hiểu, mỗi giai đoạn đều có những giá trị tốt đẹp của riêng nó. Thay vì vội vàng, gấp rút, ta hãy tận hưởng nó hết mình, vui vẻ và hài lòng với nó. Có những cậu chuyện, những cảm xúc, mà chỉ có riêng ở một giai đoạn nào đó trong tình yêu thôi. Đến giai đoạn sau, ta sẽ hiếm gặp lại, va hiếm cảm nhận được nữa. Cũng như thế, mỗi giai đoạn cũng đều có những khó khăn riêng, nân tiến lên dần. Những sự thật phũ phàng, những điều không như ta hằng mơ bắt đầu xuất hiện. Chẳng phải là người đã thay đổi, hay tình đã thay đổi gì cả, chỉ đơn giản là khi tiến bước lên một giai đoạn mới, con người cũng sẽ nảy sinh thêm những nhu cầu, những mong muốn khác, những mỗi lo toan, bận tâm khác, và bộc lô thêm nhiều điều bản chất trong họ mà thôi. Hãy chờ cho bản thân mình, và cả người mình yêu, đủ thời gian để thật sự sẵn sàng và đủ sức chịu trách nhiệm với nó, rồi hẵng cùng nhau vươn tay chạm tới. Dù cho có thể, cuối cùng, ta và người đều không bước đến được giai đoạn mới, thì ít nhất cũng đã từng có một khoảng thời gian bên nhau rất vui vẻ và hạnh phúc mà, đúng không? Vội đến rồi cũng sẽ vội đi. Cái gì cũng cần phải chờ đợi thời gian chín muồi cả. Như một đoạn tôi từng đọc trên mạng ngày trước, thấy rằng cũng khá hay: "Đủ nắng hoa sẽ nở. Đủ gió chong chóng sẽ quay. Và đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy."