Chương 1 TRUYỆN TÌNH ALOHA
Con ngựa trắng rùn xuống rồi nhảy vọt qua suối. Tuấn mã có khác. Bề ngang con suối làm võ sĩ khinh công thượng thặng như Văn Bình phải toát bồ hôi thế mà nó vọt qua như chơi. Từ khi rời xe hơi và chặng cuối cùng của xa lộ 56 để băng rừng trèo núi, con ngựa trắng vẫn phi nước đại đều đặn không hề thấm mệt như thể xương thịt và tạng phủ nó được đúc bê tông.
Thời tiết nơi đây thật kỳ lạ: mới 4 giờ chiều trời nắng chang chang thế mà Văn Bình không cảm thấy nóng nực. Có lẽ sự mát rợi này là đặc điểm thi vị của quần đảo Hạ uy Di, thiên đường trên mặt biển Thái bình Dương. Khi vó ngựa chạm nền đất mềm bên kia bờ suối, Văn Bình mới khám phá ra lý do làm tâm thần chàng mát rợi.
Thì ra nước suối sủi bọt trông như ly sô đa khổng lồ và những mẩu đá nhẵn nhụi, những viên sỏi trắng xóa dưới làn nước trong vắt đã khiến chàng liên tưởng đến rượu huýt ky và đá lạnh, món giải khát thân thiết số một của chàng. Tiếng suối nơi đây cũng không róc rách một cách chói tai như ở những nơi khác: nó dịu dàng, nó thánh thót, nó du dương như tiếng Hạ uy cầm …
Đúng rồi, vì đây là đảo Kau-ai, hòn đảo êm đềm nhất, yên lặng nhất của thiên đường Hạ uy Di.
Quang cảnh đang đột ngột mở rộng trước mắt Văn Bình bắt chàng phải « ồ » một tiếng sửng sốt như Lưu Nguyễn ngày xưa lạc vào cõi tiên. Thật vậy, trước mắt chàng không còn là những vực thẳm đen ngòm không đáy, những vách đá hiểm trở, dựng đứng như tường thành và những con đường giốc ngoằn ngoèo chỉ lạc dây cương trong nháy mắt là chết mất xác. Rừng núi tối tăm đã nhường lối cho trăm ngàn màu sắc rực rỡ: bãi cát vàng nằm thưỡn giữa hai mỏm núi óng ánh kim nhũ vươn ra xa biển, và nước biển mang một màu xanh biếc huy hoàng, các hồ tắm của minh tinh màn bạc Hồ ly vọng trị giá hàng triệu đô la mà nước trong đó không thể xanh bằng.
Một luồng gió mát khác thường từ dưới biển thổi lên mang theo những hương thơm đặc biệt. Văn Bình ghìm cương ngựa. Nàng ngồi phía sau tì ngực vào lưng chàng. Trời ơi, bộ ngực của người đẹp Hạ uy Di, xứ có nhiều núi lửa, lại là núi lửa thiên nhiên đốt cháy cặp mắt và bàn tay của Văn Bình.
Chàng quay lại. Nàng đang nhìn chàng đắm đuối.
Chàng sực nhớ đến tên nàng.
Nàng là Aloha. Kể ra tên nàng không phải Aloha. Tên nàng dài giằng giặc, gồm toàn chữ u, chữ a, chữ e. Văn Bình có trí nhớ siêu đẳng mà cứ quên hoài, nàng nhắc đi nhắc lại nhiều lần mà chàng vẫn quên, rốt cuộc chàng đặt tên nàng là Aloha cho dễ nhớ.
Người Hạ uy Di dùng tiếng aloha để chào hỏi nhau. Bất cứ câu nói nào có tính cách tình cảm tha thiết đều kèm theo tiếng aloha. Đảo Hạ uy Di được gọi là đảo aloha. Tôi yêu cô, anh yêu em là aloha ô – i – a – ô – ê.
Du khách đặt chân xuống đảo bằng máy bay hoặc tàu biển đều được nghênh đón trọng thể gọi là nghênh đón aloha với vòng hoa tươi quàng cổ, với cái hôn chụt lên má. Văn Bình muốn nàng lấy tên Aloha vì khi chàng từ dưới ca-bin bước lên bãi cát Oai-kiki thì nàng đã chờ sẵn. Choàng vòng hoa và hôn chàng là chuyện dĩ nhiên vì nàng là nhân viên một sở du lịch chuyên rước du khách theo phong tục aloha (1). Điều không dĩ nhiên này là thái độ quá niềm nở của nàng mặc dầu nàng không hề quen chàng. Nàng mới gặp chàng lần đầu ấy thế mà nàng hôn chàng như thể là người yêu khăng khít của nàng.
Chẳng rõ vì Văn Bình có số đào hoa, có bộ mã khôi ngô hay vì chàng gặp hên. Số là giữa hai điệp vụ hiểm nghèo, chàng được ông tổng giám đốc cho nghỉ xả hơi. Nghỉ ít thì bù khú ở trong nước, quanh quẩn với các nữ đồng nghiệp thơm tho trong ban Biệt vụ. Nghỉ nhiều thì vù ra ngoại quốc.
Lần này, ghé Hạ uy Di không phải vì nghỉ nhiều hay nghỉ ít. Hoàn thành nhiệm vụ tại Cát sơ mia (2), chàng trở về Sàigòn để làm phúc trình. Chàng chưa kịp hàn huyên với con trai Văn Hoàng và Quỳnh Loan, người vợ không-bao-giờ-cưới, cũng như đùa giỡn với cô trưởng phòng bí thư không-bao-giờ-lấy-chồng tên là Nguyên Hương thì bị ấn vào xe hơi phóng luôn ra Cấp, xuống một con tàu treo cờ Anh quốc tên là Oronxê. Sứ mạng của điệp viên Z.28: bám sát một tên trùm buôn lậu khí giới và bạch phiến trên đường từ Viễn đông qua Cựu kim Sơn.
