← Quay lại trang sách

Chương X

Vì hệ thống cáp treo và buýt-tàu-điện-ngầm đều có đình công mà một số lượng đông đảo đủ loại, những xe với xe, chạy đầy trên phố. Trong khi đó, dọc các vỉa hè, các ông các bà đi bộ hoặc mệt mỏi hoặc hết kiên nhẫn đang vẫy tay xin đi nhờ, chỉ còn biết trông chờ vào tinh thần tương trợ vốn rất hiếm hoi nơi những kẻ đang ngồi trong xe, mà biết đâu những khó khăn của tình huống hiện tại sẽ khơi dậy.

Trouscaillon cũng đến đứng trên vệ đường và lấy trong túi áo ra một cái còi, thổi mấy tiếng xé tai.

Những chiếc ô-tô đang chạy vẫn cứ chạy. Những người đi xe đạp reo lên những tiếng reo vui vẻ và vô tư vẫn tiến về phía định mệnh của họ. Những phương tiện giao thông hai bánh gắn máy tăng đề-xi-ben của động cơ lên cho thêm phần inh ỏi cũng chẳng hề dừng lại. Nhưng thực ra, Trouscaillon đâu có nhắm vào họ.

Bỗng nhiên khúc phố trống hẳn đi. Chắc ở đâu đó, một đoạn đường nghẽn cứng đã giữ không cho chiếc xe nào qua được. Rồi tự dưng có độc một chiếc xe hòm tầm tầm xuất hiện. Trouscaillon tuýt tuýt. Lần này, chiếc xe phanh lại.

- Có chuyện gì? - Người lái xe hỏi một cách gay gắt trong khi Trouscaillon đang tiến lại gần - Tôi chẳng làm gì sai cả. Tôi là tôi rất biết luật giao thông. Chưa bao giờ bị phạt cả. Giấy tờ đầy đủ. Còn cái gì nữa? Tốt nhất là ông làm sao cho tàu điện ngầm hoạt động lại, chứ đừng có ra mà quấy quả những công dân chân chính. Nếu thế mà ông còn thấy chưa đủ thì không biết ông còn muốn gì nữa?

Rồi anh ta đi luôn.

- Hoan hô Trouscaillon! - Ra vẻ nghiêm nghị, Zazie hét to từ xa.

- Đừng hạ thấp anh ta như vậy! - Mụ góa Mouaque bảo - Làm thế là sẽ tước hết khả năng của anh ta ấy.

- Tôi đã đoán ngay rằng hắn chỉ là một con bò thôi.

- Cô không thấy là anh ta đẹp giai sao?

- Hồi nãy, - Zazie nói một cách nghiêm khắc - thì bà thấy cậu tôi là hợp với gu của bà. Bà muốn được tất cả bọn họ phải không?

Lại một hồi tuýt tuýt chói tai khiến họ phải quan tâm đến những thành tích của Trouscaillon. Nhưng những thành tích ấy thật chẳng đáng kể. Ở đâu đó, có lẽ một đoạn đường tắc đã được giải tỏa, thế là một dòng những xe là xe lại tuôn chầm chậm qua trước mặt anh pô-lít-men, nhưng cái còi con con của anh ta có vẻ không làm cho một ai sợ hãi cả. Thế rồi cái dòng ấy lại loãng ra, vì một cụm đông đặc nữa lại đang hình thành ở điểm X nào đó.

Một chiếc xe hòm rất tầm tầm khác xuất hiện.

Trouscaillon lại tuýt tuýt. Chiếc xe dừng lại.

- Có chuyện gì? - Người lái xe hỏi một cách gay gắt trong khi Trouscaillon đang tiến lại gần - Tôi chẳng làm gì sai cả. Tôi là tôi có bằng lái xe. Chưa bao giờ bị phạt cả. Giấy tờ đầy đủ. Còn cái gì nữa? Tốt nhất là ông làm sao cho tàu điện ngầm hoạt động lại, chứ đừng có ra mà quấy quả những công dân chân chính. Đấy, nếu như vậy mà ông còn thấy chưa được, thì ông ra cho mấy thằng Ma-rốc nó “làm” cho biết thân!

