Gió Trên Đỉnh Đồi

Gió Trên Đỉnh Đồi

Tổng số chương: 1

Trước mặt nhà tôi là mảnh đồi, nơi bao thế hệ trong xóm uống tiếng hót con chìa vôi, nếm vị chát, vị chua của quả dại. Nhìn từ cửa nhà tôi ra là lối mòn uốn lượn như hình con trăn đang trườn chậm rãi lên phía đỉnh. Phủ hết mảnh đồi chủ yếu là cây bụi, thi thoảng xuất hiện một cây kơ nia đứng sừng sững như gã khổng lồ xanh với vẻ mặt đầy cao ngạo. Mảnh đồi bình yên như một khúc nhạc thiền. Sáng sớm, vài cô chú trong xóm tản bộ dưới chân đồi, đưa tay lên tưởng chừng như có thể tóm được những đám mây đang trôi bồng bềnh trên đỉnh. Phía dưới, những giọt sương long lanh trên cánh bông xuyến chi trắng muốt chạy vào trong đáy mắt mà tan ra, vất vả ngày hôm qua cũng theo đó tan biến. Buổi trưa, bọn trẻ con trong xóm thường trốn bố mẹ lên đó nô đùa, rồi chia nhau đi tìm màu của quả mâm xôi chưa kịp ửng đỏ lấp ló trong bụi, tranh với cả lũ chào mào vài quả sim chín tím mọng bị sâu ăn quá nửa, hay xí phần quả lạc tiên phơi cái bụng căng tròn trong nắng chờ phết lên mình một màu vàng chanh bắt mắt, tiếng cười giòn tan vỡ ra đánh bay cả khái niệm về thời gian. Vài ba bạn thanh niên thì căn cái nắng chiều rơi xuống, nhặt nhạnh sắc hoa và thơ ép vào trang nhật kí, dường như sợ thanh xuân vụt mất. Riêng tôi lại bị dẫn dụ bởi gió trên đỉnh đồi.

Bạn cứ thử tưởng tượng xem thế giới có hơn tám tỷ người nhưng ai cũng vội vã lướt qua bạn. Nỗi buồn cứ vón cục lại thành những khối u lớn dần, lớn dần chờ chực vỡ ra. Thay vì đứng giữa chốn đông người để cảm nhận nỗi cô đơn thì bạn chọn cô đơn đúng nghĩa của nó. Một mình leo lên đỉnh đồi, ngồi dưới bóng cây Kơ nia, vừa có bóng mát, vừa đủ thoáng đãng để đón những cơn gió. Gió phả vào mặt, hất tung mái tóc, gió mát lạnh len lỏi vào thẳm sâu trong tâm hồn, hất luôn cả những suy tư chất chứa không có nơi chia sẻ, rồi đánh bật nó ra trôi tuột vào khoảng không. Một cảm giác rỗng tuếch man mác. Ánh mắt sắc lẹm của đồng nghiệp cũng chỉ như chiếc lá vàng vọt đang lơ lửng trong không trung rồi từ từ rơi xuống, những lời thóa mạ của sếp bị gió xé toạc ra giờ chỉ như tiếng sáo diều đang vi vút trên bầu trời, sự kỳ vọng của bố mẹ hóa bông bồ công anh nhẹ tễnh đậu trên vai áo. Bạn chẳng còn nghĩ thêm điều gì nữa cả, ánh mắt vô định phía xa xa trôi cùng gió.

Gió trên mảnh đồi như một gã trai mới lớn, lúc ồn ã ngỡ như mình là cái rốn của vũ trụ, ngông cuồng cuốn phăng mọi thứ trên đường nó đi; lúc lại thu mình lặng thinh, giả vờ như không tồn tại nhưng cứ thập thò, ngó nghiêng xem ngoài kia ai sẽ tìm kiếm mình. Nhìn một góc độ khác, cái cách gió chuyển động rất quả quyết, mạnh mẽ, làm mọi thứ trên đồi lắc lư theo, ngay cả gã khổng lồ xanh cũng không thể chống lại sự xô đẩy của gió. Đã rất nhiều lần cơ thể khổng lồ kia chới với, những cánh tay vạm vỡ vươn dài ra bị bẽ gãy, các ngón rơi lả tả khiến lũ chim, lũ kiến hoảng sợ rối rít gọi nhau. Sau khi thể hiện uy lực của mình xong, gió cũng từ từ dừng lại im ắng, hun hút thâm trầm như đôi mắt của người đàn ông trung niên. Vài ba con sóc chưa tin vào sự dừng lại đó, ánh mắt còn vương đầy nỗi sợ hãi, thập thò trong gốc cây quan sát với vẻ đầy ngờ vực. Nếm cái vị quả quyết thâm trầm, từng trải ấy khiến người ta vừa sợ hãi vừa thích thú như mê, như say. Ngồi với gió như ngồi với tri kỷ, đủ trẻ để bất cần, đủ già để thấu hiểu.

