← Quay lại trang sách

Chương 8 PHỤC KÍCH DỌC BỜ BIỂN

Kulan đảo mắt một vòng quanh phòng. Mọi người vẫn ở vị trí cũ. Đại tá Holơ há hốc miệng, bụng thưỡn ra đằng trước nên gương mặt có vẻ châm biếm, khác hẳn sự nghiêm trọng của chánh sở đặc vụ Kulan của FBI. Văn Bình gật đầu, ra hiệu cho hắn nghe điện thoại. Hắn bấm nút ghi âm dưới bàn, cuộn băng nhựa từ từ quay. Băng ghi âm này đựng vừa trong hộp kẹo ngậm ho, vậy mà nó có thể chạy liền tù tì 12 giờ đồng hồ.

Kulan alô alô một tràng dài ở cuối đường dây mới lên tiếng. Hắn nói lớn:

-Phải, tôi là chánh sở đặc vụ Kulan. Ông là ai?

Hắn nhăn mặt à một tiếng rồi trao ống nói cho Văn Bình:

-Vâng, vâng, có đại tá Văn Bình ở đây, mời ông tiếp chuyện.

Đối phương nói bằng thứ tiếng Anh trơn tru, hoa mỹ của người Á đông tốt nghiệp trường đại học Mỹ. Người nói uốn lưỡi rất điệu, song vẫn không che dấu được gốc gác da vàng của mình:

-Kính chào ông Z.28, ông đã biết tôi là ai. Tôi là người vừa viết thư cho ông về việc liên quan đến Akimôtô.

Văn Bình buông thõng:

-Chừng nào thả đại tá Pit?

-Như đã viết trong thư, ông Pit sẽ được trả tự do bất cứ lúc nào.

-Thể thức trao trả?

-Rất đơn giản: ông điện về Sàigòn, yêu cầu ông tổng giám đốc Hoàng đưa Aki lên phi trường. Đại tá Pit sẽ được phóng thích ngay sau khi máy bay cất cánh khỏi Tân sơn nhất. Để tỏ thiện chí và cũng để ông thấy rõ chúng tôi thật tâm thương lượng, mời ông tiếp xúc với đại tá Pit.

Văn Bình nhận được giọng nói ồ ồ quá quen thuộc của đại tá Pit. Ồ ồ nhưng run run, nghĩa là nhân viên địch đang hườm súng, mặt sát khí đằng đằng. Pit có hàng đống con, đứa lớn nhất chưa quá 10 tuổi, bà vợ lại giỏi chiều chuộng, nhường nhịn và mơn trớn nên trong thời gian gần đây, hắn mòn dần nghị lực và nhuệ khí nghề nghiệp. Hắn chỉ muốn an phận thủ thường. Giờ đây hắn sợ chết kinh khủng. Ám ảnh viên đạn bắn lủng gáy đã khiến hắn lẩy bẩy, phát ngôn không ra hơi.

Miệng hắn lấp bấp:

-Z.28 Văn Bình hả? Tôi đây, Pit đây.

Văn Bình ngắt lời:

-Phải, tôi là Z.28. Anh được đối xử đàng hoàng không?

-Đàng hoàng. Nghe nói họ sẽ tha tôi nếu ông Hoàng chịu tha một cộng sự viên của họ tên Akimôtô. Anh có thế lực lớn ở Sàigòn, anh nói một tiếng là Aki được phóng thích. Tôi nghĩ chúng mình là bạn…

-Hiểu rồi, tôi đang làm tất cả những việc có thể làm được để lấy anh về. Hy vọng anh được về nhà trong vòng 24 giờ đồng hồ nữa.

-Sớm hơn được không? Tôi nhớ nhà muốn chết…

Giọng của đại tá Pit đã bị giọng nói ồm ồm chận ngắt:

-Đủ rồi, tôi mạn phép cắt. Alô… ông Z.28 đã có dịp nói chuyện với đại tá Pit. Chào ông. Ông gởi điện cho ông Hoàng đi. Tôi sẽ liên lạc sau với ông.

-Liên lạc tại đâu?

Từ ống nghe vẳng ra tiếng u u, đối phương đã gác máy. Kulan cũng lẹ làng tắt cuộn băng ghi âm. Hắn kéo tay đại tá Holơ:

-Mau lên, anh đi với tôi.

Holơ bước theo Kulan. Đến cửa, hắn quay lại:

-À, còn anh Z.28, sao anh không đi một thể?

Chánh sở Kulan gạt phắt:

-Đi sao được. Anh ấy cần có thời giờ thảo mật điện cho ông Hoàng.

Hắn nhìn đồng hồ tay rồi dặn Văn Bình:

-Nhân viên của tôi chắc đã khám phá ra nơi địch gọi điện thoại. Chúng tôi chỉ vắng mặt một lát thôi. Trong khi tôi đi công tác, anh có thể tự do xử dụng bàn giấy của tôi.

Văn Bình cười:

-Chỉ được tự do xử dụng có thế thôi ư?

Kulan vỗ tay đôm đốp:

-Món ấy, nước tôi thiếu gì. Anh cần bao nhiêu cũng có. Công việc xong xuôi, mời anh ở lại chơi. Tôi chỉ sợ anh phải vào bệnh viện mất thôi…

Hắn vội lôi đại tá Holơ ra vườn. Đứng sau cửa sổ gắn kiếng trong suốt nhìn ra trời ngợp nắng vàng, Văn Bình không thể không hồi hộp trước những cây hoa sứ đủ màu, màu nào cũng láng bóng. Màu trắng láng bóng như làn da mỹ nữ cấm cung, màu đỏ láng bóng như môi minh tinh màn ảnh.

Kula và Holơ trèo lên chiếc Ca-đi-lắc sơn vàng rơm có tài xế lái. Ca-đi-lắc của Kualn thuộc kiểu mới ra lò, chỉ ngắm cũng đủ xốn con mắt chứ đừng nói là được đặt mông lên nữa. Chiếc Ca-đi-lắc của Holơ vẫn nằm ngoan ngoãn gần những bồn hoa thược dược. Nó kém sang hơn, nhưng nếu nó được mang về Sàigòn thì chắc đoạt giải nhất về láng coóng. Gã tài xế ngồi sau vô-lăng ngủ gà ngủ gật. Chưa đến giờ cơm trưa mà hắn đã ríu mắt. Điều này chứng tỏ hồi hôm hắn thức khuya. Hai chú cảnh sát công lộ cưỡi mô-tô to tướng đã biến dạng. Có lẽ họ mở đường cho đoàn xe của chánh sở đặc vụ Kulan.

-Thưa … thưa ông…

Halêa kêu chàng. Chàng quay lại. Giọng Halêa kính cẩn:

-Thưa… ông chánh sở ra lệnh cho tôi đến trình diện ông để thuyết trình về…về…

-Phải, tôi muốn biết một vài việc xảy ra trong thế chiến, Trân châu cảng bị tấn công. Hồi ấy, ông tòng sự tại phần vụ nào?

-Thưa… trong ban Phản gián.

