
Hòa Thân Tân Truyện
Tổng số chương: 190
“Người tiếp theo!” Trưởng phòng nhân sự của một công ty đầu tư tài chính quay ra ngoài cửa hét lớn.
“Tại sao vậy? Rốt cuộc tôi có điểm nào không phù hợp chứ?” Quách Tam Đức lớn tiếng hỏi lại, đây là công ty thứ 10 mà hắn đã nộp đơn xin việc, nếu không được nhận vào làm việc thì hắn phải ngủ ngoài đường mất thôi.
“Tôi bảo không phù hợp là không phù hợp, đừng nhiều lời! Người tiếp theo!” Trưởng phòng nhân sự bực bội gào to.
Tên trưởng phòng hống hách này Quách Tam Đức mới gặp lần đầu, tin chắc trước kia chẳng có xích mích gì với lão, hắn kích động vặn lại: “Cuộc thi viết trước đó thành tích của tôi xếp thứ nhất, vừa rồi phỏng vấn tôi cũng trả lời trôi chảy mọi câu hỏi, tôi không phù hợp ở điểm nào? Ông phải nói rõ cho tôi biết mới được!”
Trưởng phòng nhân sự hình như mất hết kiên nhẫn, ông đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Quách Tam Đức nói thẳng: “Tôi cảm thấy cậu thiếu lòng trung thành đối với công ty.”
Quách Tam Đức nghe câu trả lời xong liền nổi đóa, nghĩ thầm: “Mình đã sớm biết lão già này cay cú rồi, hôm qua vòng thi viết mình đến muộn một tí, lúc lão ta hỏi lý do lại không khúm núm xin lỗi lão. Giờ đây quả nhiên bị lão già chết tiệt này dùng việc công trả thù riêng.”
Nghĩ đến đây, Quách Tam Đức từ từ đứng dậy, nhếch mép khinh miệt nói: “Hoàng trưởng phòng, sao ông không nói rõ hơn nhỉ? Thế nào là lòng trung thành, nói trắng ra ông chỉ thấy tôi thiếu mất bộ mặt nô tài giống như ông thôi đúng không? Cần nô tài thì tại sao không tuyển dụng Hòa Thân vào làm đi, Hòa Thân đục khoét cả giang sơn Đại Thanh, tuyển vào cho nó phá sập công ty này luôn, hoặc là gọi Lý Liên Anh vào làm cũng được, Lý Liên Anh sau giờ làm sẽ chải đầu rửa chân cho ông giống Từ Hy thái hậu, lúc rảnh rỗi còn biết huyên thuyên pha trò góp vui giúp ông nữa đấy…”
“Bảo vệ, bảo vệ đâu! Lôi thằng hâm này ra ngoài cho tôi! Thằng điên, làm tao mất bao nhiêu thời gian quý báu.” Hoàng trưởng phòng phùng mang trợn má quát lớn.
Quách Tam Đức còn định đem bọn nô tài nổi danh trong lịch sử như Triệu Cao đời Tần, Thập Thường Thị đời Hán, Ngụy Trung Hiền đời Minh quăng vào mặt tên trưởng phòng nhân sự ỷ thế hiếp người, nhưng hắn chưa kịp thực hiện ý định đã bị hai nhân viên bảo vệ vạm vỡ xông vào phòng xốc nách lôi ra ngoài.
Đám đông chờ phỏng vấn tụ tập ngoài hành lang thấy Quách Tam Đức bị bảo vệ lôi ra khỏi phòng, người nào người nấy đều hí hửng vì loại được một đối thủ cạnh tranh, có người ác miệng còn châm chọc: “Gì thế này? Bị truyền lệnh lôi ra Ngọ Môn xử trảm à?”
Hai nhân viên bảo vệ vốn định lôi Quách Tam Đức ném ra tận cửa, nhưng sực nhớ mình đang ở trên tầng 18 của tòa cao ốc văn phòng, áp giải hắn đi xuống dưới quá mất thời gian, thế là chỉ mở cửa thang máy tống hắn vào trong xong ấn nút xuống tầng trệt rồi bỏ đi.