Sau tám năm bên nhau, hôm nay, phố lừng khừng nửa muốn bước tới, nửa vội vã quay lưng. Lời hứa hẹn mãi mãi bỗng chơi vơi, bản nhạc quen ứ nghẹn. Muốn phẫn nộ, muốn chửi thề… nhưng cuối cùng… lại lặng im. Balo trên lưng, tôi về trốn trên mảnh đồi thiện lành nghe gió thổi. Cơ thể rã rời, tâm hồn rã rời. Tôi ngồi bất động để gió dìu dặt xô đẩy nhau như những con sóng tới tấp áp vào mặt, một cảm giác nhói buốt như bị gai của cành hoa giấy đâm vào. Chính cái cảm giác nhói buốt đó làm tôi thức tỉnh. Sờ lên gương mặt, hình như gió xoáy vào mắt cay xè, những giọt nước mắt cũng mượn cớ mà lăn ra. Đưa bàn tay quẹt ngang lau những giọt nước mắt, hít một hơi thật dài tự nhủ mình: “Thôi không nghĩ về những dư vị ngọt ngào vừa tan ra như bọt biển, thôi không nghĩ về phố có chênh vênh hay không, là nhộn nhịp hay lặng lẽ, cuống cuồng hay thản nhiên nữa… Cũng chẳng để làm gì!” Tôi nhìn gió thong dong đi qua gã khổng lồ xanh thoáng một chút lay động, vài chiếc lá vàng nhẹ nhàng buông mình tự do xuống khoảng không, con sáo đang đậu trên cánh tay vạm vỡ của gã hưng phấn rướn cao cổ cất tiếng hót lảnh lót gọi bạn tình. Lòng tôi cũng chợt nhẹ đi đôi phần. Miên man theo từng đợt gió, tôi như kẻ đi lạc nhưng chẳng muốn tìm đường ra, cứ muốn chậm rãi rong chơi trong sự kỳ bí của gió.

Ánh mắt tôi đang đuổi bắt một ngọn gió thì chợt nghe tiếng máy ảnh, vội vàng ngoảnh mặt qua nhìn. Một thanh niên trạc tuổi tôi, mái tóc xoăn bồng bềnh cùng cặp kính dày, cầm chiếc máy ảnh Nokia đời mới với nụ cười xã giao nhưng đầy thân tình. Hắn chẳng chờ tôi phản ứng đã ngồi phịch xuống, đưa tay chỉ về phía xa xa: “Nhìn thấy gì không?” Tôi nhìn theo hướng tay của hắn, chưa kịp trả lời, hắn liền nói luôn: “Gió đấy, gió đang mang hương của trời đất đến đấy”. Vừa nói hắn vừa làm bộ dạng hít lấy hít để. Tôi cũng quên là mình chẳng quen hắn, hùa theo nhắm hờ mắt lại và hít thật sâu. Tôi bật cười reo lên: “Là hương lúa, hương của bùn!” Và có cả một vài loại hương khác mà tôi không phát hiện ra. Hắn ngồi bên cạnh nheo mắt nhìn tôi tỏ ra thích thú. Hắn thao thao bất tuyệt nói về gió. Hắn kể mấy hôm trước gió lớn hơn, đầy trong mắt hắn là những cánh bồ công anh đang nhẹ nhàng rời vòng tay của hoa mẹ để bay đến khám phá vùng đất mới. Vừa nói hắn vừa bấm bấm chiếc máy ảnh đưa vào mắt tôi. Nhìn những tấm ảnh hắn chụp, tôi thấy thế giới này luôn vận động theo quy luật tự nhiên, gió vận động, cỏ cây vận động, tôi và hắn cũng thế. Hắn chụp cả gió những ngày mưa. Tôi nghe được cả tiếng cây cỏ bảo nhau đứng dậy, chợt thấy mình bé nhỏ và yếu đuối. Chợt nhận ra vẻ đẹp thật sự không phải là lúc chúng ta đứng trên đỉnh cao mà là khi ta bước qua chông gai để đến được đỉnh cao ấy. Chợt nhận ra, đánh mất để cho một khởi đầu cũng là một dạng đẹp đẽ.

Gió vẫn thổi, hai con người xa lạ ngồi bên nhau luyên thuyên đủ điều về gió, tạm thời quên đi những thứ rất người để người hơn. Một ngày chuẩn bị lụi tàn, những tia nắng yếu ớt rơi xuống mảnh đồi. Con sáo vẫn đứng trên cánh tay của gã khổng lồ nhưng nghe chừng vội vã, thiết tha hơn trong giọng hót gọi bạn. Hắn đưa máy ảnh lên chụp một tấm cuối rồi về. Tôi nhìn thấy trong tấm ảnh hai cơn gió. Một cơn gió lạ đầy bí hiểm nhưng lại mang những điều thân thuộc của nơi tôi sinh ra và lớn lên. Một cơn gió ào ạt quẩn quanh bất ngờ tan ra chỉ còn lại một vài vết tích.

Chia tay, cố tình không hỏi tên nhau, không để lại cách thức liên lạc, cả tôi và hắn đều ngước mắt nhìn lên mảnh đồi giữ trọn những cơn gió trong đáy mắt rồi thong dong bước đi.

Gió vẫn cứ lao xao. Ai đó nói với tôi rằng những cơn gió cùng tần số thì luôn biết cách tìm thấy nhau.

Chiên Nguyễn


Sách tương tự