Tàu lênh đênh ngoài hải phận quốc tế. Văn Bình sửa soạn bắt tay vào việc thì nhận được chỉ thị của ông Hoàng: đình chỉ mọi công tác. Bức mật điện không ghi lý do. Ông tổng giám đốc thường hà tiện ngôn ngữ. Văn Bình đoán phỏng có lẽ ông đòi quá nhiều tiền công nên mấy ông nhà giàu (chắc là MI-6 hoặc CIA rút lui … có trật tự). Vả lại, chàng không cần biết tại sao, chàng chỉ cần biết một điều và điều ấy ông tổng giám đốc đã biết rõ như 2 cộng 2 là 4.
Đó là nhân tiện tàu tạt qua đảo Aloha, chàng được phép nghỉ xả hơi.
Lệnh du hí đến với chàng bất thần, chàng không có thời giờ thông báo cho bạn bè hoặc nhân viên của Sở tới đón. Chàng thèm một bữa ăn thịnh soạn, một sàn nhảy bóng loáng, một giàn nhạc lôi cuốn sau những giờ, những phút, những giây đồng hồ bị giam giữ trong nhà tù bằng thép nổi lềnh bềnh trên biển. Người Anh vốn lạnh lùng, con tàu của họ lạnh lùng, món ăn của họ lạnh lùng, cái gì của họ cũng lạnh lùng nên khi được thót lên đảo Aloha, Văn Bình mừng hơn anh nghèo trúng số độc đắc cá cặp. Chàng vứt bỏ luôn đống hành lý toàn đồ lên dầy cộm để mặc bên Mỹ. chàng nghênh ngang xách cái tép da mỏng đựng cuốn chi phiếu, bộ đồ ni lông mỏng tanh, phóng lên boong và bay lên bộ.
Bến tàu rộn rịp như ngày hội. Văn Bình đến đảo ngay sau tuần lễ Aloha (3). Tuy vậy không khí vui chơi náo nhiệt vẫn còn, thiên hạ vẫn diện y phục phất phơ sặc sỡ, vòng hoa muôn hồng ngàn tía vẫn tha thướt khắp nơi. Chàng có cảm tưởng là bầy thiếu nữ trẻ măng, xinh xắn, nước da bánh mật, miệng cười khêu gợi ra chực ở bến tàu chỉ cốt đón chàng.
Cảm tưởng này đã biến thành sự thật. Văn Bình đang ngơ ngẩn thì sư đoàn mỹ nhân cẳng dài đã vây bọc lấy chàng, miệng líu la líu lo. Chàng vốn nghiện đàn bà, bao nhiêu đàn bà cũng thiếu, phương chi chuyến hành trình bất đắc dĩ trên con tàu lạnh lùng đã làm cho chàng tương tư … muốn chết. Nhưng không hiểu sao chàng lại lóng cóng khi một cô gái rẽ vòng vây tiến lại, choàng hoa cho chàng và … trời đất ơi, hôn chàng ngay giữa môi.
Hôn thật nghệ thuật. Hôn thật si mê. Văn Bình là xếp sòng về nghệ thuật hôn mà cũng run lẩy bẩy.
Nàng buông chàng ra, chàng há miệng toan nói « Lầm rồi cô ơi, tôi không phải là người cô đón », song nàng đã ra hiệu cho chàng im, đoạn ngoắt tay, một vòng lê (4) khác lại lọt xuống đầu chàng, đè lên vòng hoa cẩm chướng lộng lẫy hồi nãy.
Cái lê này không làm bằng hoa mà là bằng những cái ve nhỏ xíu đựng rượu. Văn Bình đếm được 7 ve. Rượu trong ve màu vàng đẹp mắt. Chết rồi. Đây là sâm banh. Giá tối thiểu một vòng 7 ve sâm banh tí hon, thứ sâm banh nhập cảng là 12 đô la, cộng với vòng cẩm chướng 8 đô la là hai chục chẵn chòi. Thường là giám đốc, tổng giám đốc các đại công ty từ Hoa Kỳ qua thanh tra chi cuộc trên đảo mới được cung nghênh một cách trịnh trọng như vậy.
Văn Bình chưa hoàn hồn thì hai cô gái ngon lành khác khệ nệ bưng một bó hoa –vâng, chữ khệ nệ không ngoa tí nào- gồm đủ các loại hoa đắt tiền đến ấn vào tay chàng. Một bó hoa đón du khách chỉ gồm từ 8 đến 12 bông khoảng một chục đô la. Đằng này nó gồm trên ba chục bông là ít. Hai cô gái cao lớn phải khệ nệ khênh đến, đủ biết nó phải nặng đến nhường nào. Văn Bình đâu dám từ chối. Chàng đành giang cả hai tay, ôm chặt bó hoa vào ngực.
Bầy mỹ nhân vỗ tay nhảy múa chung quanh chàng …
Bỗng có tiếng kêu:
-Lão đến rồi kìa!
Cô gái vừa hôn chàng áp lại hôn lần thứ hai. Trong khi ấy, bầy mỹ nhân tách rời ra thành nhiều toán nhỏ, toán giật bó hoa nặng chình chịch ra khỏi tay Văn Bình, toán chạy ra phía trước chặn bước mấy người đàn ông trung niên mới từ dưới tàu lên bộ.
Té ra họ không lầm. Những vòng hoa và ve rượu đã được com-măng cho một ông tỉ phú chứ chẳng để aloha anh chàng Z.28 giang hồ vặt. Bó hoa của Văn Bình đã được kính cẩn trao cho ông già bụng bự, mặc com-lê lụa mỡ gà, cà-vạt lụa vàng, đầu đội mũ rơm. Lão khệnh khạng bước giữa hai gã đàn ông trạc 35 tuổi, chắc là cận vệ vì mặt anh nào cũng đầy thẹo ngang thẹo dọc, mũi cà chua bẹp dí và răng bịt vàng gần như cả hàm.
