Chương 9 BÍ MẬT PHÒNG 3
Đèn trong phòng được mở sáng.
Văn Bình ngã rụp xuống chân đi văng. Đây là phòng thư viện của biệt thự. Bốn bức tường gắn kệ gỗ đựng sách. Hàng ngàn, hàng vạn cuốn sách dày mỏng đủ cỡ, đóng bìa da màu đỏ cam, in chữ vàng nổi, được xếp ngay ngắn thành hàng dài gắn cửa gương che bụi đàng hoàng. Nơi chân tường được kê một cái đi văng đồ sộ, cũng lót nhung ni-lông màu đỏ cam. Hệ thống ánh sáng không gồm đèn nê-ông, mà toàn bằng đèn vàng êm dịu, tạo ra cảm giác nghỉ ngơi thoải mái.
Địch đã chọn đúng địa thế để phục kích Văn Bình. Cửa thư viện khép lại thì giá nổ bom bên trong, người ngoài cũng không nghe tiếng. Vả lại, khu biệt thự này rất vắng, lại tọa lạc xa đường cái. Làm ồn đến mấy cũng vẫn kín đáo như thường. Địch chủ tâm đánh chàng ngất. Sự kiện này có nghĩa là địch không muốn giết. Địch cần chàng sống để moi móc tiền chuộc.
Trên đầu có 2 huyệt chết. Huyệt ten-tô ở thóp. Và huyệt ten-đô ngay giữa đỉnh đầu, nơi nối các khớp xương sọ. Tuy vậy, đánh trúng huyệt chết không dễ vì cả hai đều được xương bảo vệ kiên cố. Đối với Văn Bình, sự bảo vệ đã trở nên hầu như bất khả xâm phạm. Địch xử dụng vỏ cây kiếm Nhật làm khí giới. Nhưng nó cứng đến đâu cũng chưa cứng bằng xương sọ của điệp viên Z.28. Bởi vậy, Văn Bình té nhào thì bao kiếm cũng vỡ nát. Mảnh gỗ rơi tung tóe khắp phòng.
Văn Bình chỉ bị đau điếng chứ không bất tỉnh. Địch bố trí chu đáo thật đấy, song địch đã tính lầm khả năng chịu đòn của chàng. Vì thế, chàng vừa sóng soài trên nền phòng đã uốn mình vùng dậy như hỏa tiễn rời giàn phóng. Địch chưa hiểu ất giáp thì Văn Bình đã tung đòn tấn công như vũ bão.
Địch gồm hai tên cả thảy.
Điều đáng lưu ý là họ đều mặc com-lê chỉnh tề, mặc dầu thời tiết trên đảo luôn luôn nóng nực. Mặc dầu mọi người sống tại đây đều kị áo vét-tông, lớp may cắt rộng thùng thình và vụng về của họ làm Văn Bình nhớ đến hai nhân viên của địch bị chàng hạ trong đại lữ quán Làng Hiu-tơn. Họ mặc vét-tông để giấu giếm những lưỡi dao lá liễu.
Cả hai đều trạc 30, 32, tuổi sung sức của đàn ông. Vai to, cổ to, đầu to, dáng đi khuỳnh khuỳnh, họ hội đủ điều kiện để thành con nhà võ có hạng. Nhìn thoáng qua vai tên đứng gần, Văn Bình thấy một khối thịt đang quằn quại ở góc phòng, giữa đống sách bìa da đỏ rớt hỗn độn. Khối thịt này là Naha. Tiếng rên rỉ hồi nãy quả do hắn mà ra.
Chàng thấy hắn thì hắn cũng thấy chàng. Khóe mắt hắn long lanh, báo hiệu hắn sắp sửa làm một việc gì trọng đại. Bản tâm của Văn Bình là chế ngự tên địch ở gần. Chàng áp dụng chiến thuật « tiên hạ thủ vi cường » vì sợ cả hai tên cùng phóng dao nhất loạt. Trong tầm 3, 4 mét, né tránh lưỡi dao lá liễu do kẻ chuyên nghiệp phóng ra đã là một vấn đề đầy gay go, phương chi những hai lưỡi.
Văn Bình phản ứng thật nhanh, song địch cũng lẹ không kém. Tên địch đứng gần đã nghiêng mình phất tay áo, đồng thời tên địch án ngữ bên trái cũng phất tay áo. Giữa hai ngọn dao, chàng phải chọn một. Chàng đành ngồi thụp, hóa giải lưỡi từ trái vèo tới. May thay còn có Naha. Hắn nằm ngay dưới chân tên địch đứng gần Văn Bình. Hắn chùn người, gạt mạnh. Tên địch vừa rướn gót thì mất thế quân bình, lưỡi dao bị tung hất lên không. Thành ra trên trận địa chỉ còn một chọi một. Dầu tinh nhuệ về tài nghệ, địch vẫn chưa xứng cân lượng với điệp viên Z.28.
Thoát khỏi tên địch đứng gần, Văn Bình đoạt ưu thắng không mấy vất vả. Chàng phi thân, đá móc. Tên địch bên trái chưa kịp phất tay áo lần thứ hai thì bị bật ngửa. Nạn nhân toan lồm cồm bò dậy, Văn Bình đã vọt tới, quạt atêmi bằng cạnh bàn tay theo chiều nghịch của kim đồng hồ. Lối chém trái này thường là đòn chết. Văn Bình không dám có thái độ quân tử Tàu nữa vì tính mạng của Naha đang bị đe dọa nghiêm trọng. Chàng phải thanh toán gấp rút những trở ngại để cứu chữa hắn.
Nhưng khi chàng quay lại thanh toán tên địch bị Naha kéo ngã thì đã muộn. Trước đó một tích tắc đồng hồ, hắn đã bị cắm phập lưỡi dao vào ngực. Naha máu đỏ tuôn phọt có vòi. Naha kêu lên một tiếng lớn « chết » rồi nằm ngửa tênh hênh, hai tay duỗi thẳng.
Tên địch giành lưỡi thứ ba, cũng là lưỡi cuối cùng giấu trong áo vét-tông, cho Văn Bình. Hắn ném hết sức chính xác, đầu gối quỳ trên đất, vai hơi ngả sang bên. Mũi dao từ dưới vút lên. Phóng dao cách này đòi hỏi nhiều công phu luyện tập. Nó rất khó trúng mục phiêu, song đối với người nắm vững nghệ thuật phi-đảo, nó trở thành một chiêu tuyệt diệu, hễ trúng là chết.
Địch chẳng phải tay xoàng. Tuy nhiên, hắn đã đụng võ sĩ thượng thừa nên chiêu tuyệt diệu của hắn bị hóa giải dễ dàng. Văn Bình nhào người vào tủ sách, lưỡi dao xé không khí nghe rẹt một tiếng kinh hoàng. Hắn co chân toan tháo chạy. Văn Bình rượt theo, tóm ve áo của hắn.
Chàng giằng hắn, hắn giằng chàng. Hắn rùn người, cúi thấp. Chàng đinh ninh hắn đang bối rối sau khi lưỡi dao chót bị trệch. Không ngờ địch tương kế tựu kế, lừa chàng nắm ve áo để lôi vào cạm bẫy nhu đạo.
Cạm bẫy kỳ lạ của đòn uki-oaza, một biến thể của đòn uki-ôtôsi mà trên thế giới nhu đạo từ bao chục năm nay chỉ có bậc thày Mifunê lọc giữ được tinh hoa thần ảo.
Té ra bọn địch trên quần đảo Hạ uy Di này toàn là võ sĩ giấu dao trong áo, và chuyên dùng ngón nghề phi-đảo uki-ôtôsi của danh sư thập đẳng đai đen Mifunê Nhật bản.
Ôtôsi tập thuần thục đã khó, oaza còn khó gấp bội. Nó khó vì bề ngoài nó quả đơn giản, dường như nó là môn tấn và thủ của người trọng tuổi. Nó trông lừng khừng, vô thưởng vô phạt mà thật ra nhanh nhẹn và lợi hại ngoài sức tưởng tượng. Trong số 10 ngàn trận đấu lên đai, chỉ có 5 trận dùng đòn oaza thành công. Bí quyết của nó là không vận sức, mượn sức người làm sức mình, mượn ưu thế của đối thủ hạ đối thủ.
Nguyên tắc đánh đòn uki-oaza như sau: chùn chân, ngã ngửa ra sau và trong khi té làm đối thủ hỗng chân phải mà té theo. Chỉ có vậy thôi. Nhưng coi chừng, khi té có thể gẫy tay chân, hoặc gẫy xương sống nếu đòn phi-đảo này được xử dụng với nghệ thuật siêu đẳng.
Tên địch rùn người, và cúi thấp, rồi duỗi chân trái hòng gạt chân phải của chàng.
