Chương 2 CÁ MẬP GIẾT NGƯỜI
Trước tai nạn hiểm nghèo phải nắm được một trong hai yếu tố sau đây mới hy vọng thoát chết: vận hên hoặc tài nghệ. Một anh chàng bạch diện thư sinh chếnh choáng hơi men trèo lên sân thượng ngắm cảnh trời cao lồng lộng và đoàn xe nhung nhúc phía dưới để rồi trượt chân ngã luôn xuống mặt đường. Bin-đinh cao gần chục tầng lầu, chắc chắn nạn nhân sẽ bị giẹp lép như bánh xăng-uých. Tạo hóa hiền từ đã khiến nạn nhân rơi gọn vào chiếc cam-nhông, phía sau lộ thiên chở đầy mùng mền và khăn trải giường của quân đội mang đi giặt. Và nạn nhân còn sống. Với mấy khớp xương bị lọi. Mấy tuần lễ nằm nghiềm ngẫm vần thơ trong bệnh viện.
Naha còn nặng nợ với đời nên hắn gặp cả vận hên lẫn tài nghệ. Nếu bị văng thẳng, hắn đã về chầu Chúa. Thân thể hắn quá nặng, hắn lại giả vờ say rượu lắc lư thành ra hắn bị ngã tréo. Và rớt xuống, nhằm đống rễ cây lòng thòng. Nhờ giỏi khinh công, hắn ta hạ chân không mấy khó khăn. Rủi là đầu hắn loạng quạng húc vào vách núi khiến hắn đau điếng. Hắn hụt chân song tay hắn đã kịp thời vung ra, thộp được một cành cây vắt ngang.
Miệng hắn leo lẻo:
-Chết rồi, ông ơi cứu tôi với!
Đứng trên mỏm đá nhìn xuống, Văn Bình theo dõi tai nạn từ đầu đến cuối. Chàng biết là Naha không chết. Hắn thạo khinh công, giá chẳng may không vớ được rễ cây, hắn chĩ gẫy tay chân, bó bột một, hai tháng là cùng.
Chàng gọi hắn:
-Chịu khó chờ một phút, tôi sẽ xuống cứu.
Aloha kêu la bai bải nhưng nàng lại đứng lì một chỗ như thể bàn chân nàng bị đóng chặt xuống nền đá. Văn Bình thoăn thoắt băng xuống lớp rễ ở trong tầm tay, đoạn đánh đu nhẹ nhàng như vượn. Chàng hứa một phút song chưa đầy một phút chàng đã đến sát người Naha. Chàng chìa tay cho hắn nắm, kéo hắn ngồi dậy ngay ngắn, đoạn hỏi:
-Bị thương ở đâu?
Hắn lắc đầu:
-Không. Chỉ ê ẩm. Và bong gân.
Văn Bình ra hiệu cho Aloha tung sợi dây ni-lông còn lại xuống. Nàng tỏ vẻ ngần ngại…
Chàng xua tay:
-Cứ móc cho thật cứng. Đừng sợ…
Văn Bình giật giật nhiều cái nhẹ. Rồi đu lên. Chàng tính không sai, chân chàng vừa nhấc khỏi cành cây thì sợi dây đứt phựt. Cũng đứt phựt một cách tàn nhẫn như sợi dây của Naha. Sự kiện này có ngĩa là dụng cụ trèo núi của Naha đã bị phát hoại. Ai phá hoại? Tại sao phá hoại? Chàng đinh ninh chuyến đi Hạ uy Di là một cuộc xả hơi trọn vẹn, giúp chàng tạm quên những sự căng thẳng thường ngày. Té ra nó lại làm chàng điên đầu.
Chàng đề phòng chu đáo nên đế giày đáp xuống êm ái. Chàng lấy hai đoạn dây dài bị đứt nối lại bằng một kiểu « nơ » hải quân đơn giản mà chắc chắn. Chàng buộc dây vào nhiều rễ cây chập lại rồi thòng xuống bên dưới.
Xong xuôi chàng ra lệnh cho Naha:
-Nhường vinh dự cho anh…
Naha từ chối đây đẩy:
-Đứt phen nữa thì tan xác.
Văn Bình nhún vai:
-Trượng phu sợ hả? Sợ thì thôi, để tôi đưa Aloha xuống trước. Có lẽ anh quay lại nơi đậu xe thì hơn.
-Không, không, tôi muốn đi cùng.
-Thì anh bám lấy sợi dây.
Naha còn tần ngần thì Văn Bình đã ấn sợi dây vào tay hắn và xô hắn xuống. Gân tay hắn khá cứng, hắn tuột thẳng một lèo. Đến bãi cát, hắn buông xuôi, nằm dài, há miệng thở hồng hộc. Hắn mệt mỏi thật sự chứ không phải giả vờ. Aloha đã rẽ cành lá lần mò đến bên Văn Bình. Chàng buộc sợi dây ni-lông thành vòng tròn quấn quanh bụng và đỡ hai vai nàng. Bằng cách này, chàng có thể thả nàng xuống.
Văn Bình không tuột xuống bãi cát bằng dây. Chàng dặn hai người dạt sang bên rồi chàng co chân nhảy. Khoảng cao 4 mét mà Văn Bình nhảy gọn và nhẹ như thể biểu diễn một động tác thể dục thẩm mỹ. Naha thè lưỡi, mắt trợn tròn, cặp râu ghi-đông cuốc vểnh cao trên mép:
-Úi chao, ông giỏi khinh công quá. Tôi chưa đáng làm học trò ông.
Aloha cười hề hề:
-Bị đau chân cho đáng kiếp. Giờ đã chừa khoác lác chưa …
Naha vừa há miệng sắp nói tiếng « chừa rồi » thì chân trái hắn bỗng co rụt lại đột ngột như thể vừa bị ai điểm atêmi vào yếu huyệt. Miệng sùi bọt trắng, hắn quằn quại trên cát. Vẻ đau đớn hiện rõ trên nét mặt.
Văn Bình kéo chân hắn cho duỗi ra nhưng hắn rên rỉ « đau quá, đau quá ». Chàng nhận thấy hắn tê liệt chân trái, từ háng xuống mắt cá. Nếu đứt mạch máu trên óc, nạn nhân phải tê liệt phân nửa cơ thể. Dây thần kinh háng bị tổn thương tất một chân bị bất động. Hoàn toàn bất động. Đằng này Naha vẫn ve vẩy được bàn chân. Kinh nghiệm nhiều năm quyền thuật cho Văn Bình biết nạn nhân bị chạm nhẹ huyệt tê trên bắp đùi, cách gờ xương hông một gang tay. Võ lâm Trung hoa gọi là huyệt ma-cốt. Huyệt ma-cốt trên bắp đùi trái được bảo vệ kém hơn huyệt ma-cốt trên bắp đùi phải. Đó là một trớ trêu của hóa công, các bậc thầy về thuật điểm huyệt cũng như các y sư nổi danh cũng chưa khám phá ra nguyên do.
