← Quay lại trang sách

Chương IX

Mở to mấy cái “cửa sổ” của các vị ra, lũ nhà quê ạ! - Fedor Balanovitch nói - Bên phải, các vị xắp thấy nhà ga Orsay. Kiến trúc không xoàng tí nào, và có thể, đó sẽ là niềm an ủi cho các vị nếu ta đến nhà nguyện Sainte-Chapelle quá muộn. Mà với cái trò tắc đường tắc xá phải gió vì cuộc đình công kiểu “hai hòn...” của tôi này thì rất có khả năng bị lắm.

Cùng nằm trong tình trạng hoàn toàn và tuyệt đối mù tịt, không hiểu một tí gì, đám khách du lịch há hốc miệng. Những người mê muội nhất thì không hề để ý một chút

nào đến những tiếng loa lọc xọc kia. Họ trèo lên ghế, quay ngược người lại, tì vào lưng ghế, rung động chiêm ngưỡng siêu hướng dẫn viên Gabriel. Anh mỉm cười với

họ. Thế là, họ hy vọng...

- Sainte-Chapelle - Họ thử phát âm - Sainte-Chapelle...

- Vâng, đúng rồi - Anh nói một cách nhã nhặn – Nhà nguyện Sainte-Chapelle (im lặng) (động tác) một báu vật của nghệ thuật gô-tíc (động tác) (im lặng).

- Cậu đừng có mà bắt đầu giở trò đấy nhé! - Zazie nói gay gắt.

- Hãy nói tiếp đi, hãy nói tiếp đi! - Những vị khách du lịch la át cả tiếng con bé - Chúng tôi muốn lắng tai, chúng tôi muốn lắng tai!

Họ nói thêm với một sự nỗ lực rất Berlizt School [1].

- Chẳng lẽ cậu lại để họ dắt mũi cậu à? - Zazie bảo.

Con bé cấu một tí thịt của anh qua lớp vải quần, ấn sâu móng tay vào đó và xoắn lại một cách độc ác. Gabriel đau quá, đến nỗi những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên má anh. Những vị khách du lịch, mặc dù đầy kinh nghiệm về chủ nghĩa toàn cầu, nhưng chưa bao giờ được thấy một hướng dẫn viên khóc cả, đâm ra lo lắng. Phân tích thái độ lạ lùng này, một vài người theo phương pháp suy luận, những người khác theo linh tính, kết luận là phải có bồi dưỡng. Người ta bắt đầu quyên góp và đặt số tiền lên đùi anh chàng đáng thương, gương mặt anh lúc này vừa tươi tắn trở lại, do nỗi đau đớn đã đi qua hơn là do lòng biết ơn, vì số tiền kia quả là không đáng kể.

- Tất cả những việc này hẳn là khá kỳ dị đối với các vị - Anh nói một cách e dè ngượng nghịu với đám khách du lịch.

Một bà nói được tiếng Pháp tương đối lịch thiệp bày tỏ quan điểm chung:

- Thế nhà nguyện Sainte-Chapelle thì sao?

- À... - Gabriel nói và vung mạnh tay.

- Anh ta xắp nói đấy! - Cái bà đa-sinh-ngữ nọ bảo những người cùng nòi giống với bà ta bằng thứ ngôn ngữ bẩm sinh của họ.

Một vài người, quá khích lệ, leo lên đứng trên dãy ghế dài để đừng bỏ sót một tí gì, không những bài diễn thuyết mà cả những điệu bộ. Gabriel hắng giọng để thêm tự tin.

Nhưng Zazie lại bắt đầu.

- Ái ui! - Gabriel rên rõ mồn một.

- Khổ cho anh ta! - Bà kia kêu lên.

- Quỷ con - Gabiel thì thầm và xoa đùi.

- Cháu í, - Zazie nói vào lỗ tai anh - đèn đỏ tới là cháu sẽ tếch. Cậu biết là cậu phải làm gì rồi đấy.

- Nhưng rồi mình làm thế nào để đi về nhà? – Gabriel rên rỉ nói.

- Nhưng cháu đã nói với cậu là cháu chưa muốn về cơ mà.

- Nhưng họ sẽ đi theo m...

- Nếu hai cậu cháu không xuống xe, - Zazie nói với giọng tàn nhẫn - cháu sẽ bảo họ rằng cậu là một gã đồng tình luyến ái.

- Thứ nhất, - Gabriel nói một cách ôn hòa - chuyện ấy không đúng, thứ hai, họ sẽ chẳng hiểu gì.