Chàng hiểu liền. Hắn sửa soạn làm thịt chàng đây. À ra thằng nhóc toan múa rìu qua mắt thợ. Lọt vào thế uki-oaza chỉ có một cách gỡ đòn: chờ ngã xuống đất. Nhưng đó là phương thức gỡ đòn của võ sĩ chỉ được học nhu đạo ở Tây phương.
Bậc thày Mifunê đã sáng chế phương pháp gỡ đòn tài tình. Phải là đệ ngũ, đệ lục mới học nổi. Văn Bình chưa được hân hạnh thắt đai 5 vạch, song dễ đâu tìm được võ sĩ đệ tứ làu thông mọi môn, mọi thế như chàng. Chàng lại được hạnh duyên thụ nghệ thuật chân truyền Phù tang. Vì thế, tên địch chưa kịp làm gì nên chuyện đã bị hất chổng kềnh, xương sườn gẫy rộp. Hắn loạng choạng dựa tủ sách, ngó Văn Bình bằng cặp mắt trợn tròn, miệng lắp bắp không thành tiếng:
-Trời ơi, ông biết phá thế uki-oaza…
Văn Bình cười gằn:
-Biết. Nếu anh muốn, tôi dạy cho. Nhưng với điều kiện… điều kiện là…
Văn Bình định lôi kéo địch, song không có cơ hội thực hiện mưu lược vì cơn kinh ngạc tột độ đã làm hắn đứt gân máu đầu mà chết. Trong đời, hắn chưa từng nghe nói đến ai có đủ bản lãnh phá vỡ thế uki-oaza trước khi chạm đất. Cho nên hắn tưởng Văn Bình là ma. Là thần. Là điều không thể có được trên hoàn vũ.
Hắn đứt gân máu là chuyện dễ hiểu. Đến khi nạn nhân buông tay, máu đỏ rỉ ra mép, mặt tái nhợt, từ từ ngã Văn Bình mới khám phá ra lý do.
Chàng nhún vai quay lại Naha. Suýt nữa chàng quên hắn. Hắn xông xáo cứu chàng cũng là việc lạ. Chàng tưởng hắn là tay sai của địch. Hắn đã dúng tay vào kế hoạch bắt cóc đại tá Pit. Chàng tưởng thộp cổ hắn là phăng ra đầu cua tai nheo nội vụ. Điều chàng không dè là Naha bị địch sát hại. Màn bí mật chưa kịp hé mở đã rục rịch khép lại.
Chàng cúi xuống kêu tên:
-Naha, Naha, anh còn tỉnh không?
Naha mở choàng mắt:
-Còn. Anh tha lỗi cho tôi.
Hắn mở miệng nói, máu lại từ vết thương nơi cuống họng trào ra. Văn Bình đề nghị:
-Chở anh đi bệnh viện nhé.
Naha thều thào:
-Vô ích, họ đã cắt đứt gân chân tôi. Tôi có sống nữa cũng thành phế nhân. Vả lại, máu đã tháo ra gần hết, tôi không đến nhà thương nổi đâu. Xin anh hiểu cho, tôi không phải là nhân viên Phòng 3.
-Tại sao anh dính vào vụ bắt cóc đại tá Pit?
-Bắt buộc. Họ nắm được tẩy tôi. Cách đây 8 năm, tôi có chân trong một tổ chức buôn lậu thuốc phiện trắng. Chia chác không đều, giành giật gái đẹp, tự ái xằng bậy là những nguyên nhân làm tôi nổi sùng, dùng thế võ hiểm đánh chết đồng đảng. Vụ này được hoàn toàn giữ kín. Không rõ vì sao họ nắm được hồ sơ. Và họ săng-ta tôi. Tôi đành phải tuân theo yêu sách của họ.
-Nắm được hồ sơ nghĩa là thế nào?
-Họ thu thập được đầy đủ hình ảnh và lời khai ghi âm. Số là khi ấy, đảng buôn lậu của chúng tôi vào rừng chơi. Ba đàn ông và hai đàn bà. Tôi giết 2 tên đàn ông, một cô gái sẩy chân chết đuối dưới suối, còn lại tôi và cô gái thứ nhì. Tôi không nỡ thủ tiêu nó, dầu sao chúng tôi cũng đã chung sống với nhau. Nó rất tốt với tôi. Tôi giúp cho nó một món tiền lớn, hơn hai chục ngàn đô la, dặn nó trốn ra nước ngoài. Ai ngờ…ai ngờ nó lừa tôi, nó lén chụp hình xác chết trong rừng, lén thu băng những lời tố cáo tôi. Chỉ một bức ảnh cũng đủ làm tôi rục xương trong tù, huống hồ những 50 tấm. Và 4 cuộn băng ghi âm, mỗi cuộn quay đúng 90 phút. Không chi tiết nào bỏ xót. Nào tôi giết họ ở đâu, giết ra sao, trước khi giết và sau khi giết tôi làm những gì… Họ săng-ta tôi, tôi sợ tù, sợ chết, tôi đành nhắm mắt theo lệnh họ. Anh về khách sạn, họ bắt tôi gửi thư lên tận phòng anh. Anh đi với đại tá Holơ, họ bắt tôi lảng vảng dọc đường cho anh nhìn thấy, anh nhảy xuống để bắn anh què chân. Họ chưa muốn giết anh, họ chỉ cốt bắn què cho anh khỏi xía vào công việc của họ…
-Aloha ở đâu?
-Tôi không biết. Nhưng chắc nàng bị họ giam.
-Tại sao họ sai nhân viên đến tra tấn anh?
-Họ nghi tôi mật báo khiến anh khám phá ra sự đi lại khăng khít giữa tôi và cô gái giữ tổng đài điện thoại… Thật ra, như anh đã biết … nhưng cũng chẳng sao. Tôi đã phạm tội, tôi phải đền tội, tôi chẳng oán than gì cả. Anh Văn Bình ơi, anh báo thù giùm tôi. Họ…họ…
-Họ là Phòng 3 Joho Kyoku. Aloha và Phòng 3 có những liên hệ thù nghịch ra sao?
-Vấn đề hơi dài, nói hết phải mất nhiều thời giờ. Tôi mệt quá, mệt quá…
Cặp mắt lạc thần của Naha hướng về tủ sách. Văn Bình hiểu ngay ý hắn muốn chàng lưu tâm đến chồng sách khá dầy xếp thành hàng dài cách chàng một sải tay.
Tại sao? Chàng bèn hỏi:
-Cuốn nào?
Naha hé miệng nhưng lưỡi hắn chỉ lúng búng được mấy tiếng. Văn Bình vội chộp lấy cuốn sách gần nhất, giơ lên cho hắn thấy. Hắn lắc đầu. Chàng chỉ những cuốn kế tiếp. Nước mắt hắn trào ra dầm dề, chắc hắn bực bội vì khi muốn tiết lộ bí mật quan hệ thì bị cấm khẩu. Đến một cuốn biên khảo bằng Anh ngữ khá dầy nói về lịch sử mật mã thế giới, tựa đề « Những chuyên viên phá thủng mật mã » (1) Naha có vẻ ngập ngừng. Qua cuốn sau cũng liên hệ tới kỹ thuật mật mã, đặc biệt là trận giặc mật mã giữa Hoa Kỳ và Nhật bản trên đảo Hạ uy Di những tuần lễ trước cuộc đột kích Trân châu cảng (2), tựa đề « Con dấu gẫy », Văn Bình nhận thấy hắn không còn ngập ngừng nữa.
Văn Bình mang cuốn « Con dấu gẫy » lại trước mặt Naha cho hắn đọc trang bìa, rồi hỏi:
-Chứa đựng trong này?
Hắn gật đầu.
-Khi bọn Phòng 3 hoạt động tại đây, Aloha chưa ra đời. Tại sao nàng và anh lại có đầu dây mối nhợ với họ? Giấy đây, anh bút đàm đi.
Naha nghển cổ, miệng buột một tiếng:
-Ôsi…
-Phải, Ôsi, nhưng Ôsi gì? Anh sắp nói lại được như cũ, cố gắng lên.
Mặc dầu chàng khích lệ hắn, chàng biết chắc chắn hắn sắp lên đường vào giang sơn của tủ thần. Chẳng qua trước phút thở hơi cuối cùng, những phân tử nghị lực còn lại được bùng lên, tạo cho hắn sức mạnh cuối cùng. Naha thở hổn hển, giây lâu mới thốt được:
-Ôsi Ka-oa.
Hắn nắm tay chàng, chàng dứt không ra được. Móng tay sắc nhọn của hắn đâm sâu vào da thịt chàng. Rồi hắn quẫy mình nhẹ trước khi nằm thẳng băng. Naha đã giã từ cõi thế đầy hận thù.