Quách Tam Đức định quay lại cãi lý với chúng, nhưng nghĩ tới hai thằng bảo vệ vai u bắp thịt cũng e ngại. Đang lúc do dự, cửa thang máy đóng cái rầm, một màn đêm cực kỳ đáng sợ lập tức bao trùm không gian chật hẹp trong thang máy, tiếp đến hắn cảm nhận được thang máy từ từ xuống thấp, điều kỳ lạ là hắn mò mẫm hồi lâu vẫn chưa tìm được công tắc đèn chiếu sáng.
Quách Tam Đức hậm hực ngồi bệch xuống đất, mở miệng mắng chửi: “Bọn nô tài, xâm phạm quyền công dân, đợi tao ra ngoài sẽ lập tức viết đơn tố cáo hành vi của bọn bây.”
Thời gian cứ thế trôi đi, Quách Tam Đức bắt đầu thấp thõm không yên, tại sao thang máy vẫn chưa dừng lại? Dù là tòa nhà chọc trời cao trăm tầng cũng phải đến rồi chứ? Nhưng cái thang máy chết tiệt này không hề có dấu hiệu sắp dừng, ngược lại nó còn rơi tự do với tốc độ cực nhanh. Quách Tam Đức hoảng sợ nghĩ lung tung: Chẳng lẽ cái công ty quỷ tha ma bắt này có xây dựng nhà tù ngầm, tên trưởng phòng nhân sự kia ra lệnh trừng trị mình? Mà cũng không đúng, dù có nhà tù ngầm cũng không thể đào sâu đến thế, với tốc độ rơi nãy giờ e đã đến âm tào địa phủ rồi.
Màn đêm càng lúc càng dày đặc, hình như bắt đầu nuốt chửng mọi thứ xung quanh, cùng với tốc độ rơi kinh hoàng, ý thức của Quách Tam Đức bị cuốn phăng đi, hắn dần dần rơi vào trạng thái hôn mê…
“Dậy đi! Nghe rõ chưa? Thức dậy mau…” Quách Tam Đức cảm thấy một bên tai của mình bị dựng dậy, âm thanh lảnh lót hét vào chọt lủng màng nhĩ.
“Cái quái gì thế này?” Quách Tam Đức mở mắt ra, ngơ ngác hỏi.
“Cái quái gì á? Con xem đã ngủ đến lúc nào rồi hả?” Một giọng nữ giận dữ hét lên bên cạnh.
Quách Tam Đức dụi dụi mắt, mình không còn ở trong cái thang máy chật hẹp nữa mà đang nằm trên chiếc giường êm ru, người vừa véo tai hắn là một phụ nữ ngoài ba mươi, trang phục của bà ta… chính là trang phục triều Thanh, Quách Tam Đức là khán giả trung thành của phim truyền hình Thanh cung bí sử nên nhận ra ngay.
Lại xoay đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòng còn một người đứng khép nép, người này chỉ mười ba mười bốn tuổi, nửa đầu cạo láng, phía sau là chiếc đuôi sam dài, đó là biểu tượng độc nhất vô nhị của triều Thanh rồi. Quách Tam Đức nghĩ ngay: “Chẳng lẽ mình xuyên việt đến triều Thanh rồi sao? Không phải chứ, mình đọc nhiều tiểu thuyết xuyên việt thấy quá trình đó rất phức tạp, phải bị điện giật hay chết đi sống lại rồi mới đến được thời cổ đại, còn mình chỉ bị hai thằng bảo vệ tống vào thang máy, có đơn giản quá không đây?”
“Thiếu gia, đã đến giờ học bài rồi ạ!” Tên tiểu nô tài kia sáp lại gần nhắc nhở.