Aloha đứng sát chàng. Miệng cười khoái trá. Chàng hỏi nàng:
-Cô là nữ tiếp viên?
Nàng đáp:
-Vâng. Của hãng Cẩm Chướng.
-Hãng dặn cô cung nghênh ông già bụng bự?
-Vâng. Ông ta là chủ ngân hàng. Lắm tiền đáo để. Lần nào ông ta đến đây cũng có vụ tiếp rước linh đình. Còn nhiều món nữa. Đâu đã hết. Còn uống sâm-banh. Còn khiêu vũ …
-Tại sao cô không đón ông ta?
-Em không thích.
-Cô sẽ mất việc.
-Thì thôi. Mất sự yêu đời, mất sự hồn nhiên, trẻ trung mới đáng lo. Chứ mất việc này thì đi tìm việc khác. Nào, mời anh lên xe. Ông chủ nhà băng có toàn xe Ca-đi-lắc. Còn em, em chỉ có xe díp cọc cạch. Anh về đâu để em làm tài xế.
-Cô chưa từng quen tôi.
-Việc này không quan hệ đối với người Hạ uy Di. Em chưa quen anh, nhưng rồi em sẽ quen. Vả lại, em đang trò chuyện với anh, điều này có nghĩa là chúng mình đã quen nhau.
Chiếc díp của Aloha sơn đỏ hoét như xe của đội lính nón đồng. Mỗi bên hông xe cũng được gắn một cái kèn mạ kền sáng quắc như xe chữa lửa. Chưa biết máy móc bên trong ra sao nhưng cứ quan sát bộ nệm rách bươm, cái kiếng chắn gió vỡ non nửa, càng xe bẹp rúm, vè xe bị móp thành lỗ lớn thì chiếc xe của Aloha chỉ tốt bằng xe … bò là cùng.
Như Văn Bình tiên đoán, nó chạy được một lát là … đình công, báo hại chàng phải nhảy xuống đẩy. Trong khi ấy, các cô bạn nảy nở của Aloha đã theo phái đoàn ông chủ ngân hàng về trung tâm thành phố Honolulu.
Chiếc xe phun khói đen mù mịt mà không chịu nổ máy. Aloha bèn vứt nằm lỏng chỏng giữa đường. Nàng quên phắt Văn Bình là du khách mới ghé đảo, áo quần chỉ vẻn vẹn một bộ trên người. Nàng rủ chàng đi tắm. Và chàng nhận lời ngay.
Vùng vẫy trong làn nước mát, Aloha tâm sự với chàng về cuộc đời của nàng. Nhất là cái thú lặn sâu dưới biển. Một giai nhân trong quá khứ đã than thở:
-Lặn sâu dưới biển đã giúp tôi quên được cuộc sống tầm thường trên mặt đất với những người đàn ông tầm thường.
Văn Bình cũng nghĩ vậy. Sau bao năm lăn lộn, chàng đã ngấy đến cổ họng những ông bạn trong nghề, bụng to thè lè, mắt kiếng cận thị nặng không thua ông Hoàng, cái cặp da cá sấu đựng đô la kè kè bên mình thì căng phồng, còn lá gan lại nhỏ tí tẹo. Chàng bắt đầu hắt hơi, nhảy mũi không thuốc nào chữa nổi khi đứng trước người đẹp … giả. Giả ngực, giả mũi, giả răng, giả tóc, giả lông nheo … là sự khổ tâm, nhưng cũng được đi. Chứ giả luôn cả cái ngàn vàng thì thật hết chỗ nói. Bệnh của Văn Bình, theo y học là bệnh dị ứng. Bác sĩ đều ngạc nhiên, người ta chỉ dị ứng với đồ biển, hóa chất … chưa ai dị ứng với phụ nữ trang bị đồ giả như Văn Bình.
Với thú bơi lội, Aloha đã trở thành tri kỷ của chàng. Hai người quấn quít bên nhau dưới biển đến quá nửa đêm mới lên bờ. Trăng rằm tỏa chiếu ánh sáng vàng mướt xuống bãi cát vàng óng ánh. Văn Bình cảm thấy lâng lâng. Chàng có thể dầm mình dưới nước đến sáng không mệt. Chàng còn khỏe ra nữa là khác.
Ngược lại, Aloha có vẻ đuối sức. Nàng nằm dài trên cát thở dốc, trái tim đập thình thịch. Văn Bình đề nghị:
-Chắc em bị cảm. Em mặc quần áo cho ấm rồi anh bồng em lên tắc-xi.
Aloha cười:
-Hừ … em tắm trong nước đá cũng không bị cảm nữa là … Anh đừng lo, em chỉ hít thở không khí một lát là hồi phục. Em bị nhiễm độc anh ạ.
-Quái, chúng mình có ăn gì đâu mà nhiễm độc?
-Anh chưa hiểu, em bị nhiễm độc vì biển.
-Vì biển?
-Vâng. Thành phố Honolulu này gồm ba trăm ngàn dân cư, cứ mỗi giây đồng hồ nó thải ra một mét khối nước bẩn. Trong một lít nước bẩn như vậy có từ hai đến ba ngàn triệu vi khuẩn gây bệnh, và toàn thể nước bẩn đều chảy ra biển.
-Thật khó tin, không hiểu nổi.
-Em nói sự thật, anh đừng riễu em. Năm ngoái, dọc bờ biển, người ta đánh được nhiều mẻ cá thu thịt ăn thật ngọt, song vẫn phải đem chôn hủy vì anh biết không, ruột con cá nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng DDT. Em còn nghe nói gần đây, người ta tìm thấy trong bụng cá bắt được dọc bờ biển Nữu ước những rác rến như đầu thuốc lá cháy dở, mẩu bông băng và bã kẹo su-in-gom. Biển quanh đây bắt đầu bị ô uế rồi anh ạ.