- Ồ! - Bị sốc, Trouscaillon kêu lên như thế.

Nhưng gã này đã đi mất rồi.

- Hoan hô Trouscaillon! - Zazie la lên, với niềm phấn khởi mà con bé đang khoái chí tắm mình trong đó.

- Tôi càng ngày càng thích anh ta - Mụ góa Mouaque thấp giọng nói.

- Mụ này điên quá thể! - Zazie cũng thấp giọng nói.

Trouscaillon, bực mình, đâm ra nghi ngờ hiệu lực của bộ quân phục và cái còi của mình. Anh ta đang vẩy lấy vẩy để cái còi để tống cho ra hết đống nước bọt mà anh ta đã trút vào đấy thì một chiếc xe hòm rất tầm tầm, tự đến đậu ngay trước mặt anh ta. Một cái đầu thò khỏi hòm xe và phát ra những lời lẽ mang đầy hy vọng như sau:

- Xin lỗi, ngài cảnh sát, ông có thể chỉ cho tôi con đường ngắn nhất dẫn tôi đến nhà nguyện Sainte-Chapelle, viên châu báu của nền nghệ thuật gô-tíc ấy không?

- Vậy thì, - Trouscaillon trả lời một cách máy móc - thế này nhé. Đầu tiên phải rẽ trái, rồi đến rẽ phải, khi tới một quảng trường có kích thước không lớn lắm, thì ông đi vào con phố thứ ba bên phải, sau đó phố thứ hai bên trái, chạy tiếp một chút trên làn đường bên phải, rồi lại rẽ trái ba lần, cuối cùng ông cứ chạy thẳng trước mặt năm mươi mét nữa là đến. Dĩ nhiên là trong đó còn phải tính đến những chỗ đường một chiều, điều này không đơn giản cho ông tí nào.

- Tôi sẽ chẳng bao giờ đến đó được - Người lái xe nói - Tôi đi từ mãi Saint-Montron lên đây cũng chỉ vì thế.

- Không nên nản lòng! - Trouscaillon nói - Nếu giả sử tôi đưa ông đi thì sao?

- Ông còn việc khác phải làm chứ.

- Đừng nghĩ thế. Tôi tự do như khí trời. Chỉ tội, không biết ông có hảo tâm chở được thêm hai người nữa không (động tác)?

- Thế thì có quái gì đâu. Làm thế nào mà tôi đến trước giờ mà nó đóng cửa là được.

- Không thể tin được! - Mụ góa nói từ xa - Hình như cuối cùng thì anh ấy đã trưng dụng được một chiếc xe.

- Hắn sắp sửa làm tôi khâm phục đấy! - Zazie nói một cách khách quan.

Trouscaillon lóc tóc phi một quãng về phía họ và bằng một giọng không mấy lịch sự anh ta bảo họ:

- Nhẩu lên nào! Tay kia nhận bốc mình lên xe rồi.

- Ta đi thôi, - Mụ góa Mouaque nói - gắng đuổi bắt cho được bọn kít-náp-hướng-dẫn-viên!

- Ôi, tôi quên béng cái đám ấy! - Trouscaillon bảo.

- Có khi không nên cho cái anh chàng kia của ông biết về chuyện này - Mụ góa nói một cách rất ngoại giao.

- Thế có nghĩa là, - Zazie hỏi - hắn sẽ chở mình đến chính cái nhà nguyện ấy à?

- Có nhanh lên không nào!

Túm lấy Zazie, mỗi người một cánh tay, Troucasillon và mụ góa Mouaque phóng tới chiếc xe thùng rất tầm thường kia rồi quẳng con bé vào đấy.

- Tôi không thích người ta đối xử với tôi như thế! - Tức điên, Zazie gào lên.

- Các vị trông như bọn bắt cóc con nít ấy - Anh chàng vùng Sanctimontronais nói vui.