Người đàn bà vừa véo tai hắn thấy hắn vẫn nằm lỳ trên giường liền quơ tay lấy cây chổi lông gà, bước tới quất túi bụi vào người Quách Tam Đức. Quách Tam Đức chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị đánh tối mắt tối mũi, hắn không kiềm nổi cơn giận, lập tức đứng phắt dậy gào to: “Bà là ai? Dựa vào gì mà đánh tôi? Bà còn không dừng lại thì đừng trách tôi không khách sáo đấy!”
“Lưu Toàn, ngươi nghe xem thằng con bất hiếu này nói gì nè!” Người đàn bà kia quay sang tên nô tài ấm ức nói: “Ta có lòng tốt gọi nó dậy học bài, nó lại… dám động thủ đánh ta!” Nói xong, bà ta quay mặt đi sụt sịt nước mắt.
Lưu Toàn? Chẳng phải là quản gia của Hòa Thân đó ư? Tên Lưu Toàn này gọi mình là thiếu gia, chẳng lẽ mình trở thành Hòa Thân rồi? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Quách Tam Đức.
“Thiếu gia à, sao cậu lại ăn nói với phu nhân như thế?” Lưu Toàn nhanh tay lẹ chân mặc y phục giúp Quách Tam Đức, không quên lên tiếng nhắc nhở: “Mau xin lỗi phu nhân đi thiếu gia!”
“Phu nhân nào? Phu nhân là ai? Dù bà ta là ai cũng không có quyền đánh ta!” Quách Tam Đức đầu óc quay cuồng, hắn chả biết chuyện gì đang xảy ra.
Oa… Người đàn bà kia khóc to tiếng, quay lưng chạy như điên ra ngoài.
“Bà khóc cái gì? Đánh người ta mà còn khóc hả? Ngươi, mau nói ta biết! Ngươi là ai? Còn ta lại là ai?” Quách Tam Đức nôn nóng hỏi.
Lưu Toàn sợ hãi quỳ xuống nói nhanh: “Thiếu gia bị sao vậy? Cậu không trúng tà chứ? Phu nhân là nhạc nương của cậu mà, ngày nào phu nhân cũng đến gọi cậu dậy học bài, cậu là thiếu gia Hòa Thân, còn nô tài là Lưu Toàn.”
Quách Tam Đức vốn có đầu óc thông minh, vừa rồi mọi chuyện xảy ra đột ngột, thêm vào tâm trạng kích động nên mới phản ứng mạnh, lúc này nghe Lưu Toàn nói vậy hắn bắt đầu dần dần hiểu ra.
Mình đã xuyên việt đến triều Thanh rồi, hơn nữa còn nhập vào thân xác Hòa Thân, nếu đúng thế thì người đàn bà vừa rồi chính là mẹ kế của Hòa Thân, Diệp Hác Nã La Thị, lúc này Hòa Thân vẫn còn nhỏ, đang trong giai đoạn ở nhà đèn sách luyện võ.
Quách Tam Đức biết giờ có nói gì cũng vô ích, quan trọng nhất là đối phó hoàn cảnh trước mắt, hắn cố gắng tạm thời niêm phong ký ức trước kia, bắt đầu nặn ra mọi hiểu biết về Hòa Thân trong các bộ phim trình chiếu trên màn ảnh nhỏ suốt 20 năm qua, cuối cùng mới thở phào yên tâm, nhưng hắn vẫn chưa dám chắc có thể ứng phó tự nhiên những gì sắp diễn ra.
Quách Tam Đức ngẩng đầu lên nhìn Lưu Toàn, nghĩ mà tội nghiệp! Nếu vào thế kỷ 21, một cậu bé như Lưu Toàn nên được yêu thương trong vòng tay mẹ mới đúng, nhưng giờ đây nó phải suốt ngày theo hầu chủ nhân, dù trong lòng buồn hay vui đều phải tươi cười hớn hở. Tuy Quách Tam Đức biết mình đã chuyển thế trở thành Hòa Thân, tất nhiên phải có kẻ hầu người hạ, nhưng nhìn thấy bộ dạng khúm núm như con chó của Lưu Toàn vẫn cảm thấy hơi chút không nhẫn tâm.