Văn Bình bật đèn lam-pa-đe ở góc phòng, ngồi xuống, tạm quên các xác chết còn nóng hổi, gác chân lên nhau trên nền phòng, giở hai cuốn sách về lịch sử mật mã ra đọc. Chàng đã đọc qua tại thư viện của Sở ở Sàigòn. Tuy nhiên, khi ấy chàng chỉ đọc giải trí, nhân tiện tìm hiểu thêm những kỹ thuật mật mã của người xưa. Mở đến chương nói về màng lưới do thám Nhật tại Hạ uy Di trong Thế chiến thứ hai, Văn Bình bật ra tiếng huýt sáo thoải mái. Chàng đã tìm ra điều chàng muốn. Chàng gói hai cuốn sách lại, cặp vào nách, đoạn gọi điện thoại cho chánh sở đặc vụ Kulan.
Hắn trả lời ngay sau tiếng chuông reo đầu tiên. Hắn cười hô hố khi nhận ra người đối thoại là Văn Bình. Hắn bi bô trách chàng tại sao bỏ đi bất thần làm hắn sợ toát bồ hôi, tưởng chàng bị địch bắt cóc nên hắn đã ra lệnh cho nhân viên đặt nút chặn trên khắp các ngả đường. Chàng cười ruồi, đáp là chàng buồn tình, lén đi du hí. Hắn yêu cầu chàng về ngay vì địch đã tiếp xúc lại, với đầy đủ chi tiết về vụ trả đại tá Pit. Giờ đây chỉ còn đợi Sàigòn xác nhận trả tự do cho Aki nữa là xong. Chàng bèn cho hắn một địa điểm hẹn bên ngoài thành phố. Kulan hỏi « anh đang ở đâu, để tôi sai chúng nó đến đón » nhưng chàng đã cúp.
Lòng Văn Bình vui rộn như khi uống rượu với đồ nhắm tuyệt ngon, với cô gái bản xứ tuyệt ngon, một đêm trăng cũng tuyệt ngon trên bãi vắng. Phái yếu trên đảo được gọi chung là oa-hi–nê bất luận con gái hay đàn bà, còn ngây thơ trong trắng hay từng trải mùi đời. Đối với họ, tình yêu là tất cả, trinh tiết là thói quen trái lẽ tự nhiên -điều mà phụ nữ Bắc Âu ngày nay đang tôn làm kim chỉ nam đời sống- con giá muốn nẩy nở phải am hiểu tình yêu từ khi đang lớn. Trai gái hò hẹn là thường. Chưa biết thì phải tìm học, thậm chí con trai thấy con gái quá cù lần, họ còn được quyền dạy dỗ kinh nghiệm nữa.
Bỗng dưng Văn Bình thấy yêu, thấy nhớ Hạ uy Di khác thường. Chàng thấy nhớ Aloha hơn cả những người đàn bà đẹp chàng từng yêu, từng nhớ trong quá khứ. Chàng thở dài, ra xe lái lộn về xa lộ 72. Chàng chạy được một quãng thì đổi hướng. Mặt trăng vượt khỏi chân trời từ lâu. Ánh sáng vàng rộm chiếu xuống biển Thái bình dương nhấp nhô và rặng núi trùng điệp phủ đầy cây cối. Xe hơi phóng qua những nơi dân cư và khu nghỉ mát xen kẽ nối đuôi nhau dọc bờ biển trước khi Văn Bình đổi hướng lần chót, giảm tốc độ, rồi từ từ lăn bánh trên con đường nhựa phẳng lì và bóng loáng tưởng như soi gương được.
Cách một quãng ngắn là công viên Thiên đường (3), một trong những địa điểm vãn cảnh đẹp nhất đảo. Công viên đóng cửa từ chiều. Tuy nhiên, Văn Bình vẫn có cảm tưởng là du khách đang ra vào rộn rịp. Có lẽ vì chàng liên tưởng đến chuyến thăm với Aloha. Nàng dẫn chàng qua con đường ma-lùn hoa lá xanh tươi, đến hồ cá chép ngoạn mục, chiêm ngưỡng những con chim khả ái, những chú khỉ rí rỏm, và nhất là khu vườn đặc biệt trồng toàn cây hiếm hoa lạ. Mới đó Aloha còn nép bên chàng, dáng điệu âu yếm và thần phục. Giờ này, nàng bị địch giam giữ, công viên Thiên đường biến thành địa ngục thê lương…
Đoàn xe của chánh sở Kulan đã chờ sẵn ở ngã ba. Như thường lệ, chiếc Ca-đi-lắc khổng lồ của hắn được mô tô và xe díp hộ tống. Gặp chàng, Kulan mừng hơn bắt được mỏ vàng.
Hắn phân bua với đại tá Holơ:
-Anh còn bắt đền tôi nữa không?
Văn Bình ngạc nhiên:
-Bắt đền về chuyện gì?
Kulan đáp:
-Về chuyện anh mất tích. Holơ cứ kỳ kèo yêu cầu kiếm anh bằng được. Tôi nói cứ yên tâm, không ai bắt cóc được anh đâu, ngoại trừ đàn bà đẹp. Nhưng Holơ một mực không tin…
Kulan toan kéo Văn Bình lên ngồi chung xe, song chàng lại rủ hắn cùng đại tá Holơ của CIA lên xe chàng. Kulan hỏi đi đâu thì chàng đặt ngón tay lên môi. Chàng lái vòng chừng 5 phút, chạy qua một chung cư đèn sáng lờ mờ, rồi đậu trước giẫy nhà lầu gồm nhiều tầng ở khuất trong hẻm. Kulan thè lưỡi liếm mép, cử chỉ hơi băn khoăn:
-Đến nhà Halêa?
Văn Bình chĩa ngón tay cái lên trời:
-Đúng.
-Để làm gì?
-Anh đoán thử coi.
-Công việc liên hệ đến đại tá Pit?
-Gần như thế.
-Lạ thật. Halêa là nhân viên thâm niên của FBI, được liệt vào loại cán bộ tin cậy bậc nhất từ nhiều năm nay. Ông giám đốc nào cũng trọng nể.
-Anh nghi ngờ Halêa?
Đại tá Holơ đặt câu hỏi, song Văn Bình không đáp. Nhà của Halêa đầy đủ tiện nghi. Kể ra sống độc thân như hắn mà có xa-lông, phòng ăn, và hai phòng ngủ, kèm theo ga-ra chứa được ba xe hơi Hoa Kỳ ở phòng dưới thì không thể gọi là chật chội. Rộng rãi và đờ-luých nữa là khác.
Văn Bình vừa trèo hết cầu thang lên lầu nhất thì đụng Halêa. Hắn mặc y phục nhẹ, tóc chải láng mượt, xức nước hoa ngào ngạt như thanh niên ba mươi. Nếu không có mấy nếp răn kín đáo ở cuối mắt thì thật khó đoán được tuổi hắn. Hắn đã là nhân viên công an trên đảo từ ngày các nhân viên chính trong vụ chưa oe oe chào đời. Hắn là pho tự điển sống cũng không phải là quá đáng.
Thấy xếp Kulan, hắn cung kính dạt sang bên. Văn Bình bắt tay hắn, và nắm luôn không chịu thả:
-Có chuyện quan trọng cần nói với anh.
Halêa lẳng lặng trở về phòng. Dường như hắn ra đi trong cơn hấp tấp vì đèn trong nhà còn sáng đủ. Hắn vặn sáng một loạt, chắc tìm kiếm vật gì, sau đó quên tắt. Giữa phòng khách bày biện diêm dúa, hai cái va-li lớn phồng ứ hành trang nằm chềnh ềnh. Halêa có vẻ ngượng khi thấy Văn Bình nhìn chằm chằm đống va-li quần áo.
Hắn xun xoe dọn rượu, Văn Bình gạt đi:
-Khỏi cần khai vị. Anh sắp ra phi trường hả?
Halêa ừ hữ, mắt nhìn xếp Kulan như thể cầu cứu. Kulan đáp thay hắn:
-Vâng, Halêa được lệnh đáp máy bay đi Hồng kông vì công vụ. Vì mắc mớ đại tá Pit, Halêa phải tạm hoãn chuyến đi…
Văn Bình điểm mặt Halêa:
-May cho anh. Nếu anh tự ý xếp quần áo ra đi, tôi đã quất anh xụm xương.
Halêa nhăn nhó:
-Thưa ông, tôi là nhân viên công an Mỹ, ông không phải là thượng cấp của tôi. Tôi cũng không làm điều gì quấy. Dầu sao…
Văn Bình chỉ chờ có thế. Chàng chỉ chờ Halêa nổi sùng để tát cảnh cáo. Chàng cố tình đánh thật nhẹ. Chàng chủ tâm hạ nhục hơn là đánh đau. Tuy vậy, Halêa cũng ngã nhào vào cái đi văng kê giữa phòng. Giọng Văn Bình rít xoáy:
-Đừng lộn xộn mà chết toi, Halêa. Lý do nào khiến anh nói láo?
Chàng không cho hắn trả lời. Chàng ném hai cuốn sách bìa đỏ chữ mạ vàng trước mặt hắn, dằng giọng:
-Hai cuốn « Con dấu gẫy » và « Những chuyên viên phá thủng mật mã » này từ đâu ra?