-Dưới quyền FBI?

-Không. Tôi hoạt động dưới quyền DIO. (1)

-Ông có phụ trách theo dõi điệp viên của Joho Kyoku không?

-Có. Hầu hết đều là viên chức trong tòa tổng lãnh sự Nhật bản. Mặc dầu Hạ uy Di có khoảng 160.000 người địa phương gốc Nhật, mặc dầu tin tức thổi phồng cho biết trước ngày cảng Trân châu bị đột kích. Phòng 3 Joho Kyoku có hàng ngàn điệp viên trên đảo. DIO đã có bằng cớ con số này không quá 10 người. 10 người ở đây có nghĩa là 10 điệp viên có hạng. Số điệp viên này do đại úy O-ga-oa từ Đông kinh trực tiếp điều khiển. Họ gồm đủ thành phần, người thì mở tiệm tạp hóa, người làm chủ một quán cà-phê (2) nơi thủy thủ ghé lại hằng đêm trò chuyện lộ liễu, người thì làm nghề pha rượu trong một tiệm chế rượu sakê… Tiếng là trên dưới 10 điệp viên nhưng lợi hại nhất chỉ có hai: một người Đức, và một người Nhật. Người Nhật này được coi là lợi hại số một. Hắn góp phần quan trọng vào cuộc hành quân Z đột kích Trân châu cảng thắng lợi. Hắn đội lốt phó lãnh sự Môrimura. Thật ra hắn là thiếu úy hải quân Osi-kaoa.(3)

-Ông biết hắn?

-Thưa biết. Tôi đã đích thân theo sát hắn.

Văn Bình ngồi xuống bàn. Ngăn kéo bàn đựng toàn rượu bổ và kẹo súc cù là. Kulan ăn vặt cả ngày. Hắn chưa bằng cái thùng tô-nô kể đã là may lắm.

Nội dung bức điện đã được Văn Bình viết sẵn trong óc. Bàn tay chàng chạy thoăn thoắt trên giấy. Chưa đầy 5 phút chàng đã dịch xong bức điện sang mã số.

Chàng ung dung ra xe. Halêa lon ton chạy theo, gãi đầu gãi tai theo kiểu hương lý cầu cạnh quan đầu tỉnh:

-Thưa … thưa…ông chánh sở mời ông ở lại dùng bữa. Có con heo quay đặc biệt, được nuôi bằng thuốc bổ Trung hoa. Ông chánh sở sai làm thịt để thết ông đấy… Ông coi, bọn đầu bếp đã bắt đầu nướng…

Halêa chỉ sang bên trái. Sau giẫy cây hoa sứ rực rỡ là khoảnh sân khá rộng, trồng cỏ non xanh tươi. Loại cỏ non này còn láng mướt và đẹp đẽ hơn cả thảm cỏ non đắt tiền của sân «gôn». Nhìn thấy, Văn Bình bỗng có cảm giác mát rợi như khi ôm cô gái mới tắm nước lạnh giữa trưa nắng bức. Trời cũng đang giữa trưa, riêng khoảnh sân phủ cỏ non màu xanh yểu điệu này đã đủ giữ chân anh hùng phiêu bạt Z.28, huống hồ gần đấy, ngay dưới bóng râm thướt tha của hai cây đa um tùm, một toán giai nhân mặc bờ-lu trắng tinh, sạch sẽ đang quây quần bên cái imu to tướng và con heo sữa đã được thả xuống lỗ đào dưới đất.

Imu nghĩa là lò nướng. Heo Hạ uy Di nướng trong lò chìm này thì ngon tuyệt. Heo được bọc lá thơm, bụng nó nhét những hòn đá được nung nóng bỏng, mặt dưới lót than hồng, sau cùng cái lỗ được lấp kín bằng cát. Theo phong tục, trong khi chờ đợi con heo chín vàng, trai gái nắm tay nhau nhảy múa tưng bừng theo điệu nhạc. Buổi tối còn có lễ thắp đuốc. Và tại nhiều nơi, sau cuộc ăn nhậu no nê, người ta hiến dâng trọn vẹn cho ái tình…(4)

Văn Bình khô rát cuống họng mặc dầu chàng không khát. Chàng vừa khiệng nửa chai huýt ky. Cuống họng chàng khô rát vì trước mặt chàng, dưới bóng cây đa xum xuê, xuất hiện mấy cô gái nẩy nở và xinh xắn khác thường.

Công việc còn ngập đến cổ, Văn Bình cố quay đi, song những đường cong quá lộ liễu, quá hấp dẫn cứ thi đua nhảy múa dưới bóng mát dịu hiền. Lẽ ra, tia mặt trời chói chang cộng với sức nóng con heo quay sèo sèo phải làm chàng chảy bồ hôi. Đằng này, miệng chàng khô rát mà da dẻ chàng lại thoải mái như thể khu vườn rộng thênh thang này là máy điều hòa khí hậu khổng lồ. Cửa xe mở rộng mà chàng lóng cóng nửa muốn trèo lên, nửa muốn rẽ về phía lò nướng. Tốp hoa biết nói vừa nhìn thấy chàng. Họ trẻ măng. Cô già nhất chưa quá hai mươi. Tuy thân hình họ cân đối, họ lại có vẻ mảnh khảnh. Đẹp kiểu này rất hợp với Văn Bình. Cô gái đẹp nhất trong bọn giơ tay vẫy chàng.

Halêa bồi thêm một « chưởng »:

-Ông chánh sở sắp về. Tôi sẽ sai các cô ấy tiếp rượu ông. Họ dễ thương lắm, ông ơi.

Văn Bình chưa kịp đáp thì tiếng bình bịch đã gầm thét ngoài cổng. Chiếc Ca-đi-lắc lớn bằng chiếc xe tăng của chánh sở Kulan phóng lẹ vào vườn. Xuống xe, Kulan mặt nhăn như bị. Chàng hỏi:

-Không tóm được?

Mặt hắn nhăn thêm:

-Không. Gặp ai đâu mà tóm. Chúng gọi điện thoại từ một phòng công cộng, cách đây khoảng một cây số. Chẳng hiểu sao mấy thằng nhân viên chết dẫm của tôi để chúng đào tẩu hết. Rõ chán… Phen này tôi phải đuổi cả lô mới hả được giận…

Văn Bình an ủi:

-Thôi, trong cái rủi cũng có cái may. Nếu anh bắt được vài tên trong bọn chúng, vị tất tìm hiểu thêm được gì. Dầu sao đại tá Pit còn nằm trong tay địch. Địch giở trò ma giáo thì khổ. Thượng sách của mình là thực thi đúng những lời cam kết…

-Hừ…dại gì anh. Chỉ khi nào hết phương kế mình hãy…

-Không được đâu. Đối với gia đình Pit, tôi chịu trách nhiệm rất nặng. Bề nào tôi cũng phải đưa Pit về. Vả lại, yêu sách của địch không đến nỗi nghiệt ngã. Sau khi nhận được mật điện, chắc chắn ông Hoàng sẽ cho chở Aki lên Tân sơn nhất.