Cố gắng điều chỉnh tâm lý, một lúc sau mới tìm về một chút khí khái của chủ nhân, Quách Tam Đức tằng hắng một tiếng, nói với Lưu Toàn: “Vừa rồi ta hơi mệt nên thất lễ, ngươi hãy đến giải thích với phu nhân trước, ta rửa mặt xong sẽ ra tạ tội!”
Lưu Toàn thấy thiếu gia đã hoàn toàn tỉnh táo, mừng rỡ vâng dạ rồi lăng xăng chạy đi.
Quách Tam Đức rời khỏi giường, làm vài động tác thể dục, hít một hơi sâu, đến bên chiếc thau đồng rửa mặt, tóm lấy chiếc khăn trắng lau qua quýt, sau đó theo thói quen đưa tay lên vuốt tóc, chợt nhận ra trán mình được cạo láng o, liền hiểu rằng từ nay về sau mình phải sống bằng thân phận Hòa Thân rồi.
Thấy trên tường có treo chiếc gương đồng, Quách Tam Đức bước lại gần soi gương, trong gương hiện ra một công tử mắt thanh mày tú, nổi bật nhất là đôi mắt sáng có hồn, Quách Tam Đức lại xoay lưng, thấy bím tóc đuôi sam kéo dài đến tận thắt lưng, hắn mừng rỡ nhảy cẫng lên, xem ra mọi thứ đang diễn ra là sự thật rồi, vậy thì mình cứ ở lại triều Thanh làm Hòa Thân thôi, trở thành người giàu nhất thiên hạ đâu có gì tệ chứ.
Chợt nghĩ đến mụ Diệp Hác Nã La Thị vừa tức giận bỏ đi, xem ra mụ ta không phải hạng xoàng, ai biết mụ sẽ làm gì để trả đũa mình, tốt nhất nên đến tạ lỗi, tạm thời xoa dịu mụ cái đã. Quách Tam Đức trên đường đi đến phòng Diệp Hác Nã La Thị nghĩ thầm: “Nếu mình đã quyết tâm làm Hòa Thân rồi thì mụ ta chính là mẹ kế của mình, mình phải đối xử với mụ như mẫu thân, giờ mình đến gặp mẫu thân… Không! Đến gặp nhạc nương tạ tội đây!”
Tuy nghĩ là thế, nhưng khi hắn bước vào phòng Diệp Hác Nã La Thị ngay cả một chút cảm giác tình thân cũng không có, đây là lần đầu tiên một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc trường đại học quản lý tài chính ở thế kỷ 21 phải hành đại lễ với “Nhạc nương”, xem như đây là hoạt động ngoại giao vậy.
Hòa Thân quỳ dưới đất làm ra bộ mặt hối lỗi, nấc lên thành tiếng giải thích: “Là hài nhi bất hiếu làm nhạc nương tức giận, nhạc nương hãy bảo trọng thân thể! Hài nhi hứa từ nay không tái phạm, con lập tức về viết bản tự kiểm làm 2 bản, một bản giao cho nhạc nương cất giữ, bản còn lại con giữ lấy để lúc nào cũng cảnh tỉnh bản thân.”
Những lời của Hòa Thân làm Diệp Hác Nã La Thị bật cười, bà thở dài một tiếng nói: “Ta chỉ mong con từ nay về sau cố gắng học hành để tìm lấy công danh, xem như để an ủi a mã vừa tạ thế của con.”