Chàng hừ một tiếng ngắn, rồi tiếp:
-Còn giả bộ suy nghĩ gì nữa? Naha tự tay đưa cho tôi. Hắn vừa gặp tôi, và nói hết, khai hết…
Văn Bình không bỏ xót phản ứng nào của Halêa. Mắt hắn chớp nhẹ chứng tỏ nội tâm bối rối. Chàng bèn bồi thêm.
-Nói đi, khai đi, anh sẽ được hưởng sự khoan hồng. Đại tá Pit hiện bị nhốt ở đâu?
Những việc vừa xảy ra là thủ đoạn tâm lý của Văn Bình. Naha trút hơi cuối cùng, chưa kịp tâm sự với chàng. Phần lớn tác phẩm khảo cứu, dày 470 trang chữ nhỏ li ti này giành cho cuộc đấu trí điệp báo giữa Hoa Kỳ và Nhật bản tại Hạ uy Di trước ngày Trân châu cảng bị tấn công. Linh hồn của màng lưới gián điệp bí mật Joho Kyoku trên đảo là sĩ quan hải quân Osi-kaoa.
Theo lời Halêa, mấy chục năm trước hắn được tình báo Mỹ đặc trách theo dõi Osi-kaoa. Những đoạn dài trong sách đã làm Văn Bình bật ngửa: hơn 2 tháng sau ngày Trân châu cảng bị bom đạn nặng nề, tên Osi-kaoa mới được nhắc đến lần thứ nhất. Và mãi đến nửa năm sau, ngày 15-6-1942, tình báo Mỹ mới phăng ra Osi-kaoa (4) là nhân viên cự phách của Joho Kyoku.
Nghĩa là Halêa nói dối.
Trên đường rẽ vào nhà Naha, Văn Bình thoáng gặp Halêa ngồi sau vô-lăng xe hơi. Xe chàng nhỏ xíu, chàng lại không mở đèn nên Halêa không nhìn thấy. Halêa có vẻ hấp tấp. Văn Bình có thể suy dẫn không mấy khó khăn. Chàng bắt nọn Halêa, và hắn dại dột khai huỵch toẹt:
-Thưa ông, tôi không biết rõ nơi nhốt đại tá Pit, nhưng chắc là trong biệt thự của ông Nêjimôtô. Tôi không dám giấu ông… chẳng qua tôi…
-Hừ, anh giấu sao nổi. Hai đồng lõa của anh núp trong nhà Naha đã bị tôi bắt gọn. Chúng đổ hết tội lỗi cho anh. Cũng như Naha…
Văn Bình vung tay toan đánh, Halêa vội xá:
-Oan tôi lắm, ông đại tá ơi. Ông đừng nóng, tôi xin thú hết. Câu chuyện như vầy: Osi-kaoa tới đảo cuối mùa hạ 1941 với sứ mạng lấy tin cho Phòng 3. Y mới 28 tuổi, khá đẹp trai, thân hình đều đặn. Y ăn nói dễ thương, y lại giỏi kiếm đạo nên được lòng nhiều người: đàn bà, con gái đều có thiện cảm đặc biệt với y. Thưa ông, hồi đó Sở tôi chưa biết Osi-kaoa là cán bộ tình báo Nhật nên không để ý. Cho nên Osi-kaoa đã hoạt động thung dung. Tôi học đấu kiếm do Osi-kaoa mở lớp dạy tại câu lạc bộ Đại Nhật (5) và … và… đôi khi tôi cũng bán tin cho y lấy tiền nhậu nhẹt.
Osi-kaoa hoạt động một mình, với một số mật báo viên hoàn toàn bí mật. Ngoài tôi ra, tổ chức gián điệp của Osi-kaoa còn một thiếu phụ tuyệt đẹp. Đó là bà mẹ của cô gái được ông đặt tên là Aloha.
Không hiểu lý do nào thúc đẩy bà cộng tác với gián điệp Nhật. Có lẽ vì tình hơn là vì tiền. Bà là một trong những người đàn bà yêu cuồng si, yêu tham lam nhất đảo. Dường như một mẩu tin do bà cung cấp đã dẫn đến việc tiềm thủy đĩnh bị đánh đắm. Hạm trưởng là anh cùng cha khác mẹ của bà, mà bà yêu quý rất mực. Cái chết của anh làm bà bỏ ăn, bỏ ngủ. Tiềm thủy đĩnh này lặn sâu ngoài vùng chiến, nếu bà không cho tin, phi cơ Nhật không thể biết đúng vị trí để oanh tạc. Sau một thời gian dài bị dày vò, mẫu thân Aloha mắc bệnh điên. Bà sống mười mấy năm trong cảnh nửa mê nửa tỉnh trước khi lìa trần.
Aloha yêu mẹ nên đâm thù Joho Kyoku. Tổ chức tình báo này không còn nữa nên mối thù của nàng lây sang người Nhật, lây sang tất cả những gì liên hệ đến gián điệp Nhật.
Nàng làm việc trong hãng du lịch Cẩm Chướng mà không biết chủ hãng là Nêjimôtô, xưa kia từng bắt tay với Osi-kaoa. Aki bị giam giữ chờ ra tòa tại Sàigòn, Nêji bèn sắp xếp cho Aloha xuống bến tàu đón tiếp ông. Thưa ông đại tá, họ biết ông tới đảo, họ còn biết ông có nhược điểm về đàn bà đẹp. Aloha đẹp hơn mẫu thân nàng. Nàng còn yêu cuồng si, tham lam hơn nữa. Đúng như Nêji bố trí, nàng đã kết thân với ông quá dễ dàng… Rồi còn Naha… Thưa ông, tôi đã khai hết, không dám đòn phép. Tôi cũng bị săng-ta như Naha. Thưa ông, tôi sợ mất sở làm trong ngành công an. Tôi lại mắc bệnh tiêu xài hoang phí nên tôi đã nghe chỉ thị của Nêji. Tôi xin dẫn ông lại nhà Nêji. Ông đừng bỏ tù tôi, ông đại tá nhé!
Văn Bình quay lại nói với chánh sở Kulan:
-Thế là xong. Chúng mình đến giải cứu đại tá Pit.
Mọi người lục tục ra xe. Đại tá Holơ của CIA toan trèo lên ngồi chung, Văn Bình gạt:
-Không nên. Đề nghị anh trở về nhà Kulan.
Holơ ưỡn ngực:
-Cho tôi cùng đi.
Văn Bình lôi hắn xuống, giọng nghiêm nghị:
-Rất nguy hiểm. Tôi không muốn anh mất mạng vô ích.
Chánh sở Kulan ngồi xe đầu, mở đường. Tiếp theo là xe Văn Bình và Halêa. Đoàn công voa vừa lăn bánh thì qua kính chắn gió, Văn Bình nhìn thấy Kulan gọi điện thoại siêu tần số.
Nêji là tỉ phú có khác. Hắn cư ngụ xa thành phố trong một khu sang trọng hơn cả khu giành riêng trên tiểu đảo Trái Dừa cho số ít nhà giàu nứt đố đổ vách. Văn Bình vượt qua xa lộ hồi chiều chàng đến trượt nước với cô gái giữ tổng đài điện thoại, chạy song song với giẫy núi Kulô, qua một sân đánh « gôn » nổi tiếng, một nơi bán nước hoa bản xứ nổi tiếng không kém –khách có thể nhìn thấy và ngửi các loại nước hoa ép từ hoa thơm trên đảo- và trên 20 cây số đường trường giữa những vườn đu đủ chín mọng, vườn chuối vàng rộm. Qua một bãi biển đẹp như trong tranh thủy mạc Tàu, với hòn đảo giống cái nón của người Tàu bập bềnh đằng xa trên biển, đoàn xe chạy qua nhà máy ép mía bỏ hoang, tiến vào vịnh Kahana, phong cảnh không thua Thiên thai của Lưu Nguyễn, nếu quả có Thiên thai.
Văn Bình bỗng đói meo. Đói meo vì phía trước, trên ngọn đồi bên trái chễm chệ một ngôi nhà nên thơ. Nó ở gần chân núi mang hình con sư tử chầu, nên nó lấy tên là tiệm ăn Sư tử chầu. Chất cay mai-tai của nó mạnh đến nỗi khổng lồ cũng bị quất xụm, nhưng Văn Bình lại khoái kinh khủng. Xa hơn một cây số rưỡi, bên phải, mấp mé nước còn một quán ăn thôn dã với món tôm cua nấu ngon vị tất đâu bằng.