-Thì anh cũng tắm nước này với em. Hàng trăm, hàng ngàn người khác cũng tắm mà có bị nhiễm độc gì đâu.
-Anh tha lỗi cho em. Người ta khác, em khác.
-Nghe nói em là giòng giõi vua chúa. Thường dân chắc chịu bẩn được, còn vua chúa …
-Anh lại nhạo báng em rồi. Vâng, em là giòng giõi vua chúa. Ngày xửa ngày xưa, dân sống trên quần đảo được chia làm hai đẳng cấp rõ rệt: thường dân hoặc maka-ainana và quý tộc hoặc ali-i. Thường dân không được phép nhìn vua, hoặc dùng những món ăn chỉ được giành cho vua. Ai phạm tội là bị xử tội. Sở dĩ có sự cách biệt vì vua là con cháu của thần linh như Kanê là thần Ánh sáng, Ku là thần Chiến tranh và Pêlê là nữ thần núi lửa …
Văn Bình tủm tỉm:
-Nếu anh không lầm, em thuộc giòng giõi …
Mặt Aloha bỗng nghiêm lại. Nàng chặn không cho chàng nói tiếp:
-Em đã đọc được tư tưởng của anh. Anh vẫn chưa bỏ thói quen riễu cợt thiêng liêng. Anh thấy em có thân hình nẩy nở nên đùa bỡn em thuộc giòng giõi nữ thần núi lửa, phải không?
Văn Bình ngậm thinh. Chàng không ngờ lối nói hài hước, ý nhị của chàng làm người đẹp nổi nóng. Dưới áp lực của cơn giận, hai má nàng đỏ hây hây. Nàng sinh trưởng trên đảo, da nàng ngăm ngăm nhưng nếu so sánh với những cô gái xinh xắn, khêu gợi đón chàng ở bến tàu thì nàng có vẻ lai Tây phương nhiều hơn. Khi ấy, Aloha thật đẹp. Môi nàng, má nàng không cần son phấn văn minh mà vẫn tuôn tràn hấp dẫn. Nàng sửng cồ mà bỏ rơi chàng thì khổ …
Nhưng nàng đã nắm bàn tay của chàng, ấn xuống bãi cát mịn ngập ánh trăng trong dáng điệu âu yếm:
-Tính em vậy đó, hay giận mà cũng hay quên. Em là cháu ba đời của một hoàng hậu từng ngự trị nhiều năm: dường như tạng phủ quý tộc khác tạng phủ thường dân, em không chịu nổi thời tiết ở đây. Hàng năm em phải về quê nghỉ ngơi 5, 6 tháng.
-Quê em ở …?
-Đảo Kau-ai. Anh đừng cười em nhé. Em đã tốt nghiệp trung học, nghĩa là em không đến nỗi dốt nát, và ít ra cũng có đôi chút kiến thức khoa học, thế mà em lại tin tưởng có một sự khác biệt lớn lao căn bản giữa maka-ainana và ali-i. Em gặp anh lần đầu, em chưa hề quen anh, chưa hề biết anh là ai mà em vẫn có cảm tình đặc biệt với anh. Vì em thấy anh là ali-i.
-Trời, anh là thường dân trăm phần trăm, đến một phần ngàn giòng máu tôn thất trong người anh cũng không có.
-Hừ … anh toan giấu diếm em nữa ư. Thôi, cũng chẳng sao. Mai sớm em về quê. Quê em đẹp nhất quần đảo. Trên khắp thế giới, em đảm bảo với anh là chưa có nơi nào đẹp bằng. Anh cùng đi với em nhé?
Bỗng dưng Văn Bình con nhà chân trắng được giai nhân Hạ uy Di đội mão vua chúa vào đầu. Bảo chàng là giòng giõi cướp biển hoặc quan lại tham nhũng thì chắc chắn chàng phản đối đến cùng. Chứ nếu liệt chàng vào giòng tôn thất của cô gái eo nhỏ, ngực lớn, mông tròn, thơm ngon như hoa hậu sắc đẹp thế giới thì dại gì chàng phủ nhận. Phương chi Aloha lại mời chàng về thăm Kau-ai. Chàng vốn khoái Kau-ai song chưa có cơ hội đến tận nơi và lưu lại thật lâu. Nói cho đúng, chàng đã ghé Kau-ai. Không phải ghé một lần. Mà là ghé nhiều lần. Tuy nhiên, trong những lần tạt qua như gió thoảng này, chàng chỉ đáp phi cơ đến trung tâm viễn thông vệ tinh tọa lạc trên ngọn đồi hiểm trở giữa vùng rừng rậm và bờ đá nhọn bất khả xâm phạm ở phía tây-bắc của đảo. Trung tâm viễn thông này có nhiệm vụ hướng dẫn các chuyến bay vệ tinh và phi thuyền không gian của Hoa Kỳ trên vùng biển Thái bình Dương. Văn Bình đến đó vì lý do nghề nghiệp. Từ lúc đến cho đến khi đi, chàng chỉ loanh quanh trên diện tích một cây số vuông. Chàng chưa được tắm biển chứ đừng nói là thưởng thức làn da mát rợi của các cô nàng bản xứ nữa…
Đến Hạ uy Di mà không ghé Kau-ai là điều đáng hận.