Hòa Thân lục tìm ký ức, nhớ ra lúc này phụ thân giữ chức quan phó thống lĩnh Thường Bảo của mình vừa qua đời vào năm ngoái, trước khi ông chết một năm đã lấy Diệp Hác Nã La Thị về làm thiếp. Hòa Thân thấy bà giống như một chậu hoa tươi đang từ từ héo úa liền biết đó là kết quả của việc lâu ngày thiếu bóng đàn ông gây ra. Nghĩ đến thân phận đàn bà giường đơn gối chiếc của Diệp Hác Nã La Thị, Hòa Thân chợt cảm thấy thương cảm.
Hòa Thân sợ Diệp Hác Nã La Thị lại nổi giận nên suốt ngày ở lỳ trong phòng học, còn lật tung đống sách trên bàn lên, nhưng đống kinh thư thi tập kia không hề khơi dậy ham muốn học hành của hắn, khó khăn lắm mới chịu đựng đến tối, được Lưu Toàn hầu hạ nằm lên giường ngủ, hắn bắt đầu trằn trọc toan tính những ngày tiếp theo của mình nên sống ra sao.
Một số vấn đề nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhưng cũng có một số vấn đề vẫn còn mơ hồ, nhưng Quách Tam Đức định ra một mục tiêu kiên định cho mình, đó là tuyệt đối không làm nô tài.
Danh sách chương
- Chương 1 Không Làm Nô Tài
- Chương 2 Nữ Cải Trang Nam
- Chương 3 Vũ Châu Cô Nương
- Chương 4 Quyết Theo Đến Cùng
- Chương 5 Liều Thuốc Cứu Mạng
- Chương 6 Ngoại Giao Á Phiện
- Chương 7 Vô Công Mà Phản
- Chương 8 Mỹ Ngọc Thiếp Thân
- Chương 9 Đại Công Tạo Thành
- Chương 10 Lý Luận Làm Quan
- Chương 11 Tình Tố Dưới Trăng
- Chương 12 Dẫn Lửa Lên Người
- Chương 13 Cuộc Sống Bên Nhau
- Chương 14 Đại Náo Công Đường
- Chương 15 Ghen Tuông Thái Quá
- Chương 16 Vào Huyện Nha
- Chương 17 Mới Gần Nữ Sắc
- Chương 18 Bày Mưu Tính Kế
- Chương 19 Chỉ Điểm Bến Mê
- Chương 20 Bắt Lấy Cho Ta
- Chương 21 Rầu Vì Tiền
- Chương 22 Mẹo Làm Giàu
- Chương 23 Khởi Nghiệp
- Chương 24 Tai Họa Tiền Lương
- Chương 25 Mỹ Nhân Mê Hoặc
- Chương 26 Sứ Mệnh Hối Lộ
- Chương 27 Hú Vía
- Chương 28 Thâm Hụt Ngân Sách
- Chương 29 Hành Thích Đêm Khuya
- Chương 30 Oan Gia Ngõ Hẹp
- Chương 31 Tình Cảm Mãnh Liệt
- Chương 32 Mỹ Nhân Tới Cửa
- Chương 33 Không Kịp Đề Phòng
- Chương 34 Tài Hèn Sức Mọn
- Chương 35 Biến Tướng Xảo Trá
- Chương 36 Ngoan Ngoãn Đưa Tiền
- Chương 37 Một Đêm Mẩt Hồn
- Chương 38 Thủ Đoạn Lôi Đình
- Chương 39 Đau Lòng Nữ Nhân
- Chương 40 Khẩu Chiến Lưu Dung
- Chương 41 Cổ Động Tinh Thần
- Chương 42 Lung Lay Người Nước Ngoài
- Chương 43 Rời Khỏi Khai Phong