Ôi chao, đoàn xe không rẽ vào quán Sư tử chầu hoặc trực chỉ tiệm nhậu đồng quê thần tiên mà lại lừng khừng đậu lại. Như đã ước hẹn trước, tốp cận vệ của Kulan túc trực bên ngoài. Halêa cùng Văn Bình và chánh sở Kulan men theo lối đi giữa rừng chuối um tùm. Cách đường hơn 200 mét là trang trại của tỉ phú Nêji. Đúng hơn, đây là nhà mát, tứ phía giáp núi, biển và vườn chuối. Nhà bằng gỗ, mái tranh trông thật đơn sơ hầu như quê mùa, nhưng bên trong được trang bị những tiện nghi tối tân nhất. Khoảnh đất đồi rộng hơn hai mẫu tây không có hàng rào. Chỉ có những bụi găng và dâm bụt nối tiếp nhau hơn hai mẫu tây không có hàng rào. Tuy vậy, đột nhập không dễ nào vì có hệ thống báo động điện tử ăn thông với máy truyền hình màu trong nhà, luôn luôn được nhân viên canh chừng ngày đêm.
Halêa dẫn Văn Bình và Kulan vòng ra sau nhà. Trời khá tối. Giá trăng sáng vòi vọi cũng vô ích vì rừng chuối đã biến thành tấm bình phong bất khả xâm phạm. Văn Bình phải vận nhỡn tuyến thấu quang mới khỏi vấp ngã.
Mặt sau của hàng rào cây được trổ một khung cửa nhỏ. Halêa quỳ gối, loay hoay một lát, gỡ bỏ sợi dây báo động, đoạn bẻ khóa, ngoắt tay cho hai người tiến vào. Bộ ba dẫm lạo xạo trên những tàu lá chuối khô. Theo lời Halêa, tỉ phú Nêji không nuôi chó hoặc rắn giữ nhà. Tất cả được giao cho hệ thống điện tử. Khi đến gần tường nhà 20 mét, ống kính chụp vô tuyến truyền hình mới có thể nhìn thấy họ.
Bộ ba đến gần tường nhà không mấy vất vả. Vì họ nằm dán bụng trên đất, di chuyển bằng cánh tay. Hệ thống chụp hình chỉ quét được phân nửa diện tích khu vườn rộng. 30 giây đồng hồ nửa trái, 30 giây đồng hồ nửa phải. Bộ ba bò trên nửa vườn bên trái. Khi ống kính được chĩa xuống thì họ nằm bất động. Ống kính thay đổi vị trí, họ lại tiếp tục bò. Và cứ thế, họ đột nhập cửa hậu của ngôi nhà mát một cách êm thấm.
Không ngọn đèn nào bật. Halêa vặn quả nắm cửa phòng ngủ. Halêa biết chắc tỉ phú Nêji đang ngủ sớm, nửa đêm thức dậy, tắm biển rồi dùng món ăn nhẹ trước khi vào phòng ngủ lần nữa. Và lần này hắn ngủ chung với người đẹp. Giai nhân phải chờ hắn trên giường. Khoảng 2 giờ sáng, hắn ngủ say như chết.
Đồng hồ tay chỉ quá 2 giờ, nghĩa là giờ này tỉ phú Nêji đang ngáy o o.
Hỡi ôi, Văn Bình vừa đặt chân lên tấm thảm len thì nghe tiếng « ối ». Tiếng kêu của Halêa khi ấy đứng lom khom sau lưng chàng. Halêa ngã xuống. Đèn phòng được vặn sáng.
Tỉ phú Nêjimôtô không hề ngáy o o. Hắn còn thức như chàng. Cũng như chàng, hắn phục sức đàng hoàng. Chứ không mặc áo ngủ. Nghĩa là hắn biết chàng quá bộ đến nhà hắn…
Văn Bình không ngạc nhiên khi thấy Nêji chính là gã bụng bự, diện com-lê lụa màu mỡ gà, cà vạt lụa vàng chàng gặp trên bến tàu. Nêji ngồi khoan thai trong ghế xa-lông, miệng ngẫm điếu xì gà to tướng chưa đốt. Hai gã đàn ông mà Văn Bình cũng gặp trên bến, khệnh khạng đứng bên, mặt đầy thẹo và đầy răng vàng.
Kulan toan rút súng thì Nêji xua tay:
-Đừng lộn xộn, ông chánh.
Kulan đành buông thõng tay. Nằm trên thảm, Halêa thở hắt ra. Hắn bị mũi dao đâm trúng tim. Hắn ngó Văn Bình, nước mắt ràn rụa. Chàng biết hắn muốn trối trăn nhưng bất lực. Halêa giẫy nhẹ rồi chết.
Nêji chỉ ghế, mời Văn Bình ngồi. Hắn châm xì gà do tên cận vệ khúm núm bật lửa, thở khói xanh um rồi nói với Văn Bình:
-Tôi giành cho ông cơ hội chót. Nếu ông tiếp tục cứng đầu, miễn cưỡng tôi phải làm mạnh. Chúng tôi không thù hằn gì ông. Em tôi là Aki được trả tự do là mọi sự đụng độ sẽ hoàn toàn chấm dứt. Chúng tôi chỉ buôn bán, không can dự đến chính trị quốc tế, xin ông hiểu cho. Theo chỗ tôi biết, phi cơ do chúng tôi thuê chuyến đã chuẩn bị sẵn sàng tại Tân sơn nhất, chờ Aki tới là cất cánh. Điện thoại đây, xin ông liên lạc với Sàigòn. Phi cơ cất cánh bên ấy là bên này chúng ta cụng ly sâm banh.
Nêji chỉ máy điện thoại trắng đặt trên bàn đêm. Chắc Nêji đang ngủ thì được kêu dậy. Vì nệm giường còn chỗ trũng. Hai chỗ trũng. Tức là lão già bụng bự đã bị phá đám trong khi đang ôm ấp người đẹp. Nêji nặng trên một tạ tuy chiều cao chỉ ở mức trung bình đối với người Á châu. Đồ sộ như hắn thường bết bát trên tình trường. Hắn thuộc hàng cự phách kể cũng lạ.
Văn Bình bước lại bàn đêm. Gã cận vệ gần nhất chỉ cách chàng một sải. Chàng vung tay đánh tréo ngang ngực hắn. Hắn thọc tay vào túi quần, dáng điệu khuỳnh khuỳnh, coi thiên hạ bằng nửa con mắt nên không nhìn thấy ngón đòn hiểm của Văn Bình. Ụp một tiếng ngắn, xương sườn hắn bị gẫy. Hắn ngã xấp. Văn Bình đảo sang bên, chộp ve áp của Nêji.
Thời trang đã gián tiếp giúp đỡ Văn Bình. Mốt ve áo lớn 10 phân đang lan rộng trên thế giới. Nêji không còn trẻ nữa song hắn không thể tẩy chay kiểu áo mới. Nhờ ve áo hắn quá lớn, Văn Bình nắm được dễ dàng. Gã cận vệ thứ hai xô lại. Văn Bình nâng đầu gối. Hắn bắt chước bạn ngã chổng kềnh trên tấm thảm len đắt tiền.
Ngay sau khi nắm được vét-tông của Nêji, Văn Bình biết mình đã tính lầm.
Té ra tấm thân bồ xứt cạp của Nêji vẫn không cấm hắn chuyển thế nhậm lẹ như con sóc nhảy nhót trên cành cây cao. Có lẽ hắn đã tiên liệu Văn Bình phản công nên giả vờ chậm chạp, đợi chàng lọt vào tròng mới trổ tài đập nát bản lãnh nhu đạo của chàng.
Văn Bình có cảm giác như tóc gáy dựng ngược. Vì lão già béo thù lù Nêji mà chàng đinh ninh là kẻ ăn chơi trác táng, da thịt bèo nhèo, gân cốt chùng dãn lại đánh nổi một ngón đòn nhu đạo kỳ quặc. Đòn yoko-oakarê. Đòn này được coi là xưa cũ, giới trẻ ngày nay không dùng nữa. Nguyên tắc của đòn này là ngã nghiêng một phía, giựt đối phương mất thăng bằng, rồi quăng té thật mạnh. Bị trúng đòn yoko-oakarê nạn nhân thường gẫy xương sống. Tai nạn xảy ra luôn luôn nên người ta ít tập nó trong võ đường. Xử dụng nó thành công cũng khó, thiếu kinh nghiệm và thiếu bền dẻo để xôi hỏng bỏng không, và bị phản đòn thì bị trọng thương như chơi.
Đòn yoko-oakarê cũng là một trong những đòn chủ lực của ông thánh nhu đạo Mifunê. Văn Bình từng học qua, từng làm địch lọi xương sống nhiều lần, song Nêji hành động quá lẹ làng và quá chính xác nên chàng đành chịu trận. Bị tung lên cao, ngã ngửa xuống đất, chàng oặn người, đập bàn tay để hãm đòn. Thấy chàng thoát hiểm, Nêji bật kêu:
-A, giỏi.