Đối với võ sĩ quán triệt phép giải huyệt như Văn Bình thì chữa bệnh cho Naha không mấy khó khăn. Chàng vuốt đùi hắn, nguyên khí của chàng cuồn cuộn chảy sang da thịt hắn, trong chớp mắt hắn cảm thấy nóng ran, nhiệt lượng tràn đầy thân thể. Hắn bật dậy, cử động lại thoải mái như thể tai nạn vừa xảy ra chỉ là trò đùa.
Rồi hắn ôm chầm Văn Bình, líu lo một tràng tiếng Nhật. Một phần ba dân cư Hạ uy Di là AJA (1), nghĩa là người Mỹ gốc Nhật nên họ giỏi tiếng Nhật lạ thường. Naha hỏi chàng bằng ngôn ngữ Thái dương thần nữ sau khi thấy chàng xoa nắn theo bí quyết Phù tang. Hắn tưởng chàng là du khách từ Đông kinh tới
Chàng cười, đáp lại cũng bằng tiếng Nhật:
-Không, cám ơn anh.
Nếu Naha không đặt câu hỏi này, có lẽ Văn Bình quên bẵng hoàn cảnh kết thân kỳ lạ giữa Aloha và chàng. Đành rằng, trong những năm bềnh bồng, chàng đã « du dương » với hằng hà sa số giai nhân quốc tế, và cuộc tình duyên nào cũng khởi đầu bằng tiếng sét, để rồi chấm dứt cái rụp. Tuy nhiên, cuộc giao du này có vẻ đượm màu tiểu thuyết nhiều nhất. Chàng có thiện cảm với nàng, về quê để săn cá dưới nước mà chưa biết nàng là ai. Nàng cũng chưa biết chàng là ai, ngoại trừ cái tên vớ vẩn I-pô.
Thật ra ít khi chàng dấu giếm cái tên Văn Bình cúng cơm do cha mẹ đặt ra (một cách chân chỉ hạt bột với tiếng lót « văn » quá quen thuộc) và được ghi vào sổ nhân viên của Sở Mật Vụ bên cạnh số hiệu Z.28. Giá nàng đòi biết tên chàng, chàng đã nói phăng « anh là Tống Văn Bình, người Việt ». Trong trường hợp nàng mắc bệnh tò mò chàng sẽ thêm « Ồ! Người ta phong anh làm đại tá và bắt anh mang chữ số ác ôn Z.28. Em biết Z.28 chưa? Chưa biết hả? Chưa biết là đại phước vì nếu biết em sẽ chẳng thèm yêu anh nữa đâu. Để anh nói cho em nghe, Z.28 là nhân viên điệp báo bị GRU Sô viết và Quốc tế Tình báo sở Trung quốc ghét đổ đi. À à, MI6 Anh quốc, Phòng nhì Pháp, và đặc biệt ông anh CIA Trung ương Tình báo Hoa Kỳ không đến nỗi ghét đổ đi, nhưng họ cũng chẳng muốn anh tiếp tục sống phây phây thêm một giây, một giờ nào nữa… ».
Người đẹp Aloha không hỏi, chẳng lẽ chàng vỗ ngực cung khai tên họ như các ông tướng đánh nhau ngày xưa ngoài trận tiền. Nàng chỉ gọi chàng bằng tiếng I-pô ngắn ngủi. Ôi chao, tiếng I-pô ngắn ngủi như vậy mà súc tích ra phết. Vì trong ngữ vựng nghèo nàn của quần đảo Thiên đường, I-pô nghĩa là người yêu…
Aloha cười giòn ta:
-May cho anh đấy. Anh là người Nhật thì em bỏ anh liền.
Văn Bình nhìn giữa mắt nàng:
-Em ghét người Nhật?
-Không. Đây là chuyện riêng thôi. Chuyện riêng đem ra giữa công chúng làm gì …
Đang vui nàng bỗng sa sầm. Naha vội lảng sang chuyện khác. Hắn bô lô ba la khen thời tiết thật đẹp:
-Nhảy xuống biển giờ này thì khoái vô hạn. Mặt trời sắp lặn, chúng mình chẳng còn nhiều thời giờ nữa đâu. Phải ngụp lặn thỏa thích để còn ăn nhậu. Rồi còn trèo lên mỏm núi. Trở về nơi đậu xe. Ông định ở luôn cả đêm trên bãi cát ư? Cái đó tùy ông, tôi không can ngăn. Còn về phần tôi thì xin hai chữ bình an. Muỗi ở đây con nào con ấy to như con ruồi, đốt đau thấy ông bà ông vải…
Hắn nói nhiều nữa song Văn Bình không để ý. Sau đó hắn lạch bạch khiêng cái giỏ cần xé đựng thực phẩm và dụng cụ bơi lặn lỉnh ra xa.
Naha nói đúng: thời tiết đẹp thật. Những người du lịch nhiều đều đồng ý với cảnh trời chiều trên đảo thường là cảnh nên thơ độc nhất vô nhị. Dọc bãi Na-Pali, cảnh trời chiều vừa chứa chất diễm tình, vừa nổi bật hùng tráng khiến mọi người nhìn ngắm phải mềm lòng trong khoảnh khắc và nảy ra ý tưởng mạo hiểm giang hồ. Làn nước xanh trong đến nỗi Văn Bình không dám nhảy ùm xuống một cách phũ phàng. Chàng bỗng liên tưởng đến cô gái thơ ngây trinh trắng, con nhà nề nếp lần đầu tiên nằm gọn trong vòng tay hoan lạc của người con trai giàu kinh nghiệm. Mặt trời sắp xế chiều xuống những tia nắng đủ màu, cạnh màu vành cố hữu chàng còn nhìn thấy màu má đỏ hây hây, màu son môi rừng rực và màu nâu mời mọc của làn da ngực giai nhân phơi trần…
Dâm bụt là hoa quốc hồn quốc túy của Hạ uy Di có khác. Chàng quay bên trái hay quay bên phải cũng chạm phải những bụi dâm bụt hoa đỏ sặc sỡ. Người ta phân biệt được 5.000 loại dâm bụt khác nhau. Văn Bình là kẻ chơi hoa sành sỏi. Ngày xưa, cha chàng vốn là chuyên viên trồng hoa. Ông Hoàng cũng bắt đầu nếp sống tình báo ở nước nhà bằng một trại hoa rộng bát ngát mà ông đóng vai chủ nhân. Ấy thế chàng lại thấy hoa dâm bụt nào cũng giống hoa dâm bụt nào.