- Chỉ bên ngoài thế thôi - Trouscaillon vừa nói vừa ngồi vào cạnh anh ta - Ông có thể đi đi được rồi đấy, nếu ông muốn đến trước giờ đóng cửa.

Xe nổ máy. Để đi được nhanh hơn, Trouscaillon vươn người ra khỏi xe và huýt còi như điên. Cái đó cũng có được một chút hiệu quả. Anh chàng dưới tỉnh lên sướng lắm.

- Bây giờ phải rẽ trái - Trouscaillon ra lệnh.

Zazie giận dỗi.

- Thế nào, - Mụ góa Mouaque nói với giọng giả tạo - cháu không vui vì xắp được gặp cậu à?

- Cậu cái đít tôi! - Zazie nói.

- Ơ, - Anh chàng lái xe nói - hóa ra đây là con gái của Jeanne Lalochère. Nó giả dạng con trai nên tôi không nhận ra ngay.

- Ông biết con bé à? - Mụ góa Mouaque hỏi một cách lãnh đạm.

- Chứ sao! - Gã kia đáp.

Và anh ta quay lại nhận diện thêm, thế là đủ thời gian để húc vào chiếc xe đằng trước.

- Khỉ! - Trouscaillon nói.

- Đúng nó rồi! - Anh chàng người Sanctimontronais bảo.

- Tôi có biết ông đâu - Zazie nói.

- Thế nào thế, không biết lái xe nữa à? - Anh bị móp xuống khỏi xe để đến “trao đổi” vài lời chửi rủa ù cả tai với anh làm móp - À, thảo nào... Một tên nhà quê... Thay vì lên Paris làm tắc đường tắc xá, thì ở nhà mà đi chăn bò chăn ngỗng cho nó xong!

- Nhưng ông ơi, - Mụ góa Mouaque nói - ông đang làm chúng tôi chậm trễ với những lời quở trách của ông đấy! Chúng tôi đang thi hành một công vụ được giao phó.

Chúng tôi phải đi giải thoát một hướng dẫn viên bị bắt cóc!

- Gì thế, gì thế? - Anh chàng người Sanctimontronais nói - Tôi không chơi nữa đâu. Tôi có lên Paris để diễn cái trò cao bồi đâu.

- Còn ông? - Người lái xe nói với Trouscaillon, ông còn chờ gì nữa mà không ghi biên bản đi?

- Ông đừng lo, - Trouscaillon trả lời - ghi đây, ghi đây.

Ông có thể tin tôi mà.

Và anh ta làm điệu bộ của một viên cảnh sát, nguệch ngoạc cái gì đó vào một cuốn sổ đã cũ sờn.

- Ông có giấy đăng ký xe không?

Trouscaillon giả vờ xem xét.

- Không có hộ chiếu ngoại giao à?

- (chán nản ra hiệu không có)

- Thôi được rồi - Cái nhà anh Trouscaillon nói - Ông có thể đi được rồi.

Anh chàng bị móp xe tư lự, trở lại xe và tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng anh chàng người Sanctimontronais thì không hề nhúc nhích.

- Thế nào, - Mụ góa Mouaque nói - Ông còn chờ gì nữa?

Phía sau, những tiếng còi kêu ca inh ỏi.

- Nhưng mà tôi đã nói là tôi không muốn chơi cái trò cao bồi ấy cơ mà. Ăn một viên đạn lạc dễ như không.

- Ở nàng tôi í à, - Zazie bảo - người ta không đến nỗi nhát thế.

- Ơ cô nhóc này, - Anh ta nói - tôi biết cô rồi. Cô là chuyên gây xích mích chia rẽ đây mà.

- Ác mồm ác miệng thế! - Zazie nói - Tại sao ông lại định gán cho tôi cái tiếng tăm xấu xa ấy?

Những tiếng còi xe gào thét mỗi lúc một to, đúng là một cơn bão.

- Nổ máy đi! - Trouscaillon hét.

- Tôi quý cái mạng tôi lắm - Anh chàng người Sanctimontronais trả lời một cách khô khan.