Trong chớp mắt, Văn Bình đã đứng thẳng. Chưa hết sửng sốt, chàng lại sửng sốt thêm vì Nêji chiếm thượng phong bằng một đòn khác, kỳ quặc không kém đòn vừa rồi: đòn sumi-ôtôsi cũng là đòn quăng-ném. Chỉ hơi biến đổi ở chỗ thân mình thẳng băng mà có thể lắc đối phương ngã chổng bốn vó lên trời. Đòn sumi-ôtôsi cũng rất khó đánh, đai đen từ đệ tứ, đệ ngũ trở lên mới dám áp dụng.
Lần này Văn Bình đã biết người biết mình nên ngăn chặn hữu hiệu được ý đồ của Nêji. Chàng té xuống, kéo hắn té theo. Mục đích của chàng là chờ Nêji hít đất để biểu diễn kỹ thuật nê-oa-za siêu đẳng. Nê-oa-za nghĩa là kỹ thuật đánh ở tư thế nằm. Nêji to con, ở tư thế nằm hắn khó có thể khắc phục được chàng. Nêji chặn ngang bụng chàng, khối thịt nặng hơn trăm kí suýt làm chàng ngộp thở, nhưng chàng đã đoạt lại ưu thế, vung tay toan chẹt họng Nêji. Hắn vùng vẫy và kêu cứu:
-Bắn nó đi, còn kiêng dè gì nữa?
Đoàng, đoàng… hai phát súng nổ liên tiếp. Kẻ bị trúng đạn không phải là Văn Bình, mà là Nêji khi ấy đang bị kẹt phía dưới. Viên thứ nhất xuyên phá má trái của hắn làm hàm răng bị bắn tung ra ngoài, lôi theo cái mũi. Riêng viên này đã đủ kết liễu tính mạng lão tỉ phú buôn lậu quốc tế. Phương chi còn viên 9 li thứ hai chạy từ hông trái sang hông phải làm nát phổi và tim…
Người lảy cò là chánh sở công an Kulan. Hắn phải là thiện xạ, vì nếu tơ lơ mơ hắn đã cho Văn Bình ăn kẹo đồng oan uổng.
Văn Bình nghe thêm hai tiếng nổ khác. Hạ Nêji xong, Kulan xây qua hai tên cận vệ mặt thẹo. Cả hai đều bị đạn nát óc. Văn Bình nhổm dậy, lấy vạt áo lau mặt đầy máu từ người Nêji bắn lên. Kulan lia miệng súng bốc khói khét lẹt:
-Mau lên, anh Z.28. Mình phải đến cứu đại tá Pit và cô Aloha.
Kulan không chờ chàng trả lời, co chân đạp tung cửa. Dưới ánh đèn sáng quắc, Văn Bình thấy la liệt hàng chục cô gái nõn nà đang xếp hàng chữ nhất, dựa lưng vào tường gỗ. Da dẻ nõn nà, mông ngực nẩy nở, diện mạo đẹp như hoa hồng trong sương mai. Cô nào cũng phục sức hà tiện, nhiều nhất là áo voan mỏng phía sau chẳng có gì, hoặc trần trụi hai miếng vải nhỏ bằng khăn hỉ mũi che giấu một cách chiếu lệ, và ít nhất là vẻn vẹn tấm tạp-dề nhỏ xíu, còn toàn thân lõa lồ.
Bầu không khí đang căng thẳng mà Văn Bình muốn phì cười vì những cô gái ngon lành này không bằng xương bằng thịt thật sự. Họ chỉ là búp-bê lớn như người thật. Tuy nhiên, đây là loại búp-bê đặc biệt, chế tạo bằng lát-tích cao một mét sáu, vòng ngực 92, vòng mông 90, vòng bụng 58 centimét, nghĩa là kích thước lý tưởng. Khi cần đến chỉ bơm hơi là phồng lên tròn trịa khả dĩ làm được tất cả những việc tạo hóa phú cho đàn bà, người ta đặt tên là hầu-yêu (6).
Trai chưa vợ hoặc ông già hết gân thường sắm hầu-yêu bầy trong phòng ngủ. Tội nghiệp Nêji, hắn không còn sống để tận hưởng những cái thú do kỹ nghệ chế tạo mà không thua kém đàn bà thật.
Kulan phá thêm cánh cửa lim sau tủ đựng sách. Té ra cửa này dẫn đến buồng xép, và từ đó có lối xuống hầm. Văn Bình nhấc cái nắp tròn đậy cửa hầm lên. Bên dưới là phòng giam. Hai phòng sát nhau. Đúng hơn, hai cũi sắt lớn.
Chàng chõ miệng kêu:
-Đại tá Pit, em Aloha?
Pit và Aloha cùng lên tiếng một lượt. Họ vẫn mạnh khỏe. Riêng Aloha chỉ còn nhức mỏi sơ sơ ở đầu gối. Họ bị nhốt riêng, mỗi người một chuồng sắt và những chuồng sắt này được giòng từ trên phòng xuống đáy hầm bằng hệ thống dây cáp và ròng rọc.
Kula lăm lăm khẩu súng canh chừng trong khi Văn Bình từ từ kéo dây cáp. Không rõ vô tình hay cố ý chàng đưa Aloha lên trước. Nàng ngồi bó gối trong cũi, thấy chàng nàng òa khóc như đứa trẻ. Đại tá Pit cười với chàng mà như mếu. Mặt hắn lem luốc, mái tóc rồi bù. Hắn mới bị bắt giữ song thân thể đã gày nhom. Chắc hắn nhớ … vợ nên mất kí nhanh chóng như vậy.
Cũi được khóa bằng ổ khóa Yale. Không có chìa, báo hại Văn Bình phải vận nội công bẻ cong chấn song. Chàng bở hơi tai, một lỗ tròn rộng mở ra, nhưng Aloha chỉ chui được nửa người, còn đại tá Pit thì bị kẹt hoàn toàn. Văn Bình giật khẩu súng khỏi tay Kulan, bắn hết bì đạn, hai ổ khóa mới đứt gẫy.
Aloha từ trong cũi sắt vọt ra như thể nàng biết bay. Nàng ôm cứng lấy Văn Bình, vừa khóc vừa hôn. Khó nhọc lắm chàng mới gỡ được vòng tay xiết chặt của nàng. Đại tá Pit vỗ vai chàng:
-Cám ơn anh. Tôi biết sớm muộn anh sẽ đến cứu nên từ lúc bị bắt đến giờ chỉ ngủ.
Văn Bình cười:
-Đúng. Phải ngủ để còn về ráp-pen với bà xã nữa chứ!
Trong tòa nhà rộng rãi không còn mống người nào. Ngoại trừ tỉ phú Nêji và hai tên cận vệ đã bị bắn chết. Gió biển thổi rần rật. Aloha vẫn chưa chịu rời Văn Bình. Nàng nói nhỏ vào tai chàng:
-Naha và em lôi kéo anh vào vụ này. Có thần linh chứng giám, em xin thề là yêu anh thật lòng. Tự dưng gặp anh là yêu anh ngay. Naha bị hoàn cảnh ép buộc, riêng phần em, em chưa khi nào giả dối với anh…
-Hiểu rồi. Ngay buổi gặp em trên bến, anh đã thấu rõ tình yêu chân thành và vô tận của em.
-Thật không? Em không nói ra lời, làm sao anh biết được?
-Chúng mình mới quen nhau nên dẫu em nói ra lời, anh cũng khó tin. Sở dĩ anh tin và do lòng tin ấy, anh quyết tâm cứu em, là do tình-hiệu học. Kinêsic.
-Tình-hiệu học kinêsic là cái gì, hả anh?
-Là một môn khoa học mới dựa vào cử chỉ, sắc diện của phụ nữ để đo lường mức độ tình yêu giấu kín trong lòng họ. Lời nói có thể hoa hòe, che đậy song cử chỉ và sắc diện khó thể được ngụy trang. Như em chẳng hạn, khi chúng mình rủ nhau đi tắm rồi uống rượu, em ngồi trên cái ghế đẩu cao trong quán giải khát, em nhớ không? (7)
-Nhớ. Em thích ghế thấp, nhưng anh nhắc cái ghế đẩu cao lêu nghêu bắt em ngồi.
-Anh đã có dụng ý rõ rệt. Ngồi được một lát, em đong đưa bàn chân, vắt chữ ngũ trước khi đặt bàn tay lên mông rồi lật ngửa trên đùi. Chưa hết, em còn nghiêng đầu về phía trước nhìn anh đắm đuối rồi cười, cười cởi mở chứ không cười mỉm, cười nửa miệng. Những cử chỉ này theo khoa kinêsic là dấu hiệu của tình yêu nồng cháy và thành thật.
-Em chịu thua anh rồi đó.