Rặng dâm bụt gần nhất ở bên trái chàng trăm mét. Nó mọc thành hàng rào, chạy song song với những tảng đá lớn sù sì kim nhũ, chồng chận lên nhau nhô từ bãi cát ra tận ngoài xa.
Naha đã tháo tung bọc quần áo lặn, và vứt bừa bãi xuống cát. Bệnh vô trật tự vốn là bệnh ruột của hắn. Dường như tay chân hắn phải múa may thường trực, nếu không sẽ bị tê liệt. Và mỗi khi múa mau như vậy, hắn lại rót ly rượu mai-tai tợp một hơi.
Hắn giơ bộ áo lặn màu xám lên rồi nói:
-Tôi đã bình phục hoàn toàn, ông cho tôi xuống nước với nhé!
Văn Bình quay về phía Aloha:
-Em mua đồ lặn này ở đâu?
Nàng đáp:
-Ở tiệm quen. Vả lại, đồ của em cũng như của Naha đã có sẵn. Em chỉ mua thêm cho anh thôi. Tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh sợ ư?
-Vì hai sợi dây đã bị đứt một cách phi lý. Anh trèo núi hàng mấy chục lần, riêng anh chưa bao giờ bị đứt dây đã đành, anh cũng chưa từng nghe ai nói đến các vụ đứt dây.
-Nghĩa là anh nghi có kẻ phá hoại?
-Đúng. Anh đã quan sát kỹ lưỡng các mối dây bị đứt. Đây không còn là giả thuyết nữa. Anh có thể chắc chắn một bàn tay bí mật nào đó đã lén cắt đứt dây, và sau đó dán lại bằng một thứ hồ riêng. Cầm lên là không thấy được vết cắt, nhưng hễ đánh đu lên dây là nó đứt ngay tức khắc. Em có hai sợi dây, và cả hai sợi đều đứt. Những sợi dây này em vẫn dùng thường xuyên?
-Vâng. Như em vừa nói, em chỉ mua thêm bộ đồ lặn và bình dưỡng khí cho anh.
-Kẻ phá hoại tất biết chúng ta sẽ trèo núi bằng dây móc. Em có cho ai biết dự định săn cá ở bãi biển Na-Pali này không?
-Không. Thật ra, việc đi Na-Pali do em hoàn toàn sắp xếp. Mãi đến sáng nay em mới mua vé máy bay và hỏi ý kiến anh. Về phần Naha, em chỉ thông báo sau khi đến nơi. Nói tóm lại, ngoài em ra không ai biết. Anh cứ ngờ vực em đi, em không giận đâu.
-Nói bậy. Họ toan giết cả em. Anh có cảm tưởng là em có điều gì kín đáo giấu anh. Em nói thật đi, anh sẽ cố giúp em.
-Vô ích. Chẳng ai giúp được em cả. Và em cũng không thích nhờ ai. Thôi, anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Chúng mình gặp nhau, quen nhau, có cảm tình đằm thắm với nhau, như thế là đủ. Vì một vài ngày nữa, chúng mình sẽ phải xa nhau. Em ở lại Hạ uy Di, anh lên đường về nước với vợ anh…
-Anh chưa có vợ.
-Trước anh, nhiều người đàn ông đều nói như vậy.
-Họ khác, anh khác.
-Chính vì thấy anh khác họ nên em mới mời anh về Kau-ai. Anh đừng vội tưởng em là đứa con gái dễ dàng. Chinh phục được em còn khó khăn hơn cả chinh phục nguyệt cầu nữa. Em không phịa đâu, anh thử hỏi Naha mà xem. Từ nhiều năm nay, lòng em lạnh giá như Bắc băng dương. Em rắp tâm sống cô đơn, sống một mình như thế này đến già. Đột nhiên anh hiện ra ở bến tàu. Thấy mặt anh, em bỗng có ý nghĩ anh là người đàn ông mà em có thể yêu và tin được. Rồi em bỏ công, bỏ việc rủ anh đi Kau-ai…
-Em có nhiều kẻ thù?
-Trong đời ai cũng có kẻ thù.
-Lại đánh trống lảng rồi. Em đã làm gì họ để họ tìm cách ám hại em?
-Một lần nữa em van xin anh. Nếu anh không nghe lời, chúng mình sẽ không còn gì để nói với nhau nữa. Chúng mình sẽ đoạn tuyệt.
-Đoạn tuyệt? Trời ơi, trời ơi, có gì mà em quyết liệt như thế?
-Nghị lực của em còn mạnh hơn nghị lực của đàn ông nữa kia. Nào, trời đã xế chiều, chỉ một giờ nữa là hết nắng. Phải xuống nước ngay kẻo lát nữa chẳng còn thấy gì.
Aloha cởi quần áo. Cử chỉ của nàng rất tự nhiên như thể nàng đang đứng trước mặt bạn gái hoặc ở trong phòng riêng. Chàng sực nhớ nàng là tố nữ Hạ uy Di, ở đây đàn bà con gái phục sức đơn sơ và hở hang là thường. Chàng không lạ gì những đường cong tròn trịa của nàng, vậy mà chàng vẫn xúc động mãnh liệt khi thấy nàng cởi bỏ cái quần ống rộng, chỉ còn mặc đồ lót ngắn. Xúc động như thể mới được chiêm ngưỡng kho báu thiên nhiên lần đầu. Xúc động như cậu thanh niên dạy thì mó vào da thịt cô gái thanh tân…
Dưới ánh chiều do mặt biển xanh chiếu lại trên nền cát vàng mịn óng ả, thân thể Aloha bỗng sáng rực, chung quanh mặt nàng, ngực nàng, bụng nàng đều lóe hào quang. Văn Bình bàng hoàng ngây ngất…
Bộ đồ lặn của nàng được may bằng vải nhựa ni-lông đặc biệt. Nó mềm mại như lụa song rất dai. Nó phủ kín từ mắt cá chân lên cổ. Thợ lặn mặc nó ban ngày có thể chống lại tia nắng thiêu đốt trên biển. Nó còn có đặc tính ngăn lạnh rất thuận lợi cho công cuộc thám hiểm ở Bắc băng dương…
Aloha xách nơi tay cái túi không thấm nước đựng hai cái chân vịt và cái mặt nạ thở cùng một số dụng cụ lặt vặt khác. Khí thở được chứa trong hai ống xi-lanh, gọi là máy thở (2)
Trong những năm gần đây, kỹ nghệ chế tạo đồ lặn đã tiến vượt bậc. Khi xưa, mặt nạ được gắn liền với ống thở, mỗi khi bị trục trặc là nguy hiểm chết người có thể xảy ra. Vì mặt nạ thường bị nước làm mờ, khiến thợ lặn không còn nhìn thấy gì nữa. Và trong trường hợp mặt nạ ngập nước, thợ lặn bị ngộp thở luôn. Với mặt nạ và ống thở rời, hệ thống cung cấp dưỡng khí được hoàn toàn độc lập và không đe dọa mạng sống của thợ lặn nếu mặt nạ hư hỏng.