- Nếu không phải thì tại sao cái lão dâm dục lại nói thế với cậu?

- Xin lỗi nhé (động tác). Chẳng có gì để chứng minh đấy là một tên dâm dục cả.

- Cậu cần gì nào?

- Cậu cần gì? Cần những sự việc cụ thể.

Và anh lại làm một cử chỉ mạnh mẽ, vô cùng rạng rỡ, rất ấn tượng đối với đám khách du lịch đã bị thôi miên vì sự bí ẩn của cuộc trao đổi này, thêm vào đó là những khó khăn về phần từ vựng có liên quan quá nhiều đến những ý tưởng xa lạ.

- Hơn nữa, lúc cháu dắt hắn về, - Gabriel còn thêm - cháu bảo đấy là một tên cớm.

- Đúng, nhưng bây giờ cháu bảo đấy là một tên zâm zục. Với lại, cậu mà biết cái quái gì về loại đó.

- Thôi, xin lỗi đi (động tác), cậu biết chứ.

- Cậu biết thế nào là một tên zâm zục?

- Quá đi chứ! - Gabriel trả lời vẻ tự ái - Cậu thường xuyên phải đẩy lùi những đợt tấn công của loại người ấy. Ngạc nhiên chưa?

Zazie phá lên cười.

- Điều đó không làm tôi ngạc nhiên tí nào! - Cái bà nói được tiếng Pháp tham gia. Bà ta hiểu lờ mờ rằng họ đang ở một chương về những ca phức cảm - Thật!! Chẳng ngạc nhiên chút nào!!!

Và bà ta liếc nhìn anh chàng cao lớn với vẻ mơ mộng.

Gabriel đỏ mặt, chỉnh lại cái cà vạt sau khi đã đưa một ngón tay vội vàng và kín đáo kiểm tra xem cái khóa quần có đóng kín hay không.

- Nào, - Zazie nói khi đã cười thỏa thuê - cậu đúng là một người cậu của mọi gia đình. Mình tếch nhé?

Con bé cấu tiếp anh một cái thật mạnh. Gabriel kêu “ái ui” và khẽ nẩy thót mình lên một cái. Tất nhiên là anh có thể bợp cho con bé một bợp làm cho nó văng hai ba cái răng ra, cái con oắt con ấy, nhưng những người mến mộ anh sẽ nói gì đây? Thà rằng anh biến đi khỏi tầm mắt của họ, còn hơn là để lại cho họ một hình ảnh đầy mụn nhọt và đáng chê trách của một tên ăn thịt trẻ con. Khúc đường tắc quả là một món quà quý hóa, Gabriel, theo sau là Zazie xuống khỏi xe một cách ung dung, rất đồng lõa, đầy mưu toan, zả zối. Vừa đi họ vừa vẫy chào, chỉ cốt để đánh lừa những người khách du lịch đang chưng hửng. Quả nhiên, những vị được gọi là khách du lịch này lại phải đi tiếp, khi chưa kịp tìm ra được giải pháp phù hợp. Còn Fédor Balanovitch, anh ta hoàn toàn dửng dưng trước việc Gabiel đến rồi lại đi, điều làm anh ta lo lắng là đưa được những con cừu non của mình đến nơi ấn định trước giờ mà những người bảo vệ bảo tàng đi nhậu. Vì đây sẽ là một sai sót của chương trình không thể sửa chữa được vì ngày hôm sau, những người khách du lịch này sẽ đi Gibraltar, nơi có những chiến lũy cổ xưa. Theo đúng hành trình của họ.

Sau khi nhìn đám du lịch xa dần, Zazie cười khẽ, rồi, vì đã thành thói quen một cách nhanh chóng, con bé dùng móng tay, qua lớp vải quần, nhéo một tí thịt đùi của cậu nó, hằn vào đấy một hình xoáy trôn ốc.

- Đếch gì! - Gabriel la lên - Cái trò này chẳng hay hớm đếch gì, cháu còn chưa hiểu à?

- Cậu Gabriel, - Zazie từ tốn nói - cậu vẫn chưa zải thíc cho cháu là cậu có đồng tình luyến ái hay không, đấy là cái thứ nhất. Cái thứ hai, cậu săn đâu ra được tất cả những thứ đẹp đẽ bằng cái tiếng rừng rú ấy để tuôn ra như lúc nãy? Trả lời đi!