Kau-ai chỉ cách thủ đô Honolulu hơn nửa giờ đồng hồ máy bay mà phong cảnh hoàn toàn đổi khác, nơi nào cũng thấy thắng tích lạ lùng. Nào là « thị trấn tị nạn » nằm khuất dưới rừng dừa xum xuê bát ngát dọc bờ biển sóng vỗ trắng xóa. Thời xưa, những kẻ phạm tội tử hình trốn thoát đến đó thì được ân xá. Nào là « thung lũng anh hùng » (5) của các bà mẹ quí tộc mang thai thường trèo non lặn suối tới để nằm nơi vì theo phong tục hài nhi chào đời tại đó đều trở thành anh hùng cái thế…
Khỏi cần Aloha nài nỉ, Văn Bình theo nàng về quê. Thị trấn lớn nhất của Kau-ai là Li-huê. Đảo của vua có khác. Bước ra ngoài thành phố là thấy vết tích hoàng gia. Trên đảo có khoảng chục con đường lớn, đánh số từ 50 trở đi. Dọc hai con đường 56 và 58, khách có cảm tưởng như lạc vào cõi tiên. Aloha không dại ngôn: nơi nàng chân nhau cắt rốn chứa toàn cảnh đẹp kỳ diệu. Nàng dẫn chàng đến ngôi đền hoang tàn trên con đường 58. Đền này thờ vua, nàng được sinh ra ở đó. Mẫu thân nàng kể lại là giữa khi nàng khóc oe oe thì từ quãng xa bỗng vang lại một âm thanh thiêng liêng, âm thanh của cái Chuông-đá. Cho nên mẫu thân nàng tin nàng sau này sẽ lấy chồng danh trấn hoàn vũ.
Chuông-đá là một phiến đá lớn hình thù giống cái chuông. Gõ vào đá, nó phát ra những tiếng boong boong ròn rã, uy nghiêm như tiếng chuông đồng. Triều đình chỉ sai thị vệ gióng chuông đá mỗi khi báo tin mừng đức ngài sinh hạ hoàng nam, hoàng nữ.
Cũng trên con đường 58 có hai kỳ quan khác: đường-vua và đá-vua. Người ta thường gọi là đường-vua vì xa giá của nhà vua chỉ đi qua đường này. Vua là bậc chí tôn thanh khiết, không thể dính bẩn bụi trần nên ngài ngự trên kiệu hoa, chân không thả xuống đất. Đá-vua chẳng có gì ngoạn mục như lại có giá trị lịch sử siêu đẳng: trước khi nằm nơi các sản phụ trong hoàng gia phải đến đá-vua cầu nguyện thì con họ đẻ ra mới được chính thức nhìn nhận là thuộc hàng tôn thất.
Trong ngày đầu tiên ở Kau-ai, Văn Bình sánh vai Aloha đến tận nơi đặt chuông-đá, dạo bước trên đường-vua và nghiêng mình trước đá-vua.
Nàng thỏ thẻ vào tai chàng:
-Anh là vua của em đó.
Chàng hôn nàng và đáp:
-Còn em, em là hoàng hậu của anh.
Mắt nàng sáng rực như có lửa:
-Anh nói thật hả?
Dĩ nhiên, Văn Bình chỉ nói chơi. Gọi người yêu là « hoàng hậu » chỉ là cách nịnh đầm thông thường. Chàng không dè Aloha lại hiểu theo nghĩa khác. Nàng mời chàng ghé thăm những nơi mang vết tích vua chúa, nàng tôn chàng làm « vua của em» với định kiến rõ rệt. Theo tập quán của giòng họ nàng, người con trai nào nhận người con gái làm « hoàng hậu » thì sẽ kết hôn với người con gái ấy và ở rể luôn. Nói cách khác, Văn Bình đã vô tình cam kết lấy Aloha làm vợ và sing sống với nàng trên đất liền tù tì cho đến ngày mãn chiều xế bóng.
Con đường 56 chạy sát bờ biển phía đông từ Li-huê lên phía tây bắc chỉ dài trên dưới 50 cây số. Hai người đã dừng xe ở nhiều nơi. Văn Bình muốn thời khắc du dương ấy không bao giờ chấm dứt nhưng chẳng mấy chốc vùng Ha-ê-na đã hiện ra trước mặt. Con đường 56 đứt quãng ở đây. Hai người phải dùng ngựa để vượt qua những khu rừng núi hoang vu đến bãi biển Na-Pali. Bãi biển này là bức tường đá lởm chởm, chân người ít ai dám đặt tới. Những du khách nào quá say mê chỉ có thể vãn cảnh bằng phi cơ trực thăng. Aloha cho biết vùng Na-Pali có một giẻo cát vàng rực rỡ với nước mát trong xanh. Săn cá ở đó rất thú vị. Cá ở đó rặt một loại cá to, chói lọi màu sắc và hết sức ngây ngô. Thợ lặn khỏi phải tìm kiếm, cá tự ý kéo nhau đến hàng đàn, hàng lũ. Ngoài cá ra còn có hằng hà sa số vỏ sò. Có những vỏ sò giá đắt như vàng. Hoặc hơn vàng. Trong quá khứ, một số du khách có óc mạo hiểm và óc xoay tiền mầy mò đến Na-Pali nhưng chẳng ai còn sống để trở về. Toàn thể đã bị nước xoáy cuốn đi mất tích.
Mối nguy của người bơi lặn là nước xoáy. Bơi giỏi đến mấy mà lạc vào vũng nước xoáy cũng vong mạng như chơi.
Aloha hỏi Văn Bình:
-Anh sợ nước xoáy không?
Văn Bình sống quen dưới nước từ tấm bé nên Long vương chàng cũng coi như pha, huống hồ là nước xoáy. Vả lại, dẫu chàng sợ nước xoáy chăng nữa, chàng cũng không được quyền teo trước mặt gái đẹp. Chàng liền ký cả bốn tay…
Và điệp viên Z.28 đa tình đa sự của chúng ta đã cưỡi ngựa cùng giai nhân đến Na-Pali.
Chàng quay lại. Nàng đang nhìn chàng đắm đuối. Nàng mặc đồ nhẹ, cái quần tây ống rộng may hở rốn, hở một mảng bụng lớn, tụt xuống nửa hông, bên trên chỉ có mảnh vải che ngực đơn sơ. Văn Bình càng ngắm nàng càng thấy trên thân thể nàng còn nhiều chỗ đáng ngắm. Chàng nhảy xuống ngựa, nàng vắt ngang trên vai chàng, tay bá cổ chàng đung đưa giây lâu, không chịu tuột xuống theo.