- Chương 44 Mấy Tên Sát Thủ
- Chương 45 Một Phút Mạo Hiểm
- Chương 46 Tổng Đốc Thoát Hiểm
- Chương 47 Vào Ở Nam Kinh
- Chương 48 Kho Bị Cướp
- Chương 49 Giếng Cạn Ngoài Thành
- Chương 50 Trượng Nghĩa Cứu Người
- Chương 51 Phải Kiếm Tiền
- Chương 52 Mặc Danh Thăng Quan
- Chương 53 Thiếp Thân Bảo Tiêu
- Chương 54 Hội Kiến Người Tây
- Chương 55 Đến Anh Lưu Học
- Chương 56 Du Nhẫn Hữu Dư
- Chương 57 Tọa Đường Vấn Án
- Chương 58 Hành Động Vây Bắt
- Chương 59 Mao Tắc Đốn Khai
- Chương 60 Nhất Thạch Tam Điểu
- Chương 61 Đình Thân Nhi Xuất
- Chương 62 Nhất Trịch Thiên Kim
- Chương 63 Nuôi Dưỡng Thế Lực
- Chương 64 Lòng Người Khó Đoán
- Chương 65 Chi Trường Bộ Đội
- Chương 66 Mượn Đao Giết Người
- Chương 67 Khải Hoàn Trở Về
- Chương 68 Phúc Họa Khó Đoán
- Chương 69 Cận Kiến Càn Long
- Chương 70 Gia Quan Tấn Tước
- Chương 71 Xây Dựng Lâu Đài
- Chương 72 Gắp Lửa Bỏ Tay Người (1)
- Chương 73 Gắp Lửa Bỏ Tay Người (2)
- Chương 74 Đoạt Lòng Mỹ Nhân
- Chương 75 Lưu Manh Một Lần
- Chương 76 Món Quà Đặc Biệt
- Chương 77 Ra Tay Độc Ác
- Chương 78 Được Làm Ông Chủ
- Chương 79 Cải Cách
- Chương 80 Đế Vương Tâm Thuật
- Chương 81 Giải Phóng Tư Tưởng
- Chương 82 Mở Ngân Hàng
- Chương 83 A Quế Tới Rồi
- Chương 84 Giương Cung Bạt Kiếm
- Chương 85 Vừa Đấm Vừa Xoa
- Chương 86 Chiến Thuật Công Tâm
- Chương 87 Võ Mồm Phí Lớn
- Chương 88 Binh Gần Chiêm Viện
- Chương 89 Một Trò Khôi Hài
- Chương 90 Tan Thành Mây Khói
- Chương 91 Nếm Đủ Tú Sắc
- Chương 92 Nhất Thanh Về Nước
- Chương 93 Vừa Thật Vừa Giả
- Chương 94 Mèo Giỡn Chuột
- Chương 95 Đánh Gõ Ác Liệt
- Chương 96 Nhà Tiểu Hàng Hải
- Chương 96 Chuẩn Bị Rời Bến
- Chương 97 Hội Nghị Trước Trận Chiến
- Chương 99 Tiến Đến Đánh Lén
- Chương 100 Thắng Lợi Trận Đầu
- Chương 101 Nhà Tù Dưới Đất
- Chương 102 Chừa Con Đường Lùi
- Chương 103 Trước Hết Phải Quỳ Xuống
- Chương 104 Tuyên Bố Trang Nghiêm
- Chương 105 Họa Khởi Kinh Sư
- Chương 106 Vội Vã Cua Gái
- Chương 107 Sức Hút Của Bộ Mông
- Chương 108 Chuẩn Bị Nghênh Chiến
- Chương 109 Ba Thái Bảo
- Chương 110 Khách Sạn Mật Mưu
- Chương 111 Bạch Liên Đặc Sứ
- Chương 112 Tuyệt Bất Chiêu An
- Chương 113 Tóm Gọn Cả Bọn (thượng)
- Chương 114 Tóm Gọn Cả Bọn (hạ)
- Chương 115 Đại Án Kinh Thiên
- Chương 116 Thần Bí Doanh Cứu
- Chương 117 Vương Phủ Thị Vệ