Aloha cúi xuống, sửa soạn đỡ hai ống xi-lanh dưỡng khí lên lưng. Văn Bình chặn lại. Chàng cần kiểm soát kỹ lưỡng trước khi cho phép nàng xử dụng. Hai sợi dây gắn móc đã bị phá hoại, lẽ nào bàn tay thù địch bí mật lại quên chiếu cố đến bộ đồ lặn?
Chàng vốn là thợ lặn lành nghề. Dưới Thế chiến thứ hai, chàng từng tốt nghiệp ưu hạng tại trường U.D.S. (3), một trong các học hiệu quân sự dạy về kỹ thuật phá hoại dưới biển tọa lạc ở Hoa Kỳ. Giá chàng không học trường U.D.S. chàng cũng không lạ gì bơi lội. Hồi nhỏ, chàng vùng vẫy dưới nước như hiện nay chàng lái xe trên xa lộ hoặc lái người đẹp trên sàn nhảy bóng nhoáng theo điệu nhạc cuốn lòng …
Chàng chỉ liếc qua là khám phá ra trục trặc. Lần này chàng đã nghiên cứu từng li từng tí. Cả cái la bàn kiêm đồng hồ tay của Aloha chàng cũng cầm lên, ghé sát tai để nghe tiếng tích tắc bên trong. Biết đâu đấy! Biết đâu ruột đồng hồ lại là ruột trái bom có sức công phá kinh khủng?
Chàng lôi trong túi vải ra một gói hình chữ nhật lớn bằng nửa hộp bánh bích-quy. Cái gói được bọc kín, bên trong là giấy nhôm, bên ngoài được phủ bằng ni-lông màu. Chàng hỏi nàng:
-Súc cù là?(chocolat)
Nàng gật đầu:
-Vâng.
-Em mang từ Honolulu đi?
-Vâng. Thôi em hiểu rồi. Anh sợ kẹo bị đầu độc … Hừ, anh quá cẩn thận. Em có ấn tượng anh bị méo mó nghề nghiệp. Không khéo anh làm nhân viên điều tra cũng nên.
-Anh làm nghề gì, sớm muộn em sẽ biết. Anh phải hỏi em như vậy vì giác quan thứ sáu của anh vừa báo động.
-Thấy Tử thần?
-Phải, Tử thần. Có kẻ đang chờ cơ hội giết em, giết anh.
Cuộc thảo luận giữa hai người bị cắt đứt vì Naha cất tiếng gọi oang oang:
-Bắt được rồi. Lại đây mau, ông ơi!
Căn cứ vào giọng nói hớt hơ hớt hải của hắn, Văn Bình có ý nghĩ là hắn vừa thộp được kẻ phá hoại sợi dây trèo núi. Nhưng không, hắn vẫn đứng một mình trên bãi cát rộng, và những tia nắng chiều rực rỡ chiếu thẳng vào mặt hắn soi rõ bộ râu ghi-đông óng ánh. Văn Bình thấy hắn cầm trong tay một cái vỏ sò. Hắn giơ thật cao cốt cho chàng quan sát rõ ràng, miệng bi bô:
-Ông ơi, chúng mình sắp giàu to.
Văn Bình và Aloha chạy đến bên Naha. Hắn xúc động là phải vì nhiều người giỏi kềm chế cũng xúc động mãnh liệt khi tìm thấy vỏ sò quí giá trên bãi biển. Phương chi vỏ sò hắn nắm khư khư trong tay lại là vỏ sò được mệnh danh « trái ô-liu vàng »(4).
Vỏ sò không phải là vật hiếm, bất cứ ở đâu có biển có cát là có vỏ sò. Những ngày động trời, ngoài khơi nổi sóng dữ là hàng triệu vỏ sò đủ cỡ, đủ màu, đủ hình thù, đủ loại bị nước cuốn băng lên bãi cát. Văn Bình đã tham dự nhiều cuộc bới cát tìm vỏ sò. Bãi biển sản xuất những vỏ sò đẹp đẽ nhất và cũng đắt tiền nhất thế giới là một hải đảo Mỹ (5), sau đó mới đến Úc châu trong khu vực Great Barrier Reef, Phi luật tân, Nhật bản và Việt Nam. Người ta đặt tên vỏ sò rất giản dị: có giống vật nào thì lấy tên vật ấy. Có những tên kém văn hoa như Răng rớm máu, Móng mèo, Móng sư tử, Mũ ni, nhưng cũng có những tên gợi cảm như Vành tai mỹ nhân, Cánh bay thiên cần, Biển rộng quang vinh …
Tại tây bộ Phi châu ngày xửa ngày xưa, vỏ sò đã được dùng làm tiền bạc để tậu vợ. Vợ để nấu ăn, giặt giũ, hầu hạ chỉ mua mất 20.000 vỏ, còn vợ xinh tươi, hiền thục phải trả từ 60.000 vỏ trở lên. Cho đến thế kỷ XVIII, hàng năm các bộ lạc sinh sống ở Phi châu và Á châu còn đổi chác cho nhau mấy chục ngàn tấn vỏ sò (6). Gần đây, đại công ty dầu hỏa Shell cũng gia nhập hoạt động mua bán vỏ sò.
Văn Bình tha thiết với vỏ sò vì 2 lẽ: thứ nhất vỏ sò là một công trình thẩm mỹ đáng kể. Chàng vốn yêu cái đẹp hoàn hảo, chàng không thể làm ngơ trước những tác phẩm của hóa công hoàn hảo đến mức độ không ngờ ; thứ hai nhờ sự am hiểu này chàng đã kiếm được khối tiền.
Vỏ sò Chấm vàng và vỏ sò Hoàng tử (7) chỉ nhỏ bằng trái táo, nằm đến gọn trong lòng bàn tay mà giá bán của nó xoàng ra cũng 1.000 đô la. Vâng, một ngàn đô la Mỹ. Vị chi một vỏ sò trị giá bằng một chiếc xe hơi trung bình do Nhật chế tạo
Vỏ sò Biển rộng quang vinh còn đắt tiền kinh khủng hơn, giá phải từ ngàn rưởi xấp lên. Văn Bình từng vớ được một đống vỏ sò Biển rộng quang vinh. Mang về bán rẻ cũng được 2.000 một cái. Riêng một chuyến tắm biển hú họa này đã mang cho bót-phơi của chàng hơn chục ngàn. Xin thưa: chục ngàn đô la Mỹ chứ không phải chục ngàn Việt Nam.