Chàng đã hiểu tại sao nàng lười biếng: nàng đòi chàng hôn. Kim đồng hồ tay chỉ 4 giờ 10. Chàng ôm nàng, chưa kịp hôn bỗng nhớ đến Naha.
Chàng vội hỏi nàng:
-Quái. Naha sao chưa đến nhỉ?
Naha là một người anh họ của nàng. Dân Hạ uy Di cũng như dân ta, họ hàng thường đông đếm không xuể. Cả anh lẫn chị họ của Aloha chừng một chục. Chưa kể một chục em họ. Và mấy tá cháu nội cháu ngoại. Naha và một đống anh chị thân tình khác đón nàng (và Văn Bình) tại phi trường Li-huê rồi rầm rộ chở về khu trại trồng mía ở ngoại ô, khoản đãi chàng vô cùng hậu hĩ. Còn hậu hĩ hơn cả sự khoản đãi của các vị nguyên thủ quốc gia nữa.
Naha cho hai người mượn chiếc xe Hoa Kỳ còn mới toanh để đi Na-Pali. Chưa hết, Naha còn tình nguyện làm tài xế. Đến hết con đường 56, Naha lăng xăng chạy đi thuê ngựa. Rồi hì hục buộc đeo hành lý vào lưng ngựa.
Người Hạ uy Di vốn o bế thần khẩu. Họ biết nấu những món ăn nhậu thật ngon. Họ lại ưa khề khà nên vòng eo người nào cũng đồ sộ. Văn Bình đến Na-Pali để săn cá dưới biển, và lưu lại một ngày là cùng. Chung quanh nơi đó thiếu gì tiệm ăn thế mà Naha đã mang theo một giỏ cần xé to tướng đựng rượu huýt ky và rượu mai-tai, kèm với món gà dầm nước dừa, món quốc hồn quốc túy của đảo. Mai-tai là một loại cốc-tay gồm rượu rom trộn với nước trái cây ép. Nặng kinh khủng. Uống vào dễ đỏ mặt và say bí tỉ. Nhiều quán rượu chỉ bán cho khách một ly. Chắc Aloha đã quảng cáo Văn Bình là thần tửu nên ông anh họ của nàng nhét vào giỏ cần xé những ba chai mai-tai đầy ắp. Món gà nước dừa cũng không phải là thứ bình dân. Naha cất công đến tận lữ quán Dừa Kè (6), tiệm ăn bốn ngôi sao danh tiếng thế giới do một đầu bếp Nhật nấu, để mua.
Thuê được hai con ngựa bạch thì Văn Bình và Aloha xí phần con khỏe và đẹp nhất. Con ngựa còn lại hơi già, đồ đạc lại chất đống, ngoài thực phẩm còn hai giỏ cần xé khác chứa dụng cụ bơi lặn vào trèo núi, báo hại Naha phải lọc cọc đi bộ theo.
Hắn lên đường trước ba giờ đồng hồ thì Văn Bình và Aloha rềnh rang đi sau. Dọc đường, họ rủ nhau vào dưới những bụi rậm đầy hoa và những hang núi suối reo róc rách. Nếu là người đàn ông khác thiếu luyện tập, thiếu sức chịu đựng dẻo dai và nhất là thiếu kinh nghiệm thì chuyến đi phải bỏ dở nửa chừng. Riêng việc leo núi, băng rừng không thôi đã đủ làm đầu gối long rời đinh vít và xương sống gẫy răng rắc. Phương chi mỗi lần hai người xuống ngựa, họ còn rủ nhau phí sức gấp chục lần việc leo núi băng rừng kia nữa.
Mà có phải một lần đâu. Nhiều, nhiều lắm. Gái Hạ uy Di không hề thua ai về bản lãnh bền bỉ. Tuy vậy, Aloha đã phải sửng sốt. Bản lãnh của nàng chỉ là trỏ đùa đối với Văn Bình.
Aloha phóng tầm mắt tứ phía. Sau giòng suối bạc mà con ngựa chở hai người vừa vọt qua là con đường đèo khúc khuỷu, hai bên mọc toàn phong lan dại cánh dài và nhọn, màu lá úa chen lẫn màu đỏ tươi. Bên này giòng suối bạc là bãi cát vàng chóe huy hoàng. Ngựa phải dừng lại vì núi đá dựng thẳng như bức tường. Muốn xuống bãi cát thần tiên phía dưới, tận hưởng làn nước xanh biếc trinh nguyên phải dùng móc và dây leo núi.
Hừ … chẳng thấy hồn vía Naha ở đâu. Ông anh của nàng cũng hảo ngọt một cây. Không khéo Naha vớ được một đóa hoa biết nói, mặn mà rồi quên phứt đường đi cũng nên. Trong quá khứ, nàng từng đi chơi rừng với Naha. Và nàng từng bị ông anh họ đa tình bỏ rơi như vậy. Tình yêu cần thiết với trai gái trên đảo như dưỡng khí nên nàng không thể hờn giận Naha. Đang làm việc ở bến tàu, chính nàng cũng có thái độ bê bối thì sao.
Nàng than thở:
-Em sợ …
Văn Bình tỏ vẻ băn khoăn:
-Sợ Naha gặp tai nạn?
-Không đâu, anh ơi. Người như anh ấy gặp tai nạn sao được. Anh ấy thuộc hết ngõ ngách trong rừng. Du khách đến ngoạn cảnh, săn bắn, bơi lội, quay phim đều phải nhờ anh ấy.
-Nhưng Naha vừa béo vừa lùn, dáng điệu chậm chạp sợ sẩy chân xuống vực thì khốn.