- Ông đừng sợ, - Mụ góa Mouaque bảo, vẫn rất ngoại giao - Không có gì nguy hiểm đâu. Chỉ để đùa thôi mà.

Gã kia quay lại để nhìn một cách chi tiết hơn hình dáng của con mụ nọ. Việc quan sát này đã ngả anh ta về phía lòng tin.

- Bà hứa chắc với tôi chứ? - Anh ta hỏi.

- Thì tôi đã nói với ông rồi còn gì.

- Đây không phải là một vụ dính đến chính trị với những hậu quả phiền phức đủ kiểu đấy chứ?

- Không đâu, chỉ là chuyện đùa vui thôi, tôi đảm bảo với ông mà.

- Thế thì ta đi vậy! - Anh ta nói nhưng vẫn không hoàn toàn an tâm.

- Vì ông đã nói là ông biết tôi, - Zazie hỏi - thế mẹ tôi, tình cờ ông có gặp đâu không? Mẹ tôi cũng đang ở Paris.

Họ chỉ vừa chạy được mấy thước thì chuông của một nhà thờ gần đấy, một nhà thờ kiểu tân cổ điển, đã điểm bốn giờ.

- Thế là hết chuyện! - Anh chàng người Sanctimontronais nói.

Anh ta lại phanh xe, làm nổ ra một trận còi cảnh cáo mới.

- Chẳng mất công để làm gì! - Anh ta thêm - Xắp đóng cửa rồi còn gì.

- Vậy thì ông càng phải gấp gáp lên - Khôn ngoan và mưu mẹo, mụ góa Mouaque nói - Sẽ chẳng bao giờ tìm thấy anh hướng dẫn viên bị bắt cóc của chúng tôi nữa.

- Tôi cần quái gì - Gã kia bảo.

Nhưng những tiếng còi đằng sau inh ỏi đến nỗi anh ta không thể không đi tiếp được, như thể những dao động của không khí đang sôi sục vì cơn tức tối chung của đám xe bị chặn lại đẩy anh tới trước.

- Thôi, - Trouscaillon nói - đừng có làm mặt nặng mày nhẹ nữa. Ta xắp đến nơi bây giờ còn gì. Như vậy, ông cũng có thể nói với mấy người dưới quê là, dù chưa được xem nhà nguyện Sainte-Chapelle, thì ít ra ông cũng đến được ngay xát bên rồi. Còn như mà dừng lại đây thì...

- Hóa ra lúc hắn muốn, hắn có thể nói năng hay ra phết! - Zazie nhận xét bài đít-cua (discours) của anh chàng pô-lít-men một cách công bằng.

- Càng ngày tôi càng thích anh ấy - Mụ góa Mouaque thì thào, nhỏ đến nỗi chẳng ai nghe thấy.

- Thế mẹ tôi thì sao? - Zazie hỏi lại gã kia - Vì ông nói là ông biết tôi, tình cờ ông có thấy mẹ tôi đâu không?

- Rõ là, - Anh chàng người Sanctimontronais nói - tôi thật là rủi. Ngần này chiếc ô-tô, ông không chọn xe ai, lại chọn đúng xe tôi.

- Có cố tình đâu! - Trouscaillon nói - Như tôi chẳng hạn, khi đến một thành phố lớn mà tôi không thông thạo, có khi tôi cũng phải hỏi đường.

- Được rồi, - Anh chàng người Sanctimontronais nói - thế tại sao lại là Sainte-Chapelle?

- Chuyện ấy, thú thật là... - Trouscaillon nói lấp lửng.

Bằng một ê-lip đơn giản, anh ta đã vận dụng một cách thái quá cái vòng tròn luẩn quẩn của đường parabol.

- Thôi thì, - Anh chàng người Sanctimontronais nói - tôi đành đi tiếp vậy.

- Gắng lên nào, đuổi bắt bọn kít-náp-hướng-dẫn-viên nào! - Mụ góa Mouaque hô to.

Và Trouscaillon, thò đầu ra khỏi xe tuýt tuýt còi để những kẻ làm vướng lối phải dạt sang hai bên. Nhưng họ cũng chẳng tiến nhanh được bao nhiêu.