- Đối với một cô nhóc, cháu quả là kiên trì - Gabriel nhận xét một cách uể oải.

- Trả lời đi! - Con bé đá một cái vào cổ chân anh.

Gabriel co chân lên nhảy lò cò, mặt nhăn nhó điệu bộ.

- Ui! - Anh kêu - Ui chà, chà ui.

- Trả lời! - Zazie bảo.

Một bà trưởng giả đang lượn lờ rình mò quanh đấy lại gần đứa trẻ để nói với nó những lời lẽ này:

- Sao lại thế, cháu bé thân yêu, cháu làm đau cái ông tội nghiệp này đấy. Không nên đối xử tàn nhẫn với người lớn như vậy đâu cháu ạ.

- Người lớn cái đít tôi! - Zazie đốp lại - Hắn không muốn trả lời những câu hỏi của tôi.

- Đấy không phải là một lý do chính đáng. Cháu thân yêu, phải luôn luôn tránh bạo lực trong mối quan hệ giữa người với người. Điều đó đáng lên án vô cùng.

- Lên án cái đít tôi! - Zazie đốp luôn - Mà tôi có hỏi giờ bà đâu.

- Mười bốn giờ mười lăm - Bà trưởng giả trả lời.

- Bà có để yên cho con bé không nào! - Gabriel nói và ngồi xuống một cái ghế băng.

- Còn ông, tôi lại thấy ông có vẻ là một nhà giáo dục lạ kỳ! - Bà kia nói.

- Giáo dục cái đít tôi! - Đấy là lời bình luận của Zazie.

- Bằng chứng đấy, ông cứ nghe con bé nói (động tác) mà xem, thật là thô tục - Bà nọ nói và biểu lộ tất cả những dấu hiệu của một nỗi tởm lợm cực độ.

- Cứ lo cho cặp mông của bà đi đã! - Gabriel nói - Tôi có quan điểm riêng của tôi về giáo dục.

- Quan điểm nào? - Bà kia vừa hỏi vừa đặt mông của bà xuống cái ghế băng cạnh Gabriel.

- Trước tiên, cái thứ nhất, sự thông cảm.

Zazie ngồi xuống phía bên kia, cạnh Gabriel, nó lại véo anh, nhưng nhẹ thôi.

- Thế còn câu hỏi của cháu? - Cô bé yểu điệu hỏi anh - Người ta không trả lời sao?

- Chả lẽ tôi lại quẳng nó xuống sông Seine! - Gabriel thì thào và xoa đùi.

- Phải thông cảm chứ... - Bà trưởng giả kia nói với nụ cười quyến rũ nhất của mình.

Zazie nghiêng người sang nói với bà ta:

- Bà có thôi cái kiểu mời mọc với cậu tôi đi không đấy?

Bà có biết là cậu ấy có vợ rồi không?

- Cô ạ, những câu bóng gió của cô không phải là thứ dành để chụp mũ này nọ cho một người phụ nữ góa bụa đâu.

- Giá mà tôi biến đi được - Gabriel thì thào.

- Cậu phải trả lời trước đã - Zazie bảo.

Gabriel nhìn lên màu xanh của bầu trời và làm điệu bộ không có gì thờ ơ bằng.

- Anh ấy có vẻ không muốn đâu - Bà góa kia nhận xét một cách khách quan.

- Sẽ phải trả lời thôi.

Và Zazie giả bộ định véo anh. Người cậu nhẩy dựng lên mặc dù chưa bị đụng vào. Hai người thuộc phái nữ nhất mực sung sướng. Người lớn tuổi hơn, cố kiềm chế để đừng rung lên bần bật vì cười, xắp đặt câu hỏi sau đây:

- Cháu muốn ông ấy nói gì với cháu?

- Là cậu ấy có đồng tình luyến ái hay không?

- Anh ta ư? - Bà trưởng giả hỏi (một lát) - Không phải nghi ngờ gì nữa.

- Không nghi ngờ cái gì? - Gabriel hỏi bằng một giọng khá đe dọa.

- Rằng anh là một “nàng”...

Bà ta thấy chuyện này rất nhộn nên khúc khích cười.

- Thật là quá đáng! - Gabriel nói và đập nhẹ vào lưng bà, làm bà ta bị rơi tuột cả cái túi xách tay xuống.

- Không làm sao mà nói chuyện với ông được - Bà góa vừa nói vừa nhặt những thứ bị văng lung tung trên vỉa hè lên.

- Thế là cậu không tử tế với bà ấy - Zazie nói.