Chàng chìa bức điện vừa thảo cho chánh sở Kulan. Hắn nhún vai, chỉ mấy cô gái phục sức hầu như lõa lồ đang ỏn ẻn cười bên lò nướng:

-Mời anh chủ tọa. Tôi trao bức điện cho họ chuyển đi rồi tới sau.

Ngoảnh lại đại tá Holơ, hắn nheo mắt:

-Ngon lắm.

Holơ hỏi:

-Cái gì ngon?

Chánh sở Kulan vừa bước rảo vừa đáp:

-Cũng tùy. Kalua của tôi ngon tuyệt, nhưng họ còn ngon hơn nhiều.

Mọi cùng cười. Kalua, tiếng trên đảo là con heo. Gã chánh sở nói đúng. Heo ăn dẫu ngon đến đâu cũng chưa thể ngon bằng heo trong lòng.

Bầy thiếu nữ Hạ uy Di quây quần bên hai người khách quý. Dĩ nhiên điệp viên Z.28 khôi ngô hơn, cường tráng hơn, và lôi cuốn hơn ông đại tá bụng phưỡn của tình báo Mỹ. Nên số giai nhân bu lấy chàng đông hơn. Họ mời chàng vào ngôi nhà khuất sau rặng cây hoa sứ. Nhà này mường tượng như cái ki-ốt bán hoa trên đường Nguyễn Huệ, duy khác là nó lớn hơn, tường bằng gỗ vẹt-ni bóng loáng, bên trong có máy lạnh, cửa đóng kín. Bàn ghế gồm những tấm nệm vuông và gối tròn nhiều màu sặc sỡ đặt thành hàng ngay ngắn dọc chân vách. Văn Bình hiểu đây là tổ ấm du hí của chánh sở « cù lần ».

Rượu huýt ky thuộc loại siêu đẳng từ xứ sản xuất chính cống chở tới, chỉ độc ẩm xuông cũng đã lâng lâng tạng phủ, phương chi nó còn sánh đôi với thức nhắm heo quay đặc biệt, mới bỏ vào miệng đã tan ra, đã thấm vào lưỡi, vị thơm làm mọi lo âu, phiền muộn phút chốc tiêu biến. Ăn cùng bánh bột poi -một thứ bột dẻo- và nhất là những ly rượu và những miếng kalua bất hủ này lại được bưng tận môi, mời tận miệng bởi những cô gái da bánh mật, hiện thân của kỷ lục dai bền nữa.

Văn Bình uống luôn một lèo nửa tá ly huýt ky. Đại tá Holơ bắt đầu nói lảm nhảm. Tửu lượng hắn không đến nỗi nào. Bằng chứng là hắn chỉ chịu thua thần lưu linh sau khi đốn ngã nửa chai. Hắn ôm ghì cô gái ngồi bên, vật nàng xuống sàn. Chánh sở Kulan cười tủm tỉm, nâng tiếp ly rượu mới rót lên miệng. Văn Bình nhận thấy hắn có tài nốc rượu, nghĩa là hắn có thể « đấu tửu » với chàng. Nếu không hạ nổi chàng, xoàng ra hắn cũng đủ sức theo chàng đến phút chót.

Hắn ra lệnh cho bầy con gái:

-Ông đại tá chưa say, em nào làm ông say sẽ được thưởng 500 đô la.

Toàn thể nhao nhao:

-Em, em…

Gã chánh sở « cù lần » hạ thấp giọng:

-Chưa hết. Chuốc rượu say thì 500 đôn, em nào làm ông đại tá bằng lòng sẽ được thưởng gấp nhiều lần.

-Bao nhiêu, bao nhiêu?

-2.000 đôn.

-Trời ơi!

Cả đám con gái thỗn thện đều cất tiếng than « trời ơi » đồng loạt. Thưởng một vài trăm đôn họ còn lao đầu răm rắp, huống hồ những hai ngàn.

Văn Bình lè nhè:

-Phục rượu say hả? Sợ gì? Có ngần nào rượu bê ra đây, em nào muốn dự đấu thì ngồi xuống.

Chánh sở Kulan ra hiệu, một két huýt ky được đặt ngay ngắn trước bàn tiệc. Nhiều chai được khui cùng một lượt. Hắn làm trọng tài với sự phụ lực của hai cô gái ít tuổi nhất. Trong những phút mở màn, mọi người đều cụng ly với Văn Bình, nhưng chỉ lát sau, chiến trường đã thưa vắng. Một số ôm bụng nôn ọe, một số quăng ly vỡ đôm đốp, một số nằm lăn ra đất.

Sau cùng còn lại hai kiều nữ da thịt rắn chắc, bụng thon, cặp chân dài thòng. Văn Bình không nhớ nữa song chắc chắn đã vượt qua 20 ly. Uống hết 20 ly nước cũng trương bao tử, phuơng chi 20 ly rượu. Chàng toát bồ hôi đầy mình. Tuy vậy chàng vẫn tỉnh khô.

Chàng liếc nhìn Holơ. Hắn đã ngáy o o. Kulan uống ít nên sắc diện không thay đổi. Hai cô gái đấu tửu với chàng bắt đầu ngồi không vững. Nhận thấy nên ngừng lại là vừa, chàng bèn vung tay gạt phăng đống chai, ly lổn nhổn. Rồi dựa vào tường, cặp mắt lờ đờ.

Kulan reo:

-Ha, ha, ông đại tá thấm đòn.

Văn Bình hừ một tiếng:

-Còn lâu, còn lâu mới thấm đòn, ông cù lần ơi!

Chàng nói dứt câu thì ngã vập vào đùi non cô gái gần nhất. Kualn đứng dậy ra lệnh cho hai cô gái còn tỉnh:

-Hai em dìu đại tá về phòng. Khi ông tỉnh thì ráng chiều chuộng nghe hai em…

Kulan bước ra trước, chân tay thẳng băng, dáng điệu chững chạc như thể từ nãy đến giờ hắn chỉ dùng nước ngọt. Phòng nhậu hỗn độn nhưng rất im lặng. Đám con gái nằm ngồi loạn xạ. Những kẻ « rượu vào lời ra » đã được di tản. Holơ và Văn Bình được đưa đi sau cùng. Văn Bình bắt chước Holơ ngáy như bò rống. Chàng được đặt trên băng-ca, hai cô gái quán quân đấu tửu từ tốn khiêng chàng qua cái vườn rộng trồng hoa sứ đến giẫy nhà trệt xây theo kiểu mới, cửa sau mở ra hồ bơi, cẩn gạch men, nước trong xanh. Chàng vận công, thân thể chàng trở nên nặng chình chịch. Cái băng-ca đang chạy băng băng bỗng chùn xuống, hai cô gái bị buốt cánh tay, chân đá lảo đảo suýt té.

Cô gái khiêng đầu thở hồng hộc:

-Ông đại tá hóa thành đá hay sao mà nặng vậy?

Cô gái kia phụ họa:

-Vâng, nặng quá. Không khéo em xụm xương.