- Tất cả những thứ khỉ gió này, - Zazie nói - thật là thảm hại. Tôi chỉ thích mỗi tàu điện ngầm.

- Tôi chưa bao giờ đặt chân tới - Mụ góa nói.

- Bà rất kênh kiệu quá đáng! - Zazie nói.

- Chừng nào tôi còn khả năng...

- Thế mà hồi nãy bà không dám moi ra một xu nào để đi tắc-xi.

- Vì không cần thiết. Bằng chứng đây thôi.

- Xe chạy tốt rồi! - Trouscaillon vừa nói vừa quay lại nhìn phái chị em phía sau, đón tìm một chút tán thưởng.

- Vâ-â-âng... - Mụ góa Mouaque nói, ngây ngất.

- Đừng có mừng vội! - Zazie nói - Lúc đến được nơi thì ông cậu lại chả biến mất từ đời tám hoánh nào rồi.

- Tôi sẽ làm hết khả năng của tôi - Anh chàng người Sanctimontronais nói và đi sang làn đường dành cho xe đậu rồi thốt lên: “Ôi, giá mà có tàu điện ngầm ở Saint- Montron nhỉ! Cô bé con nhỉ?”

- Lại còn thế nữa! - Zazie nói - Đấy là cái lối pha trò làm tôi tởm đặc! Cứ như là sẽ có được tàu điện ngầm ở cái xó nhà quê mình ấy.

- Một ngày nào đó rồi sẽ có thôi - Anh chàng kia nói - Với đà tiến bộ này... Sẽ có tàu điện ngầm khắp nơi. Thật là siêu-hết-ý. Tàu điện ngầm và máy bay trực thăng, đấy chính là tương lai của các phương tiện vận chuyển đô thị. Ta đi Marseille bằng tàu điện ngầm rồi về bằng máy bay trực thăng.

- Tại sao lại không làm ngược lại? - Mụ góa Mouaque hỏi, khi mà lòng say đắm vừa nảy nở vẫn chưa hoàn toàn che mờ được tư tưởng Descartes bẩm sinh.

- Tại sao lại không làm ngược lại? - Anh chàng nọ lặp lại y chang từng từ - Vì vận tốc gió chứ sao.

Anh ta hơi quay về phía ghế sau một chút để tận hưởng hiệu quả của “ngón bài” chủ đạo này, vì vậy mà anh ta bị chúi mũi xe vào một chiếc ô-tô-ca đậu hàng hai bên đường. Họ đã đến nơi. Đúng vậy: Fédor Balanovitch xuất hiện và bắt đầu xả ra một bài đít-cua kiểu:

- Thế nào? Không biết lái xe nữa hay sao! À, thảo nào...

Một tên nhà quê... Thay vì lên Paris làm tắc đường tắc xá, thì ở nhà mà đi chăn bò chăn ngỗng cho nó xong!

- Ơ, - Zazie kêu lên - Fédor Balanovitch đây mà. Ông có thấy cậu tôi không?

- Nào hãy tìm cho được ông cậu nào! - Mụ góa Mouaque vừa nói vừa chui ra khỏi xe.

- Ơ này, đã xong đâu! - Fédor Balanovitch bảo - Phải xem xem đã chứ, nhìn đây này, ông làm hỏng công cụ làm việc của tôi rồi.

- Ông đỗ xe hàng đôi! - Anh chàng người Sanctimontronais nói - Ai lại làm thế bao giờ.

- Đừng có cãi vã nữa - Đến lượt Trouscaillon cũng xuống xe, vừa xuống anh ta vừa nói - Để tôi lo việc này.

- Thế là không được! - Fédor Balanovitch nói - Ông đi xe của hắn. Ông sẽ không công bằng!

- Đã thế, đấy, muốn làm sao thì làm! - Trouscaillon nói rồi bỏ đi, lo tìm lại được mụ góa Mouaque, người đã theo đuôi con nhóc con biến mất rồi.