-Trông mặt bắn hình dong sai bét rồi anh ơi. Đừng nghĩ là Naha chậm chạp. Béo và lùn thật đấy, song khi cần anh ấy có thể nhanh nhẹn như người gầy ốm. Anh ấy lại khỏe kinh khủng. Chẳng thế mới được gọi là Naha.
-Naha không phải là tên thật?
-Không. Tên thật của anh ấy cũng dài lê thê như tên em, anh không nhớ được đâu. Naha là tên một tảng đá. Thuở xưa, tảng đá lớn này được kê trước cửa một ngôi đền. Tục truyền rằng nó rất nặng. Trải qua vài chục năm không ai đỡ lên nổi. Ông già bà cả thường nói ai đỡ nó lên nổi, người ấy sẽ trở thành anh hùng cứu quốc, toàn dân phải bái phục và các hải đảo riêng biệt sẽ được thu về một mối. Mãi đến đầu thế kỷ XVIII, vị anh hùng này mới xuất hiện. Và quả như lời sấm, xứ sở được thống nhất và phồn thịnh qua năm triều vua (7). Anh có dịp chiêm ngưỡng tảng đá Naha chưa?
-Rồi. Ông anh họ của em khiêng được tảng đá khổng lồ này ư?
-Đâu có. Nếu khiêng được thì anh ấy đã được tôn làm vua Kamehameha, chứ không phải tiếp tục làm cái nghề hướng dẫn du lịch cà mèng này. Mọi người đặt tên anh ấy là Naha vì có sức khỏe gấp hai, gấp ba thiên hạ. Em đinh ninh Naha đến chỗ hẹn trước chúng mình thật lâu. Không ngờ…
Aloha chép miệng ra chiều nuối tiếc. Nàng tiếc nuối cái gì, Văn Bình không biết.
Đột nhiên nàng kêu to:
-Kia kìa, anh ơi!
Té ra Naha vừa béo vừa lùn không gặp tai nạn như Văn Bình lầm tưởng. Hắn đã đến nơi không biết từ bao giờ. Con ngựa trắng gầy guộc đang ghếch mõm về phía hai người trong khi Naha nắm khểnh trên cành cây, phì phèo điếu xì-gà gộc.
Cây đa lớn, thân nó ba người ôm không cuể, che mát một vùng, đứng bệ vệ cách Văn Bình vài chục mét về bên trái. Hạ uy Di là nơi có nhiều cây đa khổng lồ. Dân đảo thường làm nhà ở trên cành cây lớn quá khổ của nó. Ngay tại Honolulu chàng còn thấy những « văn phòng » vắt vẻo trên tầng cao, có bậc thang và lan can từ dưới lên đàng hoàng như ngôi nhà lầu.
Naha thở khói phù phù rồi há miệng cá ngão cười với chàng. Aloha mừng rơn chạy lại. Naha quăng điếu xì-gà mới hút đoạn co chân nhảy xuống. Trời! Hắn nặng gần một tạ thịt. Văn Bình có cảm tưởng gót chân của hắn sẽ nghiến nát đống sỏi bên dưới, không dè hắn chỉ gây ra một tiếng động nhỏ. Thế tất Naha đã nắm được bí quyết khinh công, một bộ môn đáng nể trong võ lâm Trung hoa.
Chàng được nghe nói nhiều về tài khinh công của các võ sĩ Hạ uy Di. Chàng nhủ thầm sẽ đến tại chỗ tìm hiểu và học hỏi. Tình cờ chàng gặp Naha.
Chàng bèn lẩm bẩm:
-Giỏi quá!
Lời phê bình của chàng lọt vào tai Aloha. Nàng chống nạnh, giọng nói đắc thắng:
-Em bảo mãi anh không thèm nghe. Anh chứng kiến tận mắt mới chịu em nói đúng. Naha có nhiều tài, không riêng gì cái tài nhảy trên cao xuống đất nhẹ như lá rụng. Nhảy nhẹ như Naha có nhiều võ sĩ tập luyện 10 năm cũng chưa làm được…Đối với Naha lại là chuyện không mấy khó khăn. Nhiều người sinh trưởng trong vùng Cát-chó-sủa đều nhảy nhẹ, thật nhẹ.
-Vùng Cát-chó-sủa cũng ở gần quê em?
-Về phía tây-nam của đảo, trên con đường 50. Qua Na-Pali nếu không bị bãi sình rộng mênh mông và những mỏm núi cao ngăn chặn, chúng mình có thể đến con đường 50 dễ dàng. Vùng này toàn cát là cát, cách vịnh Oai-mia (8) một quãng ngắn. Nhìn trên địa đồ, anh thấy ngay vịnh Oai-mia vì đó là nơi thuyền trưởng Cúc đổ bộ đầu tiên và khám phá ra quần đảo Hạ uy Di. Từ Oai-mia đi lên phía tây bằng xe, anh sẽ gặp một đụn cát cao gần 2 mét, dài 800 mét, gọi là Cát-chó-sủa, cát này làm bằng san-hô và đá phun thạch tán vụn, hễ đạp chân lên là nó phát ra những tiếng gâu gâu như tiếng chó sủa. Dân ở đó hơi thấp nhỏ và gầy guộc, từ bao đời đến giờ họ rất nhẹ cân nên họ nhảy rất nhẹ. Naha ra đời ở một cánh rừng, vào sâu trong nữa có một ông đạo sĩ già am tường phép khinh công tuyệt vời. Ông ta truyền dậy cho nhiều môn đệ. Hồi nhỏ, Naha được học nhảy với ông thày này.
Naha rảo bước đến bên.
Hắn khoa tay múa chân:
-Cô nói xấu tôi gì đó?
Aloha cười ngây thơ:
-Nói xấu anh khoe tài nhảy nhẹ.
Naha đặt cái giỏ cần xé xuống trước mặt Văn Bình:
-Hừ, chưa biết ai thích khoe khoang hơn ai.