Trái ô-liu vàng cũng là vỏ sò có hạng, khoảng 500 đô một cái. Loại vỏ này thường dính chùm với nhau. Ai vớ được nó là rớt đúng mạch mỏ vàng. Hạng bét cũng đào được 5, 7 chục. Bỗng dưng vồ được 5, 7 chục trái ô-liu vàng, mỗi trái 500 đô, tổng cộng 2, 3 chục ngàn đô. Bỗng dưng trời biếu mình một số tiền khả dĩ tậu được một tòa biệt thự sang trọng ngay trung tâm thành phố thì không xúc động sao được, thưa các bạn?
Bởi vậy Văn Bình thông cảm sự hoảng hốt trong giọng nói và cử chỉ của Naha. Chàng soi cái vỏ sò vàng dưới ánh nắng. Nền vỏ trong suốt. Nó mịn màng dễ thương như da con gái đồng trinh. Nó lại không đượm mùi tanh tưởi cố hữu của các vỏ sò lượm được ngoài bãi biển.
Naha hỏi Aloha:
-Đúng nó không cô?
Aloha đáp:
-Đúng là Biển rộng quang vinh. Anh thấy nó ở đâu? Trên cát hay kẽ đá?
-Trên cát.
-Vậy anh phải đào lên. Mới đầu đào thành giếng tròn. Khỏi cần sâu lắm, chỉ độ gang tay là đủ. Loại vỏ sò này không nằm sâu hơn thế đâu.
-Nhưng ít ra cũng đến khi trăng lên mới có thể đào xong. Cô chịu khó bơi một mình, đừng giận nhé.
-Nếu không tìm thấy vỏ sò quý, chắc anh cũng không được phép xuống biển.
-Cô khinh tôi lặn hả?
Aloha cười ròn rã. Văn Bình giúp nàng nai nịt máy thở vào sau lưng. Chàng đỡ hai ống xi-lanh đựng khí thở để cho nàng tròng dây da qua vai và luồn dưới háng. Nàng bóp nhẹ, cái khóa sắt chập lại, máy thở đã được buộc chặt vào người nàng. Hai ống dẫn dưỡng khí bằng ni-lông lòng thòng. Aloha thử mực độ dưỡng khí bằng cách mở van, cắn đầu ống dây vào giữa hai hàm răng rồi hít nhiều hơi ngắn.
Văn Bình hỏi:
-Máy thở ra sao?
Nàng đáp ngắn:
-Máy thở ô-kê.
Nàng đeo mặt nạ xong hất nó lên trán. Nghe chàng hỏi « mặt nạ thử đi », nàng mới kéo nó xuống rồi đáp:
-Ô-kê.
-La bàn?
Nàng kiểm soát cái đồng hồ la bàn, mặt và kim óng ánh lân tinh. La bàn này sẽ là bạn đồng hành cần thiết dưới biển tối om.
-La bàn ô-kê.
-Chân vịt?
Nàng lượm cái chân vịt lên tay:
-Cũng ô-kê.
-Dao?
Con dao được cất trong túi da tòng teng nơi thắt lưng.
-Ô-kê.
-Súng?
Đây là loại súng bắn tên bằng hơi ép, võ khí thông dụng cho thợ lặn đáy biển.
-Ô-kê.
Thủ tục kiểm soát rườm rà này bất cứ người thợ lặn nào cũng phải trải qua. Trong những vụ lặn chuyên nghiệp, sự rườm rà trở thành nhức óc. Người ta còn bắt thợ lặn vặn giờ giấc thật chính xác. Chính xác từng phút đã đành. Còn phải chính xác đến phần giây nữa. Thợ lặn quân đội còn phải đeo thêm tấm thẻ bài bằng nhôm ghi số quân, tên, và đặc biệt là ghi loại máu.
Văn Bình và Aloha ra đến mấp mé mặt nước. Chàng cảm thấy toàn thân thơ thới như được gột rửa hết bụi bặm da thịt và phiền muộn tâm thần. Cảm giác kỳ lạ này thường trở lại với chàng mỗi khi chàng được lột bỏ giày tất, đi chân không, đạp trên cát ướt dọc bờ biển.
Chẳng cứ gì chàng, toàn thể những người sống trong xã hội văn minh, từ sáng đến tối bàn chân bị giam hãm trong nhà tù bằng da chật cứng đều hân hoan khi bàn chân được giải phóng. Đối với chàng, những phút đi chân đất này là một liều thuốc bổ. Cực chẳng đã chàng mới chịu xỏ giày. Vì da chàng chỉ cứng như sắt trước những đòn tấn công hiểm nghèo của địch, nhưng nó lại quá mềm, quá yếu nếu địch của nó là đôi giày da, dầu là giày da đóng tại tiệm nổi tiếng nhất Tây ban nha hay Ý đại lợi mấy chục đô la một đôi.
Trong thần thoại Hy lạp, tráng sĩ Samson có sức khỏe lấp sông bạt núi, song lại yếu ở mái tóc. Văn Bình cũng vậy, làn da ở chân chàng còn mỏng mảnh hơn cả làn da thiếu niên nữa. Bí mật này chỉ riêng ông Hoàng biết. Và trong nhiều năm chàng hết sức dấu kín vì đối phương phăng ra thì nguy.
Nói cho đúng, chàng nhờ cậy phụ thân rất nhiều. Nếu không, khi lớn lên chàng đã không trở thành võ sĩ chứ đừng nói trở thành võ sĩ vô địch. Không hiểu sao, cậu bé Văn Bình được sinh ra với đầy đủ bộ phận mà hai bàn chân lại hơi nhỏ, không tương đương với sức vóc. Điều này thật lạ vì bàn tay của chàng mạnh như bàn tay của người lớn.
Phụ thân đưa chàng đến một y sĩ quen tốt nghiệp ở ngoại quốc để khám thì được biết là bàn chân hài nhi thường bị hư hỏng bắt đầu từ năm 2 tuổi, và khi lên 5 tuổi thì cứ 100 hài nhi có khoảng 38 bị hư hỏng bàn chân. Đến tuổi thành niên, tỉ lệ đáng sợ này lên hai phần ba nghĩa là 70 trong số 100 người lớn có bàn chân bị hư hỏng như đi chân chữ bát, bước thấp bước cao, bước dính vào nhau, bị chai, bị mụn, bị cong xương và chùng gân (8). Y sĩ khuyên phụ thân Văn Bình cho chàng đi chân đất, và luyện thể dục bàn chân.