- Tránh trả lời những câu hỏi của một đứa trẻ thì làm sao giáo dục được nó - Bà góa nói thêm và trở lại ngồi cạnh anh.

- Phải cảm thông hơn chứ - Zazie nói thêm một cách giả tạo.

Gabriel nghiến răng.

- Nào, nói đi: ông có thế hay không?

- Không, không và không! - Gabriel trả lời cương quyết.

- “Mợ” nào mà chẳng nói thế - Không thấy thuyết phục tí nào, bà kia nhận xét.

- Thực ra, - Zazie nói - Cháu rất muốn biết đới là cái zì.

- Biết cái zì cơ chứ?

- Một người đồng tình luyến ái là cái zì?

- Tại vì cháu không biết à?

- Tôi cũng đoán được chứ, nhưng tôi rất muốn là cậu ấy nói cho tôi biết.

- Nhưng cháu đoán đó là gì?

- Cậu, cậu thử lấy cái khăn tay ra xem tí nào.

Gabriel thở dài, tuân lời. Cả phố nồng lên.

- Bà đã hiểu chưa? - Zazie hỏi bà góa một cách tế nhị.

Bà ta thấp giọng nhận xét:

- Râu Ria hiệu Fior.

- Chính xác - Gabriel nói, cất chiếc khăn tay vào túi - Một loại nước hoa đàn ông.

- Đúng thế thật - Bà góa bảo.

Và nói với Zazie:

- Cháu có đoán được cái gì đâu!

Zazie tự ái một cách khủng khiếp, quay lại Gabriel:

- Thế tại sao lão ấy lại vu cho cậu?

- Lão nào? - Bà kia hỏi.

- Lão cũng chả vu cho cháu là đứng vỉa hè là gì - Gabriel trả lời nhưng là trả lời cho Zazie.

- Ai đứng vỉa hè? - Bà ta lại hỏi.

- Ái ui! - Gabriel kêu lên.

- Đừng có quá đáng, cô bé của tôi ạ - Bà ta nói với vẻ độ lượng giả tạo.

- Không cần lời khuyên của bà.

Và Zazie lại cấu Gabriel.

- Trẻ con mới đáng yêu làm sao! - Gabriel lẩm bẩm một cách lơ đãng và chấp nhận nỗi thống khổ của mình.

- Nếu ông không yêu trẻ con, - Bà trưởng giả nói - vậy tại sao ông lại nhận dạy dỗ chúng.

- Đấy là cả một câu chuyện - Gabriel bảo.

- Hãy kể cho tôi nghe đi - Bà nọ yêu cầu.

- Thôi, xin cám ơn - Zazie nói - Tôi đã biết rồi.

- Nhưng tôi, - Bà góa bảo - tôi thì tôi chưa biết.

- Thế thì đã là cái đếch gì. Nào cậu, còn câu trả lời kia thì sao?

- Cậu đã nói không phải là không phải còn gì.

- Con bé dai dẳng ghê nhỉ - Bà kia nhận xét, tưởng ý kiến ấy của mình là độc đáo.

- Nó đúng là một con lừa con - Gabriel dịu dàng nói.

Bà kia lại đưa ra một nhận xét cũng không kém khôn ngoan so với nhận xét trước đó:

- Ông có vẻ như không biết rõ cô bé này lắm. Người ta có cảm giác như ông đang khám phá ra những ưu điểm này ưu điểm nọ của nó.

Bà ta nhấn mạnh chữ “ưu điểm” trong ngoặc kép.

- Ưu điểm cái đít tôi! - Zazie lầm bầm.

- Bà tinh như ruồi í - Gabriel nói - Thực ra người ta chỉ mới quẳng nó cho tôi từ hôm qua.

- Tôi hiểu rồi.

- Mụ hiểu cái gì? - Zazie hỏi một cách gay gắt.

- Bà ấy có biết là bà ấy đã hiểu cái gì không? - Gabriel nhún vai nói.

Không để ý đến cái ngoặc đơn có ý xấu này, bà góa nói thêm:

- Thế nó là cháu gái ông à?

- Chính xác - Gabriel trả lời.

- Còn đây là dì của tôi - Zazie thêm vào, nó tưởng đây là câu đùa rất mới mẻ, mà người ta sẽ tha thứ cho nó vì nó còn ít tuổi.

- Hello! - Đám người từ một chiếc tắc-xi bước xuống hét to.

