Quái Vật Trong Đêm

Quái Vật Trong Đêm

Tổng số chương: 19

Thứ đó luôn đột nhiên xuất hiện vào giữa đêm khuya, khi chỉ có một mình tôi[1] trong căn phòng tối, bất kể lúc đó tôi đang ngủ, đang ngồi, hay đang đứng, hoặc đang nằm co quắp. Lúc thì từ ngón tay, có khi từ rốn, lúc khác lại từ miệng.

Hôm nay, hạt đen tràn ra từ khoé mắt tôi trong hình dạng giọt nước. Thứ đó tựa như dòng nước mắt không ngừng tuôn, ban đầu rơi từng hạt, từng hạt rồi dần dần dồn dập tăng lên, cuối cùng trào ra khỏi hai mắt như thác nước. Những hạt đen sẽ lổm ngổm lúc nhúc che phủ gương mặt tôi, lan từ cổ xuống ngực, cánh tay, hông, rồi đến từng ngón tay một, cuối cùng phủ kín toàn cơ thể.

Ngoại trừ màu đen, mọi màu sắc biến mất khỏi bề mặt cơ thể tôi, còn những gì diễn ra sau đó tôi chưa từng nhìn một cách khách quan nên cũng không biết người mình đã biến đổi thế nào. Chỉ có điều, tôi có cảm giác như cả xương, cả thịt, cả da tôi đã đồng hoá với các hạt đen kia và hình dạng cơ thể tôi biến đổi. Với tình trạng đó, chắc hẳn nhìn tôi kinh tởm khỏi bàn rồi. À không, tôi chưa từng nhìn thấy bản thân một cách khách quan mà, nên chắc cũng còn tuỳ. Có khi trông tôi lại có nét dễ thương như Makkuro Kurosuke[2] là đằng khác.

Dẫu sao thì, sau một lát, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy thân hình của mình đã biến đổi thành con quái vật có sáu cái chân nhờ tám con mắt thô lố lồi ra ở phần đầu. Nói đến hình ảnh bản thân tôi phản chiếu qua chiếc gương soi cả người thì chỉ có lòng trắng trong mắt là sáng lên trên toàn bộ cơ thể đen sì đang ngọ nguậy, bên trong hốc miệng không biết há ra từ lúc nào tối đen như không có đáy.

Đêm đầu tiên trông thấy bộ dạng này, tôi quá đỗi kinh ngạc, khiến cho các hạt đen trở nên bất kham và quét đổ hết đồ đạc trong phòng. Thế nhưng, khi đã quen với nó, không ngờ tôi lại trở nên dễ dàng chấp nhận hình dáng này, cho rằng mình cũng giống như những con quái vật chui ra từ trò chơi điện tử, hay loài quái thú tôi từng thấy trong phim hoạt hình. Tôi thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trong thời hiện đại.

Khi biến thân, kích thước ban đầu của tôi hình như bằng cỡ một con chó lớn. Khi muốn to hơn nữa, tôi có thể điều khiển các hạt đen chuyển động bằng ý chí của bản thân, làm cho mình lớn bằng quả núi. Tuy nhiên, biến to trong phòng lúc này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ra ngoài thôi. Tôi vừa chú ý để không làm vỡ cửa sổ như ngày đầu tiên biến thành quái vật, vừa nhẹ nhàng nhảy lên, luồn cơ thể qua khe hở nhỏ xíu của cửa sổ, và thoát ra khỏi căn phòng ở tầng hai của mình.

Trước tiên, cơ thể tôi phân rã ra như chất lỏng, rồi biến thành dòng, xé rách không khí, sau vài giây, tôi tiếp đất mà không gây nên một tiếng động nào. Đó là một khoảng đất trống cách nhà tôi khoảng ba trăm mét. Trước đây, tôi toàn nhảy tuỳ ý, nhưng kể từ sau lần đè bẹp chuồng chó của một nhà không quen biết, tôi đã quyết định chọn khoảng đất trống này làm nơi tiếp đất của mình. Hôm sau tôi đã lén cho chú chó đáng thương kia một miếng bò khô. Trong cái rủi có cái may, khi đó cu cậu đang ngủ bên ngoài chuồng nên thoát nạn.