Họ hạ cáng, nghỉ khỏe một lát. Khi họ nâng lên chàng trở lại nhẹ như bông. Cả hai đều sửng sốt. Họ lại đặt chàng xuống lần nữa. Cô khiêng đầu cúi nhìn chàng chăm chú:

-Ông ta là ma?

Cô gái thứ nhì hoảng hồn:

-Đừng nói nhảm, ông ta thành ma thực sự thì nguy.

Văn Bình được khiêng vào một căn phòng trần thiết cực kỳ diêm dúa. Hai cô gái hì hục khuân chàng lên giường, rồi như bị rút xương, cả hai cùng ngã xụm. Ma men trộn với mệt mỏi đã bắt họ ngủ vùi. Lẽ ra Văn Bình không ngủ. Chất rượu làm chàng khỏe dội. Nhưng chàng chưa muốn ngồi dậy. Chàng nằm yên, lắng nghe động tĩnh. Thanh âm của đô thị náo nhiệt đã bị chặn lại bên ngoài. Đâu đây chỉ có tiếng máy lạnh rì rầm và tiếng ngáy đều đặn của hai cô gái.

Văn Bình giữ tư thế bất động thật lâu. Chàng đoán Kulan sẽ đến thăm, nên chàng được dưỡng sức thêm phút nào tốt thêm phút ấy. Chừng hơn một giờ sau, Kulan mở cửa. Hắn cùng đi với cộng sự viên Halêa. Hắn càu nhàu bực bội ra mặt khi thấy hai cô gái lăn lóc trên nền nhà cứng đơ, đang tiếp tục ngáy rầm rầm như kéo gỗ.

Hắn đá mông cô gái nằm gần, giọng khinh miệt:

-Đã uống thuốc khử mà còn say bí tỉ… nếu không uống thì còn say đến đâu. Đồ khốn… bọn này ăn tốn cơm…

Té ra bầy mỹ nhân của chánh sở cù lần đã được trợ lực trước bằng thuốc ngừa say.

Kulan ngó Văn Bình rồi chép miệng:

-Cả ông đại tá này cũng thế…Khoe khoang cho nhiều, để rồi chưa nhậu đã ngủ vùi.

Halêa hỏi:

-Thưa ông ta còn ngủ, mình tính sao?

Kulan đáp:

-Đánh thức ông ta dậy. Lát nữa ngủ lại cũng chẳng hại gì…

Văn Bình chỉ mở hé một mắt sau khi bị Halêa lay, dựt và kêu réo. Chàng ậm ừ mấy tiếng vô nghĩa rồi quay mặt lại vào tường. Halêa vội xoay chàng ra ngoài, thét vào tai:

-Ông ơi, ông đại tá Z.28?

Văn Bình thở phù phù:

-Gọi gì?

Halêa nói:

-Thưa, có chuyện cần.

Văn Bình ngoảnh nhìn chánh sở Kulan, một tay bóp trán:

-Đau đầu quá, phiền anh cho tôi ngủ một lát.

Kulan đáp:

-Anh cảm phiền. Tôi phải quấy rối anh vì có phúc điện của Sàigòn.

-Về vụ trả tự do cho Aki?

-Vâng. Ông Hoàng đã chấp thuận. Phi cơ riêng của Sở sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào mình muốn.

-Vậy anh tùy tiện…

-Dầu sao cũng phải trình anh trước. Vả lại, tôi còn phải chờ đối phương thông báo thể thức trả đại tá Pit. Nếu anh cho phép…

-Chỗ anh em nhà cả, phép với tắc gì… Anh cứ tự ý. Vụ này do anh chỉ huy… ái chà, đầu tôi nhức như búa bổ…

-Mời anh nằm nghỉ. Tôi ráng xúc tiến để trước nửa đêm, việc trao đổi có thể hoàn tất mỹ mãn. Thôi chào anh.

Văn Bình dụi mắt:

-Anh chào tôi để làm gì?

Kulan cười:

-Trời ơi, bây giờ vẫn còn say.

-Hết say rồi. Đang thèm đi chơi đây.

-Anh đi đâu?

-Ra biển tắm. Vào hotel hú hí.

-Hừ…anh cất bước chưa nổi thì làm cách nào ra bãi được. Đang cơn say, tắm là cảm liền. Còn vào hotel thì ôi thôi… trừ phi anh muốn tự vận, tôi không dám can ngăn. Anh nên ở đây thì hơn…

-Không, tôi thèm đi chơi…

Kulan nhún vai:

-Thèm thì đi, nhưng nói trước anh biết, anh không nghe lời tôi thì hãy du hí một mình, không ai dẫn đường, không ai bảo vệ.

Văn Bình cười ha hả, bàn tay đập xuống sàn phòng. Kulan ra hiệu cho cộng sự viên Halêa rút êm.

Văn Bình chờ một lát, không thấy ai vào phòng mới sửa quần áo ngay ngắn, lẻn ra vườn. Trời đã ngả chiều. Đám đông trai gái lố nhố đang nô đùa trên bờ hồ bơi, nước bắn tung tóe. Một giẫy xe hơi Hoa Kỳ mui trần nằm dài, kèm theo giẫy xe gắn máy kiểu Nhật. Bạn bè và nhân viên của chánh sở Kulan đang bận tắm mát buổi chiều. Văn Bình thót ra cổng sau dễ dàng. Gã cảnh sát gác cửa không để ý đến chàng. Chàng đón xe buýt trở lại trung tâm thành phố. Chàng xỉa tiền thuê chiếc xe hơi Toyota, lái về khách sạn Làng Hiu-tơn.

Chàng đậu xe ở góc đường, chờ đợi. Chàng đã thuộc lòng thời dụng biểu của nàng mặc dầu chàng chưa hề đi chơi với nàng, cũng chưa hề biết tên nàng. Chàng là khách thâm niên của lữ quán nên nhẵn mặt nàng, thế thôi. Hồi nàng gặp nạn –xe hơi do nàng lái lao khỏi mặt xa lộ, đâm thẳng vào trụ bê-tông- miểng kính chắn gió vỡ nát cắm xuyên cuống họng, nàng bị giải phẫu khiến giọng nói trở nên khàn khàn. Văn Bình đã đến bệnh viện tặng hoa hồng và an ủi nàng.

Nàng là cô gái giữ tổng đài điện thoại trong đại lữ quán Làng Hiu-tơn. Nàng đã sai bồi mang lá thư của Aloha lên phòng cho chàng.

Mỗi chiều nàng ra về hồi 6 giờ. Đúng 6 giờ, không sớm hơn cũng không chậm hơn. Đời nàng tuân theo nhịp độ đều đặn. Sau khi rời sở làm, nàng phóng xe ra bãi biển quen thuộc để trượt nước. Tối mịt, nàng về nhà. Sống độc thân. Trong căn phòng rộng thênh thang.

Văn Bình hơi ngạc nhiên vì hôm nay nàng về sớm. Sớm trước 10 phút. Đó là điều lạ. May chàng đến từ 5 rưỡi. Nếu chàng rềnh rang, con chim xanh đã bay bổng mất tiêu.