Bất ngờ vì việc Gabriel mất tích, những người hâm mộ nhất trong đám khách du lịch, đi đầu là bà nói được tiếng Pháp, quay trở lại để đuổi bắt bằng được anh chàng siêu hướng dẫn viên của họ. Qua bao nhiêu vòng vo rắc rối và nhộn nhạo như mớ bòng bong của những đoạn đường tắc nghẽn, cực kỳ may mắn là họ vừa tóm được anh ta.

Không thấy họ trách móc tức giận gì mà tỏ vẻ hết sức phấn khởi, phấn khởi đến nỗi không hề nghi ngờ là họ có lý do để mà trách móc. Túm lấy Gabriel, vừa la hét “Montjoie! Sainte-Chapelle!” (2) họ vừa lôi anh đến tận chiếc xe của họ và, không kém phần khéo léo, ken anh vào đó, rồi họ tự chồng chất lên nhau để anh không thể bay đi đâu, chừng nào mà anh chưa đưa họ đến xem một cách chi li kỹ càng di tích ưa chuộng nhất của họ. Họ không hề bận tâm đến việc phải mang Zazie theo cùng. Trong lúc cái hòm bốn bánh đang nổ máy, cái bà nói được tiếng Pháp chỉ vẫy vẫy con bé một cách thân mật, vẻ nửa ziễu cợt nửa đồng mưu với nó. Trong khi đó thì bà kia, nói tiếng Pháp cũng không kém gì nhưng lại góa bụa, vừa nhẩy loi choi vừa la hét ầm ĩ. Những ông công dân, những bà công dân quanh đấy thì ngay bi giờ lại đang có mặt ở mí chỗ mà những tiếng láo nháo í không gây được tác động gì.

- Nếu bà cứ tiếp tục hét lên như thế, - Zazie cảu nhảu càu nhàu - thế nào cũng có một tên cớm dẫn xác đến cho mà xem.

- Sinh vật tồn tại bé bỏng ngốc nghếch ạ, - Bà góa nói - chính vì thế mà tôi la lối: “Ối bọn kít-náp-hướng-dẫnviên (3)!

Ối bọn kít-náp-hướng-dẫn-viên!”

Cuối cùng thì một nhân viên cảnh sát, được lời ca thán của bà lắm mồm báo động, đã có mặt.

- Có chuyện gì thế? - Anh ta hỏi.

- Ai ới đến ông! - Zazie nói.

- Mấy người chẳng đã làm toáng lên đấy à! - Gã công an bảo.

- Một người đàn ông vừa bị bắt cóc - Bà kia thở hổn hển nói - Một người đẹp trai cơ đấy.

- Tày trời! - Bắt đầu thấy hấp dẫn, gã cảnh sát lẩm bẩm.

- Đấy là dì của tôi - Zazie nói.

- Thế còn ông kia? - Tay công an hỏi.

- Thì cậu ấy là dì của tôi chứ còn ai nữa, rõ tậm tịt.

- Thế còn bà này?

Anh ta chỉ bà nọ.

- Bà này á, chẳng là gì cả.

Gã pô-lít-men im không nói nữa để cảm thụ được cái hương vị của tình huống. Mụ nọ, rất phấn khích vì cái thứ ngôn ngữ kiểu Zazie kia, ngay lập tức, sáng kiến ra một kế hoạch rất táo bạo.

- Chúng ta hãy đuổi theo bọn kít-náp-hướng-dẫn-viên, - Bà ta nói - đến tận Sainte-Chapelle và giải thoát cho anh ấy.

- Xa đấy chứ lị! - Gã trung sỹ công an thành phố nhận xét một cách cảnh vẻ - Tôi có phải là nhà vô địch môn chạy đua đâu.

- Ông lại muốn đi tắc-xi và tôi, tôi phải trả tiền chắc?

- Mụ này nói đúng đấy! - Vốn chặt chẽ trong việc tiêu pha, Zazie nói - Mụ không đến nỗi đần như tôi nghĩ.

- Rất cám ơn cô - Bà kia sung sướng nói.

- Không có gì - Zazie trả lời.

- Dù sao thì thế cũng là đáng quý.

- Thôi, được rồi mà - Zazie khiêm tốn.

- Khi nào thì hai vị kết thúc những trò khách sáo của các vị đây? - Gã công an nói.

- Có ai yêu cầu ông gì đâu - Bà nọ nói.