Aloha rúc vào nách Văn Bình, miệng cười khúc khích. Đại tá Pit đi phía trước song vẫn lắng tai nghe hai người thì thầm. Bệnh tò mò nổi lên, Pit dừng lại hỏi Văn Bình:
-Kinêsic là cái quái gì … đừng xạo nữa, ông Z.28 ơi! Lần đầu trong đời tôi nghe nói đến cái tên lạ lùng ấy. Khoa học kinêsic của anh đoán được tâm trạng đàn bà là chuyện dĩ nhiên vì anh là… chúa phịa về đàn bà. Nếu anh dùng kinêsic đoán được tâm trạng tôi ngay trong phút này, tôi mới chịu phục.
Văn Bình cười:
-Hừ, hừ… Anh đang gãi mũi bằng đầu ngón tay út…đó là triệu chứng vô cùng bối rối. Bàn tay trái của anh lại nắm chặt, nghĩa là anh có điều gì bất bình, chống đối. Vậy, căn cứ vào cử chỉ gãi lỗ mũi và nắm tay, thày bói xin suy đoán là anh đang trải qua một cơn bất bình và bối rối ác liệt.
Đại tá Pit giật mình, suýt trượt té:
-Đúng quá, trời ơi! Phải, lòng tôi đang bất bình và bối rối…
Mọi người đã ra đến đường lớn. Chánh sở Kulan cáo lỗi lên xe gắn điện thoại vô tuyến. Hắn cần đi trước để điều khiển thuộc viên vây bắt các đồng lõa của tỉ phú Nêjimôtô. Văn Bình ném điếu Salem mới châm xuống đường, di đế giày cho nát bét. Đại tá Pit chắt lưỡi:
-Anh làm gì thế? Từ xưa đến nay, có bao giờ anh nghiến điếu thuốc còn nguyên đâu?
Văn Bình nhún vai:
-Nghĩa là anh bắt đầu khoái tình-hiệu học rồi đấy. Mới hút đã dẫm bẹp điếu thuốc là tâm trạng của người băn khoăn hoặc âu sầu cực độ. Trước khi lên xe, chánh sở Kulan cũng hút thuốc. Lệ thường, hắn không thở khói lung tung. Vậy mà hồi nãy đứng bên tôi, hắn phì phò như đầu xe lửa vào tôi khiến tôi suýt sặc. Phun khói thành bức màn ngăn cách với người chung quanh là tâm trạng lo sợ, tâm trạng bưng bít sự thật, tâm trạng trốn tránh thế giới bên ngoài…
-Trời ơi, tôi tưởng anh chưa khám phá ra… Hồi tối, trước khi tôi nói chuyện với Naha, rồi lái trực thăng đi Na-Pali lọt vào ổ phục kích, ông Sì-mít gởi điện cho tôi, ra lệnh cho tôi gặp anh để hợp lực phá vỡ tổ chức buôn vũ khí và ma túy lậu do anh em Nêji cầm đầu, đặt tổng hành doanh tại Hạ uy Di. Được tin anh lên bộ bằng tàu Oronxê, tôi liên lạc với các khách sạn nhưng không thấy nên nghe anh bị nạn tôi hộc tốc đi cứu liền. Tôi bị bắt cóc như vậy là điều hay vì tôi được gặp Nêji, và tình cờ tôi phăng ra thái độ hàng hai của …
-Theo sự thoả thuận chung, tôi được ủy thác theo sát Nêji trên tàu Oronxê. Khi tàu sắp cặp bến thì CIA không muốn tôi tiếp tục công tác nữa. Có lẽ do vấn đề tiền nong.
-Anh lầm. Vấn đề tiền nong không hề được đặt ra. Đối với ai kia, ông Sì-mít còn có thể riết róng, biển lận, nhưng đối với anh thì khác, ông Sì-mít yêu cầu anh đình chỉ công tác vì lý do bất khả kháng. Như anh đã rõ, CIA đặc trách điệp báo hải ngoại, nội bộ trong nước được giao cho FBI. Chẳng hiểu nhờ nguồn tin nào, trung ương FBI biết được vụ Nêji. Họ vốn không ưa gì chúng tôi nên được thể họ làm rùm beng. Miễn cưỡng ông Sì-mít phải nghe lời họ, nhưng mặt khác ông yêu cầu tôi bí mật tìm anh. Tôi chưa tìm ra anh thì…
-Mọi việc đã xong xuôi. Nêji bị giết. Tổ chức của hắn sắp tan rã. Thiết nghĩ anh cũng chẳng còn cần tôi nữa.
-Bậy nè… thiếu sự công tác của anh, tôi đâu dám rớ tới Kulan. Hắn giỏi võ kinh khủng, bắn súng cũng phi thường. Vả lại, muốn tóm hắn đưa ra tòa, phải có chứng cớ. Và những chứng cớ này chỉ có anh nắm được…
-Anh yên tâm. Chắc bà xã đang chờ anh ở ngã tư. Tôi nhờ đại tá Holơ đi rước. Tôi sẽ hoàn thành công tác miễn hồ anh đừng quên trình báo đêm nay về Hoa Thịnh Đốn, để ông Sì-mít ký cho một tấm chi phiếu có thật nhiều con số dê-rô. Chẳng dám giấu anh, dạo này ông Hoàng túng quá… Lúc Kulan ở đây, tôi không bắt hắn vì lẽ giản dị hắn có súng, đàn em của hắn lại túc trực đông đảo, sợ anh và Aloha bị nạn thì phiền. Vả lại, bắt hắn bây giờ bất lợi. Chờ hắn thanh toán xong tổ chức của Nêji thì bắt hắn cũng chưa muộn. Hắn phải trừ khử hết đàn em của Nêji hầu bảo vệ an toàn cá nhân.
Đoàn xe công an đã lần lượt nổ máy. Chỉ còn lại chiếc xe thuê của Văn Bình. Ngay khi ấy, một chiếc xe Hoa Kỳ sơn đen có mô tô hộ tống từ phía dưới chạy tới, đậu xịch trước mặt. Văn Bình xiết tay đại tá Pit:
-Chà, anh tốt số nhất đời. Bà xã đến rồi kìa. Tôi đi nhé. Mai, chúng mình gặp nhau.
-Còn vụ Kulan?
-Đêm nay, tôi sắp xếp lại bằng cớ. Trưa mai, tôi mang đến tận trung tâm Kokee cho anh.
-Hừ, cần gì phải sắp xếp. Thú nhận quách là còn bận hẹn với người đẹp Hạ uy Di đi cho được việc.
Không đáp, Văn Bình kéo Aloha lên xe, và nhường vô-lăng cho nàng lái. Nàng hỏi:
-Đi đâu?
-Nơi nào vắng nhất thì đi.
Xe hơi phóng nhanh như tên bắn qua khu đất rộng trồng toàn hoa phong lan. Văn Bình bảo nàng đậu xe vào lề. Nàng vừa thắng lại thì chàng đã ôm hôn. Lâu lắm, lâu lắm, trong bóng đêm lờ mờ, hai người mới rời nhau. Nàng ngoạm má chàng, và hỏi:
-Tại sao anh biết Kulan hợp tác với trùm buôn lậu Nêjimôtô?
Văn Bình lôi tong hộc táp-lô ra cái máy cát-sét hiệu Sony. Aloha gối đầu ngoan ngoãn trên đùi chàng. Chàng hắng giọng rồi từ từ đọc vào cái micrô nhỏ xíu trong khi cuộn băng quay thật êm…
« Tôi Z.28, thể theo lời yêu cầu của đại tá Pit, CIA, xin đưa ra những nhận xét sau về chánh sở đặc vụ Hạ uy Di Kulan:
1-về việc tôi từ lữ quán Làng Hiu-tơn đến tư thất của Kulan, không ai biết việc này ngoại trừ Kulan và Holơ. Vậy mà địch lại gọi dây nói đến tư thất của Kulan để thảo luận vụ bắt cóc đại tá Pit với tôi. Chi tiết này có nghĩa là Kulan và Holơ đáng bị liệt vào danh sách khả nghi.
2-nhưng ngay sau đó, tên Holơ có thể được loại bỏ vì trong khi tôi ở trong tư thất của Kulan, chuông điện thoại reo một tiếng. Kulan chưa cầm nghe đã biết kẻ gọi là địch. Tại sao Kulan lại biết trước và biết rõ như vậy?
3-tại sao địch lại thỏa thuận trả lại tự do cho đại tá Pit ngay khi máy bay chở Akimôtô cất cánh khỏi Tân sơn nhất? Chi tiết này có nghĩa là địch chỉ cần phi cơ chở Aki bay khỏi vùng trời Nam Việt là đủ. Vì từ đó về Hạ uy Di đã có sự bảo lãnh của Kulan.