Hắn phân bua với chàng:
-Ông biết không, đảo này thiếu gì chỗ nước trong, cát trắng, phong cảnh đẹp, cá lại có nhiều, thế mà nó cứ nằng nặc đòi tôi dẫn ông lên đây săn cá cho được… Chẳng qua nó muốn trổ tài bơi trên nước xoáy. Úi chao, nước ở đây xoáy mạnh nhất, thuyền máy hoặc thủy phi cơ cũng chìm lỉm như chơi, huống hồ là con người.
Aloha đập vai Naha:
-Còn gì nữa, anh tố cáo em nữa đi. Nè, em báo cho anh hay, anh sợ nước xoáy chứ bạn em không sợ.
Naha mở giỏ cần xé:
-Hạ hồi phân giải… Ai sợ nước xoáy rồi em sẽ thấy. Gần 5 giờ chiều rồi, cô ơi, cô lý sự cùn như thế này thì trời sẽ tối mịt, làm sao trèo xuống bãi cát bên dưới cho được.
Vừa nói hắn vừa lôi ra một cái hộp dài, bằng cạt-tông dán kín và trao cho Aloha. Nàng xé giấy bọc ngoài để lộ hai cuộn dây ni-lông ở đầu có móc nhọn. Loại dây ni-lông gắn móc này được dùng để trèo núi. Người ta cắm cái móc sắt vào khe đá, xoay sở cách nào cho cái móc đâm thật sâu, kiên cố như cây đinh được đóng xuống, sau đó người ta bám lấy dây mà leo lên hoặc tuột xuống.
Từ mỏm núi ba người đang đứng xuống bãi cát óng ánh phía dưới có bề cao tương đương với tòa bin-đinh 5 tầng lầu. Khi xưa, chắc đây là cái thác nước chảy xiết làm khoảng cách giữa vách đá nhẵn thín, không khác gì được bào bằng máy. Hai bên thì cỏ lại xanh um, một loại cây leo nhằng nhịt lượn quanh, cành của nó lớn ngang bắp tay, vỏ nó sù sì và mốc meo, trông giống như hàng chục, hàng trăm con rắn uốn khúc. Nếu đi một mình, Văn Bình có thể bám những con rắn thảo mộc này mà nhảy xuống, khỏi cần dây móc phiền phức.
Nhưng giọng khàn khàn của Naha đã cất lên:
-Xong rồi đấy, cô xuống trước, hay là cô sợ thì nhường tôi dẫn đầu.
Tuy nói thế, hắn vẫn quặp hai chân vào sợi dây. Tay hắn được đôi găng da dầy cộm phủ kín. Văn Bình vụt hiểu: hắn sẽ tuột xuống thật nhanh, đôi găng sẽ giúp hắn bảo vệ được da tay khỏi bị trầy sát.
Hắn cười ha hả với Aloha:
-Ăn đi trước, lội nước đi sau… để tôi thử dây đã nghe, kẻo nó đứt phựt thì…
Naha chưa nói hết câu đã đạp một chân vào vách đá cho sợi dây văng ra xa. Khối thịt phì nộn gần trăm ki-lô của hắn đeo tòng teng ở đầu dây, song hắn không thể tuột xuống như đã dự tính …
Phựt…
Sợi dây ni-lông bị đứt làm đôi. Đứt ngay gần cái móc. Nếu đứt ở khoảng dưới thì tai nạn không xảy ra. Sức nặng của Naha như lưỡi dao mài bén cắt phăng sợi dây từng được coi là vô cùng dai bền. Lệ thường, nó có thể chịu đựng được sức nặng từ 300 đến 700 ki-lô trong nhiều giờ đồng hồ liên tiếp. Mỗi sợi dây gắn móc đều được kiểm soát kỹ càng tại xưởng chế tạo. Không phải một đợt kiểm soát. Mà là nhiều đợt. Thậm chí các chuyên viên còn quan sát bằng kiếng hiển vi để khám phá ra những mối dây sờn yếu. Chỉ khi nào đoan chắc sợi dây hoàn hảo trăm phần trăm, các chuyên viên mới cho phép bọc gói lại cẩn thận và đóng vào hộp, đem bán cho giới thể thao trèo núi.
Sự thận trọng được gia tăng tối đa như vậy mà nó vẫn đứt. Đứt phựt. Đứt phựt trong khi Naha đang lơ lửng ở khoảng không, dầu võ giỏi đến mấy cũng khó thoát cảnh tan xương nát thịt.
Tiếng « ối » ngắn ngủi và thảm thiết …
Chú thích:
(1) việc đón khách ở Hạ uy Di đã trở thành một kỹ nghệ. Hiện ở Honolulu có ít ra hai cơ sở tiếp rước aloha là Lei Greeters và Greeters of Hawai.
(2) xin đọc « Cát sơ mia sông máu thuyền hoa » đã xuất bản.
(3) tại Aloha (Hạ uy Di) có rất nhiều lễ lạc. Tuần lễ Aloha là ngày lễ chính thức trong tháng mười dương lịch. Dân chúng mặc áo màu sặc sỡ múa nhảy ngoài đường và nhậu nhẹt tưng bừng.
(4) lê (lei) là vòng (hoa).
(5) đây là thung lũng Hana-pêpê, ở phía nam đảo, trên con đường 50.
(6) đó là khách sạn Coco Palms Resort Hotel, gần thủ phủ Li-huê. Đầu bếp lỗi lạc này là Jiro Okamoto. Hàng ngày số gà nước dừa được nấu có hạn, khách phải đến sớm, nếu không thì hết.
(7) tảng đá Naha hiện được trưng bày bên ngoài Thư viện Công cộng Hilo (cùng với một tảng đá khác tên là tảng đá Pinao) trên đường Waianuenue. Trong thư viện này có nhiều họa phẩm danh tiếng.
(8) vịnh Oai-mia: Waimes Bay ; Cát-chó-sủa: Barking Sand.