Chắc phải có việc quan trọng nàng mới về quá sớm. Xe hơi của nàng là chiếc 4 cửa cũ rích, giàn đồng méo mó, nước sơn long tróc gần hết. Loại xe hơi cà tàng này vứt ở Sàigòn cũng khó được dân chơi mượn đỡ chứ đừng nói ở Hạ uy Di đầy ắp xe hơi sang trọng nữa. Nàng có vẻ hấp tấp. Vừa trèo lên, chưa kịp kéo kính đã nổ máy chạy một mạch.

Xe hơi ra khỏi khu sầm uất Oai-kiki, vượt qua công viên Kapiolani, chạy một lèo về phía đông của khu dân cư đông đúc Kahala, nhiều đường phố trườn ngang chặn dọc. Một bên là biển rộng rạt rào, bên kia là núi đá nghênh ngang và bãi « gôn » thiết trí đúng mốt trước khi dấn vào một xa lộ lớn mang tên một công chúa bản xứ.

Nàng không quẹo phải để xuống bãi biển Hanauma, được coi là đẹp nhất và cũng an toàn nhất, với đầy đủ tiện nghi cho khách thừa lương, trai thanh gái lịch tứ chiếng thường hẹn nhau đến đây. Từ đỉnh cao ngó xuống, Văn Bình không ngăn được niềm bâng khuâng: xa xa, trong ánh hoàng hôn là đảo Thỏ. Hòn đảo tí hon này giống hệt đầu con thỏ với vành tai nổi lềnh bềnh trên làn nước biếc dát vàng…

Lờ mờ tối nàng dừng lại, men theo con đường nhỏ khúc khuỷu đến một khúc biển hoang vắng. Tiếng là hoang vắng, nơi đây đã có vài chục chiếc xe hơi đậu sẵn. Nơi đây là bãi tắm của một số người giỏi trượt nước. Nàng đậu xe dưới khóm kè xanh, cởi bỏ y phục rất nhanh. Xe hơi của Văn Bình đã xịch đến đậu bên. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy chàng, mặt nàng hơi tái, song nàng chỉ biểu lộ phản ứng một cách kín đáo gần như lì lợm bằng cái cười ruồi.

Chàng thót xuống xe ;

-Chắc cô không dè gặp tôi.

Nàng đáp:

-Vâng, em không ngờ.

Cặp nam nữ mặc đồ tắm đứng gần nhất cũng trăm mét. Nàng thét lên họ mới nghe tiếng. Trên bãi cát, không ai để ý đến ai. Gió thổi mạnh, sóng cũng vỗ mạnh. Quang cảnh tịch liêu này làm nàng run sợ. Nàng lùi lại như muốn tìm lối thoát.

Văn Bình mở cửa xe:

-Lát nữa, chúng mình tắm chung, trượt nước chung. Giờ đây, tôi cần trò chuyện với cô.

Nàng ngoan ngoãn tuân lệnh. Ngoại trừ giọng nói như tiếng chuông rè, nghe chói tai, hậu quả của cuộc giải phẫu cuống họng, trên thân thể nàng không có bộ phận nào dưới điểm trung bình. Cái eo chữ V của nàng còn đáng đồng tiền bát gạo hơn nữa. Ngực nàng nhô ra, nhọn và cứng, bụng nàng thót gọn, trơn tru, giẹp lép, kèm theo cặp giò thật dài, thật thon…

Song chàng nghiêm sắc mặt:

-Tôi không giữ cô lại lâu. Cô đã biết những gì xảy ra trong phòng tôi. Hai gã đàn ông lạ toan giết tôi ngay sau khi tôi gọi điện thoại. Yêu cầu cô cắt nghĩa …

Nàng ngó chàng bằng cặp mắt ươn ướt tội nghiệp, không khác cặp mắt thơ ngây của con thỏ:

-Em không biết chuyện ấy. Mãi sau người ta mới nói lại.

-Người ta là ai?

-Ông quản lý khách sạn. Ông quản lý đã trình FBI về vụ hai người bị giết.

-Ông quản lý sai chuyển bức thư lên phòng tôi?

Cô gái hơi tần ngần. Văn Bình hiểu liền. Nàng là tay mơ, không thạo nói dối và đòn phép. Chàng bèn hỏi dồn:

-Không phải ông quản lý thì ai?

Nàng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

-Em không nói được.

Văn Bình kéo một hơi thuốc dài, đầu điếu Salem cháy đỏ ối. Chàng thở khói rồi dí điếu thuốc gần má nàng, giọng hăm dọa:

-Trong trường hợp ấy, cô sẽ mang thẹo trên mặt.

Chàng khoa điếu thuốc thành vòng tròn, nàng hốt hoảng lùi lại:

-Tội nghiệp em lắm, ông ơi!

Văn Bình giằng cái xắc da nàng đang ngồi chặn. Đồ đoàng đựng trong xắc rớt tuột xuống băng xe. Văn Bình khỏi cần lục lọi mất công. Một tấm ảnh màu chềnh ềnh ngay trước mắt. Trong hình là một gã đàn ông Hạ uy Di mập tròn, đen đủi miệng cười toe toét.

Hình của Naha.

Mặt trái tấm ảnh có hàng chữ ngoằn ngoèo, viết bằng bút chì nguyên tử « tặng em yêu ».

Sự thật đã hiện ra quá rõ. Một lần nữa thần may mắn đã giúp điệp viên Z.28 giữa lúc chàng sắp sa lầy. Chàng lắc tấm ảnh:

-Naha?

Nàng gật đầu:

-Vâng.

-Hắn đến tận khách sạn?

-Vâng, anh ấy dặn em sai bồi trao tận tay cho ông.

Văn Bình nhìn con đường ngoằn ngoèo trên cao dẫn về thành phố.

-Cô là người yêu của Naha?

Nàng lại gật đầu và đáp gọn:

-Vâng.

-Quen lâu chưa?

-Lâu rồi. Em đinh ninh không có điều gì nguy hại nên mới nhận lời. Không ngờ…

-Không ngờ hai người chết, và không riêng hai người … nhiều người đã chết và sẽ chết, cô hiểu chưa? Nhiều tổ chức, nhiều chính phủ bị cuốn kéo vào vụ này, cô hiểu chưa?

-Em bắt đầu hiểu.

-Naha hiện ở đâu?

-Tại nhà.

-Cô lái xe đưa tôi về gặp hắn.

-Thưa ông, chưa đến giờ. Em có hẹn đúng 9 giờ với anh ấy. Chẳng dám giấu ông, hoàn cảnh riêng không cho phép em gặp gỡ công khai.

-Cô đã có gia đình?