- Chương 118 Đàm Phán Hoang Đường
- Chương 119 Hai Vị Vương Gia
- Chương 120 Làm Con Bù Nhìn
- Chương 121 Đích Thân Đến Dương Châu
- Chương 122 Ám Sát Khâm Sai
- Chương 123 Diệt Cỏ Diệt Tận Gốc
- Chương 124 Hóa Địch Thành Bạn
- Chương 125 Tiếp Than Trong Tuyết
- Chương 126 Quả Bom Hẹn Giờ
- Chương 127 Dung Ca An Ca
- Chương 128 Biến Tướng Dùng Binh
- Chương 129 Một Gậy Vào Đầu
- Chương 130 Hoàng Đế Điên
- Chương 131 Lưỡng Quảng Tổng Đốc
- Chương 132 Mưa Gió Sắp Đến
- Chương 133 Đánh Giặc Phải Bắt Vua Giặc
- Chương 134 Duy Trì Trung Lập
- Chương 135 Thiên Tử Giá Lâm
- Chương 136 Mưa Gió Nam Kinh
- Chương 137 Đại Hội Đốc Phủ
- Chương 138 Đó Là Hoàng Thượng
- Chương 139 Bạch Liên Giáo Chủ
- Chương 140 Giết Cha Giết Vua
- Chương 141 Ngăn Cơn Sóng Dữ
- Chương 142 Trí Lui Vây Binh
- Chương 143 Thu Phục Quan Lại
- Chương 144 Gặp Gỡ Tình Cờ
- Chương 145 Ngọa Hổ Tàng Long
- Chương 146 Tuyết Cần Rời Núi
- Chương 147 Nhà Tù Hoàng Đế
- Chương 148 Chiêu Của Lữ Trọng
- Chương 149 Thả Hổ Về Rừng (1)
- Chương 150 Thả Hổ Về Rừng (2)
- Chương 151 Trụ Cột Quốc Gia
- Chương 152 Hổ Độc Ăn Thịt Con
- Chương 153 Càn Long Muốn Đi
- Chương 154 Cao Thủ Vỗ Mông Ngựa
- Chương 155 Giảo Thỏ Tam Quật
- Chương 156 Đào Khoét Mãn Thanh
- Chương 157 Ta Làm Cho Hỏng Rồi
- Chương 158 Tương Kế Tựu Kế
- Chương 159 Kho Báu Dưới Biển
- Chương 160 Cộng Hưởng Tin Tức
- Chương 161 Trả Bạc Cho Ta
- Chương 162 Phụng Chỉ Vào Kinh
- Chương 163 Ma Lực Đồng Tiền
- Chương 164 Thì Ra Là Thế
- Chương 165 Lập Tức Mở Thưởng
- Chương 166 Thanh Thảo Hoàng Đế
- Chương 167 Miễn Trừ Tiền Lương
- Chương 168 Tội Ác Khó Dung
- Chương 169 Liên Hợp Chấp Pháp
- Chương 170 Du Tai Lạc Tai
- Chương 171 Lời Đồn Đại
- Chương 172 Ta Là Chủ Nợ
- Chương 173 Cẩu Nhan Giận Dữ
- Chương 174 Đại Sự Tuyệt Mật
- Chương 175 Mộng Lớn Xuân Thu
- Chương 176 Một Đao Sau Lưng
- Chương 177 Làm Giáo Chủ
- Chương 178 Ngung Diễm Nôn Nóng
- Chương 179 Lập Tức Ngừng Bắn
- Chương 180 Binh Phân Hai Đường
- Chương 181 Lý Lẽ Cùn
- Chương 182 Sóng Gió Kinh Sư
- Chương 183 Cuộc Chiến Ngoại VI
- Chương 184 Đại Soái Gặp Nguy
- Chương 185 Xem Trộm Thánh Chỉ
- Chương 186 Sửa Đổi Chiếu Thư
- Chương 187 Ván Cờ Sinh Tử
- Chương 188 Càn Long Quy Tiên
- Chương 189 Mưu Ma Chước Quỷ
- Chương 190 Thâu Thiên Hoán Nhật – Đại Kết Cục