Tình cờ phụ thân Văn Bình gặp một ông thày võ, và học được phép kim-túc. Phép này tập cho cứng xương và gân chân, đồng thời sửa những bẩm tật thành bình thường. Phép kim-túc rất giản dị: ngày nào cũng phải dầm chân xuống nước mặn, ba hoặc bốn lần, mỗi lần lâu chừng 10 phút. Tốt nhất là lội xuống biển cho mực nước dâng ngang đầu gối rồi bước đi song song với bãi cát. Sau mỗi lần tập, cậu bé Văn Bình được phụ thân chà sát gan bàn chân bằng nước trái chanh.
Bằng phép kim-túc phụ thân đã giúp bàn chân Văn Bình đạt được kích thước bình thường. Đồng thời sự gia tăng dẻo dai và cứng rắn hầu sau này chàng có thể học được cước pháp và khinh công dễ dàng.
Chàng đã đem kinh nghiệm của chàng truyền lại cho các nhân viên đàn em trong Sở Mật Vụ. Những trường điệp báo nổi danh trên thế giới đều có y sĩ riêng chuyên săn sóc bàn chân khóa sinh. Vì một người đi bộ một ngày chừng 10 cây số, buổi tối hai bàn chân bắt buộc phải gánh chịu sức nặng gần một ngàn tấn (xin nhắc gần một ngàn tấn). Bàn chân yếu thì thân thể yếu, và thân thể yếu thì tâm trí yếu. Điệp viên có bàn chân yếu sẽ là điệp viên … đồ bỏ. Y sĩ riêng của Sở áp dụng phương pháp của Giắc-sông và Pi-tớt (10), mở những cuộc đi bộ đặc biệt. Khóa sinh chạy trên nước nóng bỏng gan bàn chân, rồi nhúng vào nước lạnh pha đá trước khi dẫm lên sân bê tông trải đá sỏi, sân đất phủ cát nhuyễn trước khi được nghỉ ngơi trên thảm cỏ xanh tơ mềm mại. Nhưng rốt cuộc phương pháp tối tân và phiền toái của họ không hơn gì phương pháp xưa cũ và dễ ớn của chàng.
Lâu lắm Văn Bình mới có dịp cởi giày vớ đi chân đất trên cát ướt. Chàng sực nhớ từ nhiều tháng nay, chàng bận tíu tít từ thành phố này đến thành phố khác, từ điệp vụ này đến điệp vụ khác. Lát nữa trăng lên, đi chân không trên cát ướt dưới trăng, thiết tưởng không còn thú nào bằng.
Tuy nhiên, Văn Bình chỉ được hưởng thú cởi giày trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi. Aloha giơ tay vẫy chàng rồi ngụp xuống nước. Mặt biển nhấp nhô màu xanh và vàng chen lẫn. Không một ngọn gió lớn. Không một đợt sóng dữ. Thời tiết êm ả này thích hợp với cuộc săn dưới biển. Thoạt đầu chàng định săn cá. Nhưng săn cá không bằng tìm vỏ sò. Aloha nói rằng những vỏ sò đại quý thường giấu dưới đáy, trong các hang hốc bé nhỏ và hiểm trở. Nghe đâu trước đây, một số người đã lặn tìm vỏ sò ở vùng Na-Pali, kết quả vỏ sò đắt tiền chẳng thấy, chỉ thấy thương tích và chết chóc. Dân chài địa phương kháo nhau là ở ngoài khơi có cá mập ăn thịt người. Theo sự nhận định của chính quyền địa phương thì vùng này không thể có cá mập. Ai đúng ai sai?
Văn Bình bỗng cảm thấy hối hận. Chàng từng bàn với Aloha về sự hiện diện của cá mập, và nàng đã xua tay kèm theo tiếng « xạo » dứt khoát. Giờ đây cổ họng chàng đột nhiên bị nghẽn. Dường như chàng ăn nhằm một miếng thịt lớn, nó chưa được nhai nhỏ và vô tình tuột đến phân nửa ống thực quản thì kẹt lại, gây ra sự khó chịu bí thở.
Chàng kêu Aloha, nhưng nàng đã biến xuống làn nước bao la.
Trong một tích tắc đồng hồ kỳ lạ, Văn Bình cứng hẳn thân thể. Chàng đứng thẳng, không cử động được gì. Mẩu cao su của máy thở nối liền với hai ống dưỡng khí đang nằm tòng teng trên ngực chàng. Tay chàng cầm cặp chân vịt lòng thòng. Chàng vội cúi xuống, gắn cặp chân vịt vào chân. Chàng xập mặt nạ xuống. Chàng lắp mẩu cao su của máy thở vào mặt nạ, mở « van » bắt đầu thở bằng dưỡng khí chứa trong ống xi-lanh đeo sau lưng.
Chàng đã trở thành người nhái.
Những ai đeo mặt nạ và ống thở lặn xuống biển một lần là chắc chắn sẽ đeo mặt nạ và ống thở lần nữa. Nhiều lần nữa. Như thể dưới nước có cái gì lôi cuốn và làm mê mẩn.
« Cái gì » khác thường này là phong cảnh tuyệt đẹp. Nước trong xanh đến nỗi người ta không thể tìm ra một sự trong xanh nào khác: nền cát ở bãi biển gồ ghề vì nhớp bẩn chừng nào thì ở đây nó nhẵn nhụi và tinh khiết chừng nấy. Ta có thể nghĩ ngay đến làn da ngực nõn nà của cô gái dậy thì. Không phải dậy thì gày khô mà là dậy thì căng tròn. Vâng, làn da ngực nõn nà của cô gái dậy thì tràn trề nhựa sống có thể được so sánh với nền cát dưới biển.
Và có đến đáy biển mới được mục kích tận mắt sự diệu xảo của san hô. San hô đủ hình thù. San hô đủ màu. Toàn là màu rực rỡ, màu trẻ trung. Giống với màu y phục đúng mốt của giới híp-py quốc tế.
Thêm vào đó là những màu rực rỡ của họ hàng nhà cá. Sống trên bộ ta chỉ mới biết một số ít loại cá. Cho dẫu là chuyên viên về cá cũng chưa biết được bao nhiêu. Con cá quẫy đuôi lượn lờ dưới nước lại khác con cá bị bắt đưa lên cạn một trời một vực. Khác về hình dáng. Khác cả về màu sắc.
Aloha bơi cách chàng một quãng ngắn. Mặc đồ người nhái, gọn lẳn vào thân thể, nàng đẹp như hoa hậu. Chàng đã dự chấm nhiều cuộc thi hoa hậu. Chàng nhận thấy Aloha còn xứng đáng hơn các cô được trao vương miện gần chục lần. Làn vải ni-lông nê-ô-phren có tác dụng độc nhất vô nhị dính chặt lấy những đường gờ lõm gợi cảm trên ngực và mông nàng khiến chàng cố quên mà quên không được mặc dầu chàng biết rằng trong những phút, những giây sắp tới, chàng cần tĩnh trí để đối phó với bất trắc.