-Vâng, ông tha lỗi. Naha rất dễ thương, em không thể quên được…

Mắt nàng long lanh khi nàng nhắc đến Naha. Gã đàn ông bụng bự và vô duyên này phải có bản lãnh siêu đẳng nào đó nàng mới gắn bó thiết tha đến thế. Không lẽ chàng chịu thua hắn. Về nhiều khoản, và bắt đầu từ khoản đẹp trai, cân đối và khỏe mạnh, chàng hơn hắn một trời một vực. Và chắc chắn điệp viên Z.28 sẽ đánh bại hắn tan hoang trên trận địa ái tình… Cô gái giữ điện thoại của đại lữ quán Hiu-tơn cũng khá ngon lành. Còn những hai tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ hẹn. Nền trời đã nhuộm màu tím. Mặt biển đang tối dần, tối dần. Một vài ánh đèn xanh đỏ được bật sáng đâu đây. Những tốp trai gái đang vui đùa trượt nước ngoài khơi…

Văn Bình nhìn nàng. Nàng cúi mặt thẹn thò. Chàng nâng cằm nàng lên, hôn đĩnh đạc vào môi. Đôi môi nàng hơi dày, thích hợp với lối hôn vũ bão của Văn Bình.

Lâu lắm, hai người mới buông nhau, da thịt còn cháy bỏng tình tự. Nàng nói nhỏ:

-Canô của em đậu ngoài kia, anh trượt nước với em nhé?

Trượt nước (5) vốn là một trong những môn biểu diễn bay bướm của chàng. Dụng cụ của nó rất đơn giản: một cặp nạng trượt, ngắn hơn nhưng rộng hơn nạng trượt tuyết với những quai bằng cao su, được nối vào sợi dây dài trên 20 mét, và sau cùng nối vào đuôi thuyền máy.

Canô mở máy lướt nước, người trượt lướt theo tùy theo tốc độ nhanh hay chậm. Trượt nước gồm 3 hình thức: nhảy cao, chạy vòng chữ chi tránh chướng ngại vật và biểu diễn thẩm mỹ. Hình thức nào cũng đòi hỏi công phu luyện tập khó khăn. Văn Bình chưa đạt tới trình độ quán quân song chàng không đến nỗi bị phê điểm loại nếu chàng tham dự cuộc tranh hùng trượt nước quốc tế.

Trượt nước thường là « apêro » nghĩa là chất rượu khai vị trước khi tận hưởng ái tình. Bởi vậy, Văn Bình nhận lời một cách vui vẻ. Chàng sánh vai nàng ra mấp mé mặt biển, nơi đậu chiếc thuyền máy sang trọng, sơn màu cá vàng rực rỡ. Nàng lấy khăn tay buộc tóc thành đuôi ngựa vắt vẻo cho gió khỏi thổi bay, đoạn từ tốn ngồi trước vô-lăng. Trên khoảng biển vắng vẻ này, số người ham mê thể dục trượt nước cũng khá đông, và họ còn lui tới xoèn xoẹt trên mặt nước bập bềnh.

Văn Bình móc chân vào nạng, bước đều trên cát ướt, đến khi mực nước lên đến đầu gối chàng mới ngồi xổm, hai tay vươn ra để nắm sợi dây nối vào đuôi canô. Trượt nước chẳng có gì khó khăn. Người ta thường nói « hễ biết đi, biết chạy trên bộ là có thể trượt nước sau một buổi học ». Miễn hồ giữ hai cánh tay luôn luôn duỗi thẳng, đầu gối gập lại gọn gàng và cặp nạng gỗ thẳng băng song song là đủ…

Văn Bình nghe tiếng máy nổ. Ngay từ khi tiếng rừ rừ đầu tiên nổi lên nàng đã tống hết ga xăng. Nàng quả là con thiêu thân tốc độ. Sợi dây đang chùng bỗng căng hẳn. Văn Bình vọt lẹ trên nước trong tiếng ầm ầm. Và trong chớp mắt, chàng đã đạt tốc độ 60 cây số-giờ.

Tối thiểu tốc độ của thuyền máy phải trên 30 cây số, tối đa là dưới 60. Nhưng ngay từ phút đầu, canô đã vượt quá con số 60. Chàng không có đồng hồ tốc độ trước mặt, tuy nhiên căn cứ vào kinh nghiệm, chàng đoán nàng đang phóng từ 70 trở lên, và nàng sửa soạn đạt tới 100 cây số-giờ.

Giống như trượt tuyết, đẳng cấp lực sĩ trượt nước được chia làm 7 bậc, từ thấp lên cao gồm cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp tư, cấp đồng, cấp bạc, và cấp vàng. Văn Bình được thu nhận vào cấp vàng từ nhiều năm nay. Chàng đã quen với những cuộc đua phóng nhanh như tên bắn, cho nên chàng không sửng sốt và lo lắng khi thấy nàng tiếp tục gia tăng tốc độ của thuyền máy.

Dầu sao sự điềm tĩnh của chàng cũng chỉ có hạn vì tốc độ canô không còn quanh quẩn ở mức 100, 120 cây số-giờ nữa. Nó đã vọt tới mức báo động nguy hiểm. Văn Bình bị hất bổng khỏi mặt biển cùng với canô khi ấy như có chân bay vù lên khoảng không ngập đầy bọt nước trắng xóa.

Văn Bình không thể kêu nàng hãm máy. Tiếng thét kiai của chàng rất to song âm thanh đại dương hòa lẫn âm thanh canô át tiếng kiai dễ dàng. Vả lại, trong trường hợp nàng nghe được tiếng kiai cầu cứu, canô vẫn chưa thể dừng lại. Một sự thúc đẩy vô hình thần bí đang biến cô gái tổng đài điện thoại thành người máy điên cuồng. Nàng chỉ biết tăng ga xăng, không cần biết hậu quả ra sao, không cần biết tính mạng của Văn Bình trên cặp nạng gỗ được nối bằng sợi dây ni-lông bị căng thẳng ra sao…

Kỷ lục của lực sĩ trượt nước văng mạng nhất thế giới là trên 170 cây số-giờ. Ở độ nhanh kinh khủng này, mặt biển trở nên cứng rắn như mặt phẳng của phiến đá bào nhẵn, va chạm là gây thương tích trầm trọng, cái chết xảy ra như chơi.

Văn Bình chưa từng trượt nước ở tốc độ nhanh liều lĩnh như vậy. Tiếng gió đang thét bên tai chàng như muốn xé toang màng nhĩ bỗng nhiên câm lặng. Nó trốn đi đâu, chàng không biết. Chỉ biết là sự ầm ầm của những trận gió hung hãn từ ngoài khơi mênh mông và từ giẫy núi đá hùng vĩ sau lưng thổi tới ập dồn vào nhau thành một sức mạnh ghê gớm bỗng nhiên nhường chỗ cho sự thầm nín. Văn Bình đang nhìn thấy nền trời giăng đầy mây xám, mặt biển trơn lì và những con thuyền máy dật dờ chung quanh bỗng nhiên chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Tất cả nhạt nhòa, tan tiêu trong cõi hư vô…

Chàng đã hiểu rõ tại sao có sự thay đổi trong tạng phủ của chàng. Thật ra gió vẫn reo, sóng vẫn rú, quang cảnh vẫn bất động, hoàng hôn dần dần lui bước trước bóng tối dầy đặc. Sở dĩ Văn Bình không còn nghe thấy, nhìn thấy gì nữa vì chàng sắp rơi vào trạng thái hôn mê…

Chàng bèn vùng mình thật mạnh. Hai chân chàng được giứt khỏi cặp nạng gỗ. Chàng bị tung lên không trong khi ấy thuyền máy vẫn phóng nhanh, chìm lỉm vào xa xăm.