Trong làn gió đêm mát mẻ sảng khoái và sự yên tĩnh dễ chịu, bên cạnh chú mèo hoang mới ngủ dậy và trông sang, tôi làm phình kích thước cơ thể mình lên gấp ba. Sau khi thử nhiều độ lớn khác nhau, tôi xác định được đây là kích cỡ có thể ngồi thoải mái nhất. Nó giống như một tư thế ngủ thư thái vậy. Thấy con quái vật đen sì bỗng dưng hoá to đùng, chú mèo hoang vừa nãy còn đang lim dim buồn ngủ liền bỏ chạy thục mạng. Xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ ngon lành của mày nhé!

Sau khi đạt đến kích cỡ gần như vừa khít chiều rộng lòng đường, tôi trong hình dạng quái vật vừa cử động sáu cái chân như côn trùng, vừa nghênh ngang đi trên con phố không một bóng người qua lại. Bình thường tôi sẽ suy nghĩ xem sẽ làm gì tiếp theo, nhưng hôm nay tôi đã quyết định một nơi muốn đến.

Giữa đường, khi vừa bước đi vừa xua đuổi một con chó hoang đang bắt nạt con mèo, tôi đã tới ngã tư. Đêm qua, tôi rẽ trái ở đây và ra đến biển. Bờ biển đêm khuya yên tĩnh, tiếng sóng đón nhận mạch đập trong thân hình đen đúa này khoan khoái vô cùng. Vẫn còn thời gian, trước khi hoàn thành mục tiêu, hôm nay lại ra biển một chút chắc cũng không sao hết.

Tôi phó mặc cơ thể cho những kí ức tươi đẹp của đêm qua đưa đường dẫn lối, nhưng đúng vào giây phút quay người sang trái, tôi nghe thấy một tiếng kêu thất thanh. Tôi run bắn cả người.

Trông có vẻ như một anh trai đang hùng hổ phi xe đạp đến và chỉ kịp nhận ra sự tồn tại của tôi ngay trước khi đâm sầm vào. Anh ta cất giọng gào tướng lên và ngã lăn quay một cách điệu nghệ ngay tại chỗ. Nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ, đằng nào cũng không làm được gì nên tôi quyết định trước mắt cứ co cẳng chạy trốn theo hướng ngược lại với biển. Dấu hiệu của con người ngay lập tức lùi về đằng xa. Có khi ngày mai anh trai ấy lại nhầm tưởng chuyện hôm nay là một giấc mơ hay gì đó cũng nên? Thật ra đấy chẳng phải mơ. Tôi thì ở đây, cửa sổ đã vỡ rồi, chuồng chó vẫn đang hỏng nguyên xi như vậy.

Tốc độ đi ban đêm của tôi không phải là nhanh, mà phải nói là hơi nhanh quá, tôi đã đặt chân đến một nơi lạ hoắc lúc nào không biết. Để nắm được vị trí đại khái đây là nơi nào, tôi biến cơ thể mình lớn hơn cả những ngôi nhà ở một công viên gần đó. Tôi nhìn một lượt khu vực xung quanh với tầm mắt vượt qua cả những cây cột điện và nhận ra hình như đúng là mình đã đến một chỗ xa ra trò. Tôi nhìn thấy biển, nơi đã cho tôi trải qua quãng thời gian giàu ý nghĩa ngày hôm qua, ở mãi tít phía đằng xa.

Tôi phải về phòng trước khi trời sáng. Nếu không, tôi sẽ thành đứa hâm dở mặc đồ ngủ, đi chân đất, đứng đầu đường. Việc quan trọng bây giờ là xác định xem hiện tại mình đang ở đâu và để ý sắc trời phía đông nữa.

Ngoài mục đích che giấu hình dáng này, việc di chuyển thật nhanh không có ý nghĩa gì cả. Vậy nên, trước mắt, tôi trở về với kích thước bằng chiều rộng con phố, rồi từ từ men theo đường hướng về phía biển.

Nếu bất ngờ bị người ta phát hiện thì tôi “buộc phải” làm đối phương phát hoảng lên, còn giả sử tôi nhìn thấy một chiếc ô tô chạy đến từ phía ngược lại, tôi sẽ nhảy lên thật cao để chiếc xe có thể chạy vượt qua. Dù rằng tôi có đâm vào ô tô cũng không chết, và khi chiếc xe đâm trúng tôi, có vẻ nó sẽ rẽ các hạt đen ra và xuyên thẳng qua, nên không tránh cũng chẳng làm sao cả. Thực ra việc tránh xe ô tô là để phòng ngừa tai nạn xảy đến do tài xế bị bất ngờ, và cũng phải nói thêm là, tôi chán mấy trò hù doạ người khác từ lâu lắm rồi.