- Đúng là đàn bà! - Gã trung úy công an đường phố kêu lên - Bà không yêu cầu gì tôi là thế nào? Chỉ đơn giản là bà đã yêu cầu tôi phải chạy đứt cả hơi chứ còn sao nữa. Nếu thế mà không là gì thì tôi không hiểu cái gì ra cái gì nữa.

Anh ta thêm vào với vẻ nuối tiếc:

- Từ ngữ bây giờ chẳng còn những ý tứ như ngày xưa nữa.

Rồi anh ta vừa thở dài vừa nhìn xuống mũi giày của mình.

- Tất cả những thứ ấy có trả lại cậu tôi cho tôi đâu! - Zazie nói - Người ta sẽ lại nói là tôi muốn trốn đi, mà có đúng đâu.

- Đừng lo cô gái bé bỏng của tôi ạ, - Bà góa nói - tôi sẽ có mặt để làm chứng về thiện chí và sự vô tội của cô.

- Khi mà người ta thực-sự-vô-tội, - Anh công an đường phố nói - thì người ta chẳng cần đến ai cả.

- Lão khốn nạn - Zazie nói - Tôi biết tỏng cái kiểu của lão với cái đôi giày tổ chảng này rồi. Bọn ấy đều như nhau cả.

- Cô biết nhiều công an đến thế cơ à, cô bé khốn khổ của tôi?

- Bà không tưởng tượng được đâu bà tội nghiệp của tôi ạ - Zazie õng ẹo trả lời - Bà phải biết rằng mẹ đã bửa đầu bố bằng một cái rìu. Sau chuyện đó, bọn công an, tôi đã gặp không biết bao nhiêu mà kể, bà thân mến ạ.

- Thế cơ à! - Gã trung úy công an đường phố bảo.

- Công an thì đã là gì - Zazie nói - Các thẩm phán kìa. Họ ấy à...

- Cả một lũ cá sấu! - Gã trung úy công an đường phố nói với giọng công bằng.

- Thế mà, công an cũng như thẩm phán, - Zazie nói - tôi làm gọn hết. Thế này này (động tác).

Bà góa nhìn con bé, vô cùng thán phục.

- Còn tôi, - Anh công an đường phố hỏi - cô làm thế nào để chơi được tôi nào?

Zazie chăm chú quan sát hắn.

- Ông, - Nó nói - tôi đã thấy ông ở đâu rồi.

- Không thế được! - Gã công an nói.

- Sao lại không? Tại sao tôi lại không thể gặp ông ở đâu đó rồi?

- Đúng thế - Bà góa bảo - Nó có lý đấy, cô bé này này.

- Tôi rất cám ơn bà, bà ạ - Zazie nói.

- Không có gì.

- Có chứ, có chứ.

- Họ đang chọc tức mình đây! - Gã trung úy công an đường phố lầm bầm.

- Sao nào? - Bà góa nói - Ông chỉ biết làm có thế thôi à? Vận động lên một tí xem nào.

- Tôi là tôi chắc chắn là đã gặp hắn ta ở đâu đó rồi.

Nhưng bà góa chợt chuyển lòng thán phục của bà sang gã công an.

- Hãy cho chúng tôi xem tài năng của ông! - Bà ta nói những lời này cùng với ánh mắt nhục dục và nóng bỏng - Một viên công an đẹp trai như ông, nhất định là phải biết nhiều “thứ”. Chỉ trong phạm vi được phép thôi, tất nhiên rồi!

- Một con bò thì có! - Zazie nói.

- Không đâu - Bà kia bảo - Phải cổ vũ anh ấy. Phải biết thông cảm.

Rồi bà ta lại nhìn gã với con mắt ướt át và nồng nàn.

- Hãy nhìn đây! - Chàng pô-lít-men bỗng linh hoạt lên - Các vị sẽ thấy những gì mà các vị xắp thấy. Các vị sẽ thấy Trouscaillon có thể làm được những gì.

- Hắn tên là Trouscaillon! - Zazie hào hứng kêu lên.

- Còn tôi, - Bà góa nói, mặt hơi đỏ lên - tôi là bà Mouaque. Cũng như tất cả mọi người!

Bà ta bổ sung.

Chú thích:

[1] Tên một trường ngoại ngữ nổi tiếng tại Paris.

[2] Nhại câu “Montjoie, Saint-Denis!”, tiếng thét xung phong mà quân lính Pháp sử dụng đến tận thế kỷ thứ XVI.

[3] Guidenappeur: từ ghép giữa “guide” (hướng dẫn viên) và “kidnappeur” (bắt cóc trẻ em).