Chàng không quên được lúc nàng đeo cứng người chàng ngoài khơi đảo Oahu. Gặp nhau trên bến tàu, choàng vòng hoa vào cổ chàng xong, nàng kéo chàng đi tắm. Chàng đinh ninh nàng đưa chàng đến bãi Oai-kiki vì đó là bãi đẹp nhất, sang nhất, gần bến tàu nhất, và cũng an toàn nhất. Nhưng nàng lại lóc cóc lái xe ra khỏi khu vực thương mãi và cư trú sầm uất, náo nhiệt, chạy theo con đường 63 ra phía đông của đảo, để rồi men bờ biển phóng ngược lên phía bắc xa hẳn trung tâm thị trấn.
Chàng chẳng buồn hỏi nàng đi đâu. Và nàng cũng chẳng nói. Đường xá và bãi tắm ở Oahu quá thân mật với chàng. Chàng chưa đến độ quen thuộc như vợ với chồng song cũng không lạ nước lạ cái là bao nhiêu. Vì vậy, khi nàng quẹo trái ở ngã tư đường 63 và 72, chàng đoán ra ngay ý định của nàng.
Từ ngã tư này lên phía bắc chỉ có một con đường độc nhất. Đường mang số 83. Nếu nàng cất công lên phía bắc, không thèm đoái hoài tới hàng chục bãi biển xinh như mộng, điều này có nghĩa là nàng chỉ khoái tắm ở một nơi vắng vẻ. Và thật nhiều sóng dữ.
Chàng bèn cười:
-Bãi Mặt trời Tắt (11)?
Nàng tống thêm ga xăng:
-Đúng. Nước sâu hơn, sóng lại cao hơn, chúng mình tắm sướng hơn. Anh chịu không?
Bãi Mặt trời Tắt từng được coi là hung thần của Hạ uy Di. Dân bơi lội vớ vỉn đừng mong héo lánh tới đó. Sóng ở đó cao nhất quần đảo, nhiều khi có đợt sóng cao bằng nhà lầu hai tầng đổ xuống ào ào. Ca-nô bằng kim khí cũng tròng trành huống hồ người tắm mảnh mai và cô đơn. Chưa hết, nó còn có sóng ngầm, kém kinh nghiệm là mất mạng như chơi. Do đó, người ta chỉ dám tắm ở bãi này khi sóng yên gió lặng.
Rõ ràng là giai nhân muốn thử tài chàng. Nàng còn mù tịt về đời tư của chàng, nếu nàng khám phá ra trong quá khứ chàng đã đoạt giải danh dự trên bãi Makaha hẳn nàng không còn dám ti toe với chàng nữa. Makaha là bãi biển hiểm trở ở phía tây đảo. Hàng năm vào tháng mùa đông -gọi là mùa đông cho nó tiện chứ ở thiên đường aloha làm quái gì có mùa đông rét mướt- những tay quán quân trượt nước nhóm họp để phân định cao thấp. Văn Bình từng chiếm được cúp bạc lộng lẫy tại Makaha bỏ xa hàng đống anh hùng thủy quốc. Chàng há sợ Mặt trời Tắt được ư?
Vả lại, sóng của biển, sóng của Trời thì dữ thật, nhưng so với sóng của lòng, sóng của mắt, của đường cong mỹ lệ thì chưa đi đến đâu. Đối với giống cái hiện thân của sóng dữ, chàng đã bách chiến bách thắng nên bất cứ bãi biển nguy hiểm nào, chàng cũng đều coi như pha…
Và giữa cảnh sóng gầm trên biển rộng bao la, trăng sáng dật dờ, chàng đã hiểu tại sao nàng chọn chàng, nàng bỏ bê công việc vì chàng, nàng rủ chàng đến bãi biển vắng người và dễ chết đuối nhất. Lý do này rất khó viết thành chữ. Nó có thể thu gồm trong bốn tiếng « ái tình dưới biển ». Yêu đương trên nệm mút hai mươi phân, trong phòng gắn máy điều hòa khí hậu, trong một đại lữ quán đầy đủ kẻ hầu người hạ và rượu ngon, thức nhắm ê hề, yêu đương như vậy thật là thần tiên. Nhưng đó mới là tiểu thần tiên …
Đại thần tiên là yêu đương dưới biển. Lấy sóng gió, trời cao và trăng sáng vằng vặc làm tiện nghi. Yêu đương dưới biển thường là sở thích -một sở thích trở thành bệnh hoạn- của những sắc dân sinh sống ở duyên hải Thái bình dương. Nàng đoán không lầm: Văn Bình là kiện tướng. Và từ nhiều tháng nay, chàng chưa được hưởng lại nếp sinh hoạt của loài cá. Chàng nhớ phát điên. Chàng ghé quần đảo Hạ uy Di phần nào cũng để xuê xoa nỗi nhớ.
Cuộc kề môi áp ngực mới xảy ra đêm qua. Khi ấy nàng mặc bikini hai mảnh nên sự hấp dẫn chưa làm tim chàng bốc lửa bằng bộ đồ người nhái hiện giờ …
Máu trong huyết quản Văn Bình sôi sục. Chàng không thể dằn lòng thêm nữa. Qua mặt nạ trong suốt và làn nước trong suốt, Aloha đang uốn cong người. Mặt nàng và hông nàng hướng về phía chàng. Nàng nhoài nhẹ, cặp chân vịt tung tăng giữa màu xanh dịu hiền của nước biển.
Và trong chớp mắt từ vùng sâu nàng đã ngoi lên mặt nước.
Nàng ngoi lên mặt nước là để đợi chàng. Vì nếu nàng không đợi chàng, nàng đã ngụp xuống. Ngụp xuống sâu hơn. Khí thở cần thiết đã được ống xi-lanh đeo sau lưng cung cấp. Những vỏ sò trị giá cả ngàn đô la một cái nằm kẹt trong rừng san hô dưới đáy. Aloha xuống để tìm vỏ sò.
Song nàng đã ngoi lên mặt nước.
Tình yêu trước, vỏ sò sau. Tình yêu trước, tiền bạc sau. Đột nhiên Văn Bình yêu nàng dữ dội. Chàng đạp mạnh lấy trớn rồi lướt theo nàng.
Nhưng da thịt chàng tự dưng nhột nhạt. Nhột nhạt như thể chàng bị cảm lạnh ở trần đứng ngay giữa luồng gió lạnh.