Hôm nay tôi cũng sẽ nhảy thật cao để vượt qua các xe chạy tới từ hướng chính diện. Tôi vẫn cảm nhận được làn gió đêm, dù với thân thể như thế này. Tôi vẫn nghe thấy tiếng còi hụ loáng thoáng vang lên ở đằng xa. Đêm vốn thật dịu dàng.

Khi tôi tới được bờ biển, đêm nay, biển cũng phản chiếu ánh trăng vô cùng đẹp đẽ.

Tuy vậy, hôm nay có những vị khách đến trước tôi. Vẫn có một khoảng cách giữa tôi và hai người đó, họ đang ngồi kề vai nhau bên bờ biển. Họ cũng tới đây để tận hưởng cảnh biển bao la chăng? Một con quái thú xuất hiện vào đúng thời khắc ấy thì đúng là phá hoại. Dù tiếc đứt ruột, tôi vẫn quyết định ngoan ngoãn rời khỏi bãi biển. Tôi cảm thấy đôi chút tự hào vì bản thân cũng có thể làm những hành động quan tâm đến người khác.

Chẳng còn cách nào khác. Thôi thì ưu tiên đạt được mục đích cái đã.

Đích đến cách nhà tôi khoảng mười phút đi xe đạp, còn khi chạy với cơ thể này, tôi tốn không đến mười giây. Nhưng bây giờ chẳng cần vội vàng làm gì nữa, tôi chỉ việc thong thả đi về hướng đó, cố tránh làm kinh động đến những người không có liên quan.

Tôi mất khoảng hai mươi phút để tới được nơi muốn đến. Nó nằm ở vị trí cách xa khu dân cư, được thiên nhiên bao bọc, vô cùng tĩnh mịch. Tôi duỗi dài lưng theo đúng nghĩa đen, nhòm vào từ bên trên tường rào. Tất nhiên, chẳng có ai cả.

Tôi nhanh chóng hình dung cảnh cơ thể mình tan ra để luồn qua cái lỗ nhỏ xíu giữa hàng rào, và lẻn vào sân trường.

Mấy tiếng trước, tôi còn đang ở trong bồn tắm. Suy nghĩ “phải đến trường thôi” chẳng phải do tôi nổi hứng bất tử, cũng chẳng phải tôi định nghịch ngợm gì, càng không phải vì tôi yêu quý ngôi trường cấp hai mình đang theo học. Lí do chỉ là thời khoá biểu ngày mai thay đổi và tôi quên béng bài tập về nhà trong tủ cá nhân.

Các hạt đen tập hợp lại, tạo thành cơ thể của quái vật. Nhìn vào trường, tôi thấy ánh sáng le lói bên trong. Chú bảo vệ đang đi tuần chăng? Không được để chú nhìn thấy rồi làm chú sợ hết hồn.

Tôi thu nhỏ người, giả làm một con chó lớn, cố gắng hết sức có thể đi theo rìa sân trường. Ờ, giả làm chó như vậy, lỡ người ta đến gần rồi thấy cái miệng ngoác rộng cùng tám con mắt, sáu cái chân, lại thêm bốn cái đuôi nữa thì kiểu gì cũng bị doạ thót tim. Dù tôi có thay đổi bất kì kích thước nào, cũng có thể biến hình trong chốc lát, nhưng có vẻ tôi bị quy định phải luôn trong hình dạng cơ bản này. Mỗi tội chẳng biết ai là người quy định.

Từ khoảng sân nằm giữa hai toà lớp học, tôi lại gần chỗ góc khuất, nép sát người vào tường rồi nhảy một phát lên sân thượng. Tôi cố gắng không gây ra tiếng động không cần thiết, bay qua rào sắt và tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Đáng ra giữa chừng tôi nên chui ngay vào qua cửa sổ, nhưng tôi lại muốn đi thử đường vòng xem sao.

Lần trước đấy tôi lên sân thượng chắc là khi đi tham quan trường hồi lớp Bảy. Trong lúc đang lâng lâng bởi cảm giác hưng phấn lạ lùng, cặp mắt vẫn đủ tinh tường kể cả giữa đêm đen của tôi nhìn xoáy vào những đầu lọc thuốc lá