Rồi…ình ình…ình ình… nhiều tiếng động nổi lên. Tiếng động do sự đụng chạm dữ dằn của vỏ sắt canô. Văn Bình vẫn tỉnh táo. Chàng không phân biệt được những gì đang diễn ra, song chàng biết đích xác là thuyền máy của nàng vừa đâm đụng. Không phải một mà là nhiều chiếc canô cùng gặp nạn dính chùm.

Văn Bình bị dội từ trên cao xuống. Toàn thân chàng đau điếng. Nhờ am tường nội ngoại công, da thịt cứng không thua kim khí, chàng không bị sây sát. Nhưng chàng đã mất liên hệ với cuộc sống trong vòng ba, bốn phút đồng hồ.

Thật ra chàng không bất tỉnh. Chàng vẫn giữ được sự sáng suốt thường lệ. Vậy mà chàng chỉ biết khi bị bắn vọt lên cao. Đến khi vùng vẫy trong làn nước mát rơi xuống, mới hối hả tìm lối bơi vào bờ.

Nghĩa là Văn Bình bị rớt xuống từ độ cao một tòa nhà nhiều tầng. Chàng không lãnh thương tích, dĩ nhiên vì chàng được tập luyện công phu, song phần lớn vì gặp hên. Chàng ngất ngư mà không mê man. Hơi nước lạnh làm chàng tỉnh lại hoàn toàn.

Mãi khi ấy Văn Bình mới biết cô gái Hạ uy Di lâm nạn. Chàng bắt đầu nghe lại tiếng động từ tứ phía vọng lại. Ngoài tiếng gió, tiếng sóng, chàng nghe thêm những hồi kèn xe hơi ong ỏng. Có lẽ những người tụ tập trên bờ mục kích tai nạn đã ấn còi cứu cấp…

Nhiều xe hơi cùng rú kèn một lượt. Thêm vào đó là tiếng kêu réo thất thanh…

Văn Bình ngoi đầu lên khỏi mặt sóng nhấp nhô. Chàng không nhìn thấy gì vì sóng buổi chiều dâng cao. Những bức tường nước tiếp tục dựng đứng trước mắt. Nếu biển chiều không rậy đầy sóng lớn thì luồng nhỡn tuyến của chàng cũng bị bóng hoàng hôn che khuất…

Tình cờ chàng cỡi trên một ngọn sóng cao khiến chàng nhìn rõ được bãi cát. Tiếng kèn xe hơi pin-pin từ đó mà ra. Hai lùm sáng màu vàng chói lọi chiếu thẳng ra biển. Rồi đến hai lùm sáng khác. Chủ nhân của đoàn xe hơi đậu trên bờ đang rọi đèn pha để soi sáng nơi xảy ra tai nạn.

Trong phút chốc tiếng pin-pin bị một âm thanh độc đáo khác trùm lấp. Đó là tiếng kèn cứu người chết đuối. Tương tự kèn xe cứu hỏa, nó phát ra những tiếng não nùng làm bầu không khí hoang vắng xao động mạnh mẽ.

Văn Bình vẫn hối hả bơi xải. Chàng còn cách bãi cát khoảng hai trăm mét. Cho dẫu khoảng xa này dãn dài gấp chục lần, chàng cũng vượt qua như trò đùa. Chàng vốn có biệt tài bơi không thấm mệt. Nếu cần, chàng có thể bơi suốt ngày, suốt đêm. Nhưng giây phút ấy, 200 mét đối với chàng lại xa như hai trăm cây số bơi ngược giòng nước lũ.

Bởi vậy, vừa bơi chàng vừa thở dốc. Tay chân chàng mỏi rừ, đầu chàng nặng chịch, mắt chàng tuôn đom đóm màu đen. Nếu chàng thiếu nghị lực bằng thép, chàng đã buông tay, chìm luôn xuống đáy.

Văn Bình vất vả lắm mới vào được đến bờ. Chàng đứng dậy không nổi. Chàng đặt chân xuống cát rồi ngã mọp. Mặt chàng cắm ngập dưới nước. Chàng ho sặc sụa. Không ai để ý đến chàng. Thiên hạ còn bận săn sóc những người bị nạn ở đầu kia.

Chàng ngồi bệt một lát, rồi vươn vai hít thở khí trời. Gần 5 phút sau, chàng mới hoàn hồn. Tuy vậy, hai chân chàng vẫn còn nhức nhối như thể bị tra tấn bằng roi chì bọc cao su. Chàng lê lết lại nơi đậu xe. Chàng mở cửa xe nàng, mò mẫm lấy cái xắc da nàng cất trong táp-lô có khóa. Chàng không gặp ai tò mò. Chàng nhét cái xắc da dưới ghế ngồi trong xe chàng. Xong xuôi, chàng tự thưởng một ngụm huýt ky.

Đèn pha chiếu sáng một vùng biển. Số người tụ tập mỗi lúc một đông. Cảnh sát phải thổi còi để ngăn cản những kẻ hiếu kỳ xán lại quá gần, làm lưu thông tắc nghẽn. Văn Bình chờ gần 15 phút mới thấy đám đông rẽ ra. Tiếng bàn tán ồn ào nhường chỗ cho sự im lặng. Nhân viên cấp cứu lần lượt khiêng người bị thương lên xe hồng thập tự.

Tuy ngồi khá xa, chàng vẫn quan sát được rõ. Những nạn nhân đầu tiên đều là đàn ông. Cô gái điện thoại được chở ra sau cùng. Chàng buồn bã ngó khuôn mặt nhợt nhạt mất máu của nàng. Chắc nàng còn sống. Thân thể nàng bị hư hại ở đâu, vết thương nặng nhẹ ra sao, chàng không biết. Dầu muốn, chàng cũng không thể tìm hỏi. Sợ lộ. Vả lại, biết rõ làm gì vô ích…

Tai nạn xảy ra có lẽ vì nàng húc bừa vào đám thuyền máy đang tập hợp lại để vào bờ. Nàng phóng quá nhanh nên các tay bơi né tránh không kịp.

Văn Bình thở dài rồi nổ máy, lái chiếc Toyota bé nhỏ trở lên đường cái. Trời đã tối mịt. Đang còn nhiều thời giờ, chàng gài số 2, chạy tốc độ bình thường, mắt luôn luôn dán vào kính chiếu hậu. Được một quãng, chàng đậu lại, tắt hết đèn xe, dùng đèn bấm lục lọi ví tay của cô gái nạn nhân. Chàng không khám phá ra thêm điều gì mới lạ, ngoại trừ những chi tiết về căn cước và sinh hoạt của nàng. Những chi tiết này không liên quan đến chàng. Chàng quan sát tấm hình của Naha. Trong ảnh, hắn còn xấu hơn ngoài. Nàng cặp kè với hắn kể cũng lạ. Đàn bà con gái trên đảo dễ tính thật!