4-tôi cùng đi với Kulan đến nhà Halêa. Tôi dùng mưu mẹo bắt Halêa tự thú là làm tay sai cho Nêji. Halêa dẫn đường cho chúng tôi đến nhà Nêji. Việc này chỉ có tôi và Kulan biết. Tôi lừa Kulan để thử lại đáp số bài toán. Kulan đã dại khờ gọi điện thoại siêu tần số báo tin trước cho Nêji. Tôi đã nhìn thấy hắn nhấc điện thoại. Hắn không ngờ tôi đã mang theo đầy đủ dụng cụ để nghe được làn sóng của cảnh sát. Kulan báo tin là có thể bị lộ, và yêu cầu Nêji hạ sát cả Halêa lẫn tôi. Tôi luôn luôn đi sau lưng Kulan nên cận vệ của Nêji chỉ có thể phóng dao giết được Halêa.
5-tôi đấu quyền với Nêji. Hắn bị tôi chặn họng, bèn yêu cầu Kulan bắn giải cứu. Không dè Kulan bắn hắn. Kulan giết Nêji để bịt miệng. Kulan đinh ninh tôi chưa khám phá ra vai trò phản thùng của hắn. Thật ra, trong lúc quần thảo với Nêji, tôi đã quay lưng về phía Kualn nhiều lần, lừa hắn chĩa súng vào tôi để chộp bắt quả tang. Song hắn chỉ giơ súng lên rồi hạ xuống, để rồi sau cùng hắn bắn Nêji. Vì thái độ e dè này, tôi đề nghị cho Kulan được hưởng khoan hồng tối đa. »
Văn Bình quăng cái micrô xuống sàn. Ngực Aloha phập phồng trong sự chờ đợi. Chàng bế nàng ra khỏi xe. Nàng nũng nịu không chịu, nói rằng nằm nệm xe êm hơn, và kín đáo hơn song chàng không thèm quan tâm đến những lời phản đối của nàng. Hai người lại quấn quít nhau trên thảm cỏ non. Nửa giờ sau, có tiếng máy xe hơi nổ đều ở xa rồi đột nhiên tắt câm. Aloha nằm thiu thiu. Văn Bình lay dậy:
-Tỉnh đi em, sắp có khách.
Aloha giạt bắn người:
-Thảo nào anh bắt em đau lưng từ nãy đến giờ…
Tiếng giày dẫm loạt xoạt trên lá chuối khô. Rồi người đàn ông phục phịch hiện ra. Hắn tiến lại xe hơi, nhìn vào không thấy ai bèn hoảng hốt lùi lại, lấm lét quan sát bóng tối.
Văn Bình gọi nhỏ:
-Kulan.
Người đàn ông lén lút đến gặp Văn Bình trong vườn hoa phong lan, kề bãi biển sóng réo chính là Kulan, chánh sở đặc vụ. Kulan ngồi thụp, rút súng thủ thế. Văn Bình nhòm đầu khỏi bụi cây:
-Anh cất súng đi, lại đây. Tôi chờ anh đã lâu.
Kulan làm theo lời Văn Bình. Hắn run run đến bên chàng:
-Chờ tôi, anh chờ tôi? Nghĩa là anh biết tôi đến?
Văn Bình cười ròn:
-Dĩ nhiên. Nếu tôi có dụng cụ điện tử để nghe làn sóng của cảnh sát thì lẽ nào trùm cảnh sát như anh lại không có dụng cụ điện tử để nghe những lời tôi đọc vào micrô…
-Trời ơi, tôi thua anh là đúng. Vâng, tôi đã cho gắn trong xe anh… Những điều nhận xét của anh về tôi không sai chút nào. Vâng, tôi đã hợp tác với Nêji và đồng bọn. Lý do hợp tác chỉ là tiền. Tiền. Anh đề nghị khoan hồng nên tôi nghĩ là có thể thương lượng được với anh.
-Tôi lái xe vào khu vườn vắng vẻ này là để có cơ hội gặp anh, và thảo luận đề nghị do anh đưa ra.
-Chúng ta không hề thù oán nhau. Việc tôi làm nếu có hại thì chỉ có hại riêng cho FBI và CIA, nghĩa là không liên hệ đến Sở Mật Vụ Sàigòn. Nghe nói ông Hoàng đang cần tiền, phải đi vay nợ lãi của ngân hàng, vậy tôi…
-Bao nhiêu?
-Gấp đôi số tiền thù lao mà CIA sẽ trả cho anh.
-Chuyến này ông Sì-mít chỉ trả vài triệu là nhiều nhất, vị chi anh sẽ chuộc mạng bằng 4 triệu đô la. Thưa anh, 4 triệu đô la là món tiền rất lớn với anh và tôi, còn đối với một tổ chức quốc tế nó chỉ là muối bỏ biển. Vả lại, anh sẽ ăn không một mình cả trăm triệu mỹ kim của Nêji, chưa kể hàng đống cổ phần, hàng lô nhà máy, tiệm buôn và biệt thự…
-Hừ, anh khôn lắm. Anh không giết tôi là vì tôi chết đi, cái sản nghiệp khổng lồ của Nêji sẽ bị tịch thu. Tôi còn sống, anh mới có thể chia phần.
-Anh còn khôn hơn chúng tôi nhiều. Tội anh sẽ không bị tử hình, nhưng anh Kulan ơi, CIA sẽ tìm cách để anh rục xương trong khám 20 năm, 30 năm chẳng hạn. Anh điều đình với tôi, anh chẳng mất gì vì dầu sao tiền bạc và hãng xưởng là của Nêji. Anh vừa được tự do, vừa được trở thành đại phú.
Kulan thở dài:
-Đệ biết thủ đoạn thần kinh quỳ khốc của đại ca rồi. Vậy đại ca muốn đệ chuộc mạng bao nhiêu?
-Ba phần tư của nổi và chìm mà Nêji để lại.
-Trời ơi… cả trăm triệu đô la.
-Tiếc của thì thôi, anh mang xuống âm phủ, à quên, mang vào xà lim chung thân cấm cố để xài một mình cũng được.
Kula lại thở dài:
-Đã đến nước này tôi không chịu cũng không xong. Vâng, tôi xin đầu hàng.
Văn Bình ngoéo tay chánh sở đặc vụ FBI:
-Bây giờ anh về nhà ngủ cho ngon giấc. Ngày mai, tôi sẽ vận động CIA xếp xó hồ sơ về anh. Cũng trong ngày mai, một số chuyên viên kế toán của ông Hoàng sẽ từ Sàigòn tới, phụ lực anh trong việc kiểm điểm, thu vén tài sản của Nêji và công ty. Chào anh nhé…
Văn Bình ôm lưng Aloha:
-Bọn mình có thể quay lại nệm xe êm ái được rồi.
Kula thẫn thờ bước vào bóng đêm u uất. Aloha véo cánh tay làm Văn Bình đau điếng:
-Kỳ quá, anh ơi!
-Có gì mà kỳ?
-Lúc em bị bốc lên xe của địch, chở về bệnh viện, em đã bị tê liệt hai chân. Nằm trong phòng nới-ép gần hai giờ đồng hồ em mới cử động được lại. Y sĩ dặn đi dặn lại là em phải giữ vệ sinh triệt để, không được làm gì… quá sức thì trong vòng một tuần em mới bình phục hẳn. Còn làm gì… quá sức thì sẽ què… Gặp anh, em quên khuấy lời bác sĩ. Em … hơi hơi… quá sức. Em tưởng hai chân sẽ hết xíu quách, không dè…
-Không dè lại khỏe hẳn ra?
-Vâng, em có cảm giác như chạy đua chục cây số cũng không thấm mệt. Em thấy kỳ…kỳ làm sao ấy.
-Có gì mà kỳ. Từ thuở tạo thiên lập địa đến giờ, đàn ông vốn là thuốc bổ thượng hảo hạng của đàn bà…
-Em ngượng muốn chết, anh ơi.
Aloha không nói gì thêm nữa. Nhưng tay chân nàng, thân thể nàng đã nói giùm cho miệng. Tiếc là trời không sáng mấy, nếu không điệp viên Văn Bình kiêm giáo sư…kinêsic đã thu thập được hàng trăm mét phim nhựa vô cùng quý báu về tình-hiệu học…
NGƯỜI THỨ TÁM
Tặng cuốn truyện tình trên đảo này cho ND., người vợ cũng là người tình của Z.28…
Chú thích:
(1) đó là cuốn The Code Breakers của tác giả người Mỹ David, dày 1164 trang chữ nhỏ.
(2) đó là cuốn The Broken Seal của tác giả người Mỹ Ladislas Farago. Những người say mê mật mã không thể không nghiên cứu hai tập khảo luận hữu danh này.
(3) tức là Paradise Park, tọa lạc trên đại lộ Manoa.
(4) Osi-kaoa hiện còn sống. Năm 1960, Osi-kaoa mới xuất đầu lộ diện tại Nhật, làm chủ cây xăng trên đảo Sikôku, và khi ấy mới nhìn nhận tham gia những hoạt động thời chiến tại Hạ uy Di.
(5) tức là Dai Nippon Athletic Club.
(6) tiếng Anh là Love maid. Nhiều loại Love maid đã được sản xuất, loại được nhi?