Đầu chàng đã ngoi lên khỏi làn nước mặn. Mặt trời ở phía tây còn vàng rộm. Hoàng hôn ở vùng biển hoang dã này thường dài hơn hoàng hôn ở trên đất liền. Chàng thấy Aloha chới với. Nàng xoay người hốt hoảng bơi nhanh vào bờ. Nàng còn đeo mặt nạ, chàng không nhìn được rõ dung mạo nàng song chàng có ấn tượng là nàng đang hốt hoảng cao độ, hốt hoảng vì bị thần Chết đe dọa.
Thần Chết kia kìa.
Sau nhiều năm bơi lội, Văn Bình đã tập được một đặc tính: nghe hết âm thanh chung quanh. Trong trường hợp kẻ thù rình rập, lưỡi dao hoặc miệng súng bắn tên nhọn vừa được giơ lên, bản năng tự vệ kỳ lạ đã vùng dậy trong mình chàng và giúp chàng né tránh hữu hiệu.
Đặc tính của chàng là đặc tính của loài thủy tộc. Giống cá bơi lội dưới nước êm ru, ngay cả những con cá khổng lồ như cá coi cũng không tạo ra tiếng động lớn. Tuy vậy, loài thủy tộc vẫn phăng ra kịp thời những sự hiện diện lạ. Vì dầu cử động nhẹ nhàng đến mấy cũng làm nước rung chuyển y hệt đoàn xe chạy qua làm không khí rung chuyển tạo thành ngọn gió. Một số y sĩ khám xét chàng nhiều lần đã kết luận rằng hệ thống báo động của chàng được giấu trên làn da, từ vành tai chạy thẳng một vạch dài qua vai, hông, xuống mắt cá chân, và hệ thống phòng thủ vô hình này đã cho phép chàng có một thính giác cực kỳ bén nhạy dưới nước, không thua loài thủy tộc.
Chàng nghe được tiếng động khả nghi từ bên trái.
Chàng quay mặt lại. Té ra Aloha tháo chạy vào bờ là vì thế. Thần Chết đang đối diện chàng. Song chàng không tỏ vẻ run sợ.
Con vật dài chừng 2 mét, nghĩa là chiều dài trung bình. Toàn thân nó là một màu xanh óng ả. Khối thịt của nó không cứng, thoạt trông nó bơi, nó oằn oẹo một cách nhịp nhàng từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên, và trên da nó chàng thấy rõ hàng trăm -người ta đếm được trên một ngàn- cái rãnh nhỏ đều đặn, mỗi chỗ lún xuống là một thớ thịt thật dai và thật khỏe.
Đầu nó không lặng yên. Ngoảnh qua phải, rồi ngoảnh qua trái. Chỉ riêng cặp mắt. Phải, cặp mắt của nó luôn luôn ngó thẳng. Đâm sâu vào mặt Văn Bình. Nó vừa tìm thấy mồi ngon. Nó phải gắn chặt chàng bằng mắt, vì sợ chàng bỏ trốn như Aloha.
Các nhà khoa học đều đồng ý rằng nó thính tai lại thính cả mũi nữa. Khứu giác của nó được liệt vào hạng phi thường. Cách xa hàng chục dặm trên mặt biển mênh mông, nó có thể theo dõi được một luồng hơi nhỏ và đến tận nơi không trệch một li. Những người săn cá dưới biển phải bỏ cá chết trong túi ni-lông kín, vì một giọt máu cá rớt ra ngoài hòa vào nước mặn sẽ có thể bị nó ngửi thấy.
Nó không có cặp mắt quáng gà như một số người lầm tưởng. Dĩ nhiên nó không nhìn xuyên thấu màn đêm như mắt mèo nhưng nước đục đến mấy nó cũng nhìn rõ.
Nó từ từ rẽ nước tiến lại, bụng nó hếch lên, phơi một mảng da trắng phếu. Văn Bình xuýt kêu lên một tiếng. Chàng không còn gì để chần chờ nữa. Con vật nghênh ngang trước mặt chàng là một kẻ địch nguy hiểm. Nó thuộc loại ăn thịt người nguy hiểm.
Nó là cá mập.
Có nhiều loại cá mập. Cá mập to hay nhỏ không quan hệ. Có những con chỉ dài 60 centimét mà giết người còn ngon hơn cả đàn anh 2 mét trở lên. Điều quan hệ đối với cá mập là màu da. Cá mập da đồng hun, đồng đen là đồ bỏ. Hiền như đất mặc dầu lắm khi to tổ bố, chỉ trông cũng chết khiếp. Cá mập da sám cũng khả ái không kém. Người ta đặt tên nó là « nữ điều dưỡng viên » vì nó chỉ ngoan ngoãn đi theo con mồi mà chẳng làm gì hết. Đi theo… cứ đi theo … đến chán thì thôi.
Cá mập xanh biếc là cá mập giết người. Xanh biếc dậm thêm trắng –màu trắng pha bạc- thì mực độ hung dữ gia tăng. Thượng đẳng là cá mập da trắng hếu.
Gặp bọn xanh hoặc trắng thì chỉ có chết.
Con cá mập sửa soạn tấn công Văn Bình thuộc loại xanh trắng, nghĩa là mạng số của chàng khi ấy chỉ mong manh như tơ sương. Như những sợi tơ sương đang tỏa xuống vùng biển hiu quạnh Na-Pali…
Chú thích:
(1) AJA tức là American of Japanese Ancestry, chữ tắt người Mỹ gốc Nhật.
(2) máy thở, hoặc đúng hơn là buồng phổi thở dưới nước là Aqua-lung.
(3) U.D.S. là chữ viết tắt của Underwater Demolition School -Trường phá hoại dưới nước, được thành lập trong Thế chiến thứ hai bởi Bộ quốc phòng Hoa Kỳ.
(5) đó là đảo Saribel và Captiva gần tiểu bang Florida, Hoa Kỳ.
(6) vỏ này là vỏ money-cowrie, nó nhỏ bằng đồng bạc hoa xòe, hình tròn, giữa lồi lên màu xanh như ngọc thạch.
(7) vỏ sò Chấm vàng: Great spotted cowrie ; vỏ sò Hoàng tử: Prince cowrie.
(8) sự kiện này đã được các danh y công nhận. Bác sĩ Sigg, Thụy sĩ, chuyên gia về bàn chân cho biết là trong phụ nữ 20 tuổi, chỉ có 10% là còn bàn chân không bị hư hỏng. Sợ chưa!
(10) bác sĩ Jackson, Hoa Kỳ và bác sĩ Peters tại tiểu bang California. Bác sĩ Peters đã nghiên cứu về bàn chân trong 40 năm và đã phát minh ra phương pháp chữa chân cho trẻ từ 2 đến 8 tuổi chỉ bằng cách bắt chúng nô đùa chạy nhảy trên bãi cát.
(11) Sunset Beach.