Cùng với ảnh của Naha, còn một tấm hình khác chụp một ngôi nhà trệt nằm chênh vênh trên sườn đồi, giữa biển và núi. Đó là ngôi nhà của Naha. Chàng vất bỏ tất cả vào túi, kiểm soát kính chiếu hậu lần nữa. Đến khi chắc chắn phía sau không có bóng xe khả nghi, chàng mới tiếp tục cuộc hành trình.

Sau lưng là vịnh Hanuma, ba phía có vách đá bao bọc. Nước trong veo, bãi cát trắng toát, dân thèm gió và nước mặn thường coi đó là thiên đường của Bến Lành. Phía trước là bãi Makapu, đến tắm thật khoái, vãn cảnh còn khoái hơn với cái hồ kính khổng lồ triển lãm các loài thủy tộc, đặc biệt là giống cá được huấn luyện thuần thục. Chàng từng đến đó nhiều lần. Chàng nói dối bạn bè là đến đó thăm triển lãm nhưng kỳ thật cốt ngắm các cô gái bản xứ mặc sa rông đẹp như tranh vẽ và ngon như món ăn Tàu…

Xa xa trước mặt là con đường ngoằn ngoèo dọc rặng núi hùng vĩ. Văn Bình đến gần đường rẽ Kailua thì tắt đèn lần nữa, giảm tốc độ rồi chạy vào một lối đi riêng. Cũng như những trung tâm nghỉ mát khác, biệt thự được xây cất trên núi ở xa đường xa lộ thường có lối đi riêng và lối đi riêng ở đây được lót sỏi trắng đàng hoàng. Chủ nhân phải là tay triệu phú bằng đô la Mỹ, chứ giám đốc hay chủ hãng buôn trung bình đừng hòng mó tới. Gã lùn mập Naha làm nghề hướng dẫn du lịch mà ngự trị trong tòa lâu đài ngàn một đêm lẻ này, chỉ riêng sự hiện diện bất thường ấy đã đủ chứng tỏ hắn là kẻ có hành tung bất thường.

Lòng Văn Bình tràn đầy căm tức. Naha đã gây ra mọi việc. Phen này chàng không thể khoan dung dầu hắn là anh họ của người đẹp Aloha…

Chàng đụng càng xe vào cổng sắt. Hai cánh cửa mở toang hoác. Văn Bình lái xe bon bon. Từ đường vào nhà chỉ có lối đi lót sỏi độc nhất này. Nếu địch núp bên trong, chắc chắn chàng sẽ sập bẫy. Địch có thể bắn súng, hoặc chĩa võ khí bắt chàng giơ tay. Biết thế chàng vẫn phải ung dung tiến tới.

Con đường lượn chữ chi từ dưới lên cao, bánh xe nghiến sỏi tạo ra những tiếng lạo xạo khả dĩ đánh thức được bệnh nhân đã được đánh thuốc mê để giải phẫu. Văn Bình có cảm giác như gáy mọc đầy lông rím. Hết đường sỏi trắng đến khu vườn rộng, cây cối um tùm, treo lơ lửng ở khoảng không.

Nhờ bức ảnh, Văn Bình không mấy bỡ ngỡ. Chàng tạt qua giẫy cây hoa sứ, bước lom khom dưới giàn cây leo –phong lan leo mới lạ- đến cái sân trống đối diện cửa hông phòng khách. Tứ phía vắng tanh. Tuy vậy, Văn Bình linh tính là bên trong có người.

Để khỏi băn khoăn, chàng quan sát quanh mình lần nữa. Cặp mắt đèn pha của chàng soi xuyên từng lùm cây, bụi rậm và bóng tối. Chàng không chọc thủng được màn đêm dày đặc song chàng tin chắc là đối phương không rình rập bên ngoài. Nếu có, họ sẽ đợi chàng trong nhà.

Bỗng chàng sững người…

Trong tiếng gió reo và sóng vỗ, chàng vừa nhận ra tiếng rên. Tiếng rên của người. Tiếng rên khừ khừ cắt quãng của người bị thương đã mất sức, sắp hôn mê.

Văn Bình nhướng tai nghe ngóng. Chàng núp ngược chiều gió nên tiếng rên đã có từ lâu, mãi phút này mới chạm thính giác của chàng. Đây là tiếng rên đàn ông. Nghĩa là tiếng rên của Naha.

Naha bị thương? Tại sao? Là nhân viên của địch, tại sao hắn bị thương? Nếu hắn bị thương thì ai gây nên?

Văn Bình trèo bậc cấp từ sân lên phòng khách. Đèn trong nhà không được bật sáng nhưng chàng không vấp. Mắt chàng đã quen với bóng tối. Vả lại, cảnh vật không lấy gì làm tối lắm. Gần bãi biển, bóng tối thường dịu hiền nhờ vỏ sò chứa lân tinh.

Đi hết chiều ngang phòng khách, chàng đứng lại. Tiếng rên mỗi lúc mỗi rõ. Nạn nhân đang ở gian phòng bên trái phòng khách. Cách một cánh cửa khép hờ.

Đến trước khung cửa, Văn Bình ngồi thụp xuống. Chàng nín thở, giữa nguyên tư thế hồi lâu. Rồi chàng đẩy cửa từ từ. Tiếng rên nghe rõ mồn một. Chàng không còn hồ nghi nữa. Đúng là tiếng rên của gã lùn mập Naha. Chàng định tìm hắn, cho một bài học xụn xương, không ngờ hắn ăn đòn thừa sống thiếu chết trước khi chàng xuất hiện.

Thật là bí mật…

Văn Bình kiên trì thêm lát nữa. Trong phòng, Naha nói lầm rầm những tiếng gì chàng nghe không hiểu. Hơi thở của hắn quá yếu. Hắn khó còn sống lâu nữa. Chàng phải can thiệp cấp thời mới có hy vọng cứu được hắn. Chàng bèn tông cửa vọt vào.

Chàng đã bố trí chu đáo. Chàng tin nắm vững ưu thế không dè địch lại bố trí chu đáo hơn chàng. Kết quả là Văn Bình đột nhập căn phòng chỉ để lãnh một đón chí tử nơi đỉnh đầu.

Chàng ngã rụp xuống…

Chú thích:

(1) FBI là Federal Bureau of Investigation. DIO là Dictrict Intelligence Office thuộc chi khu thứ 14 của Hải quân Mỹ.

(2) đây là quán cà-phê Venice.

(3) Yoshikawa, nhân vật này có thật trăm phần trăm.

(4) tiệc heo quay trong imu như vậy được gọi là lu-âu. Các đại lữ quán trên đảo đều có món lu-âu mỗi tuần 2, 3 lần.

(5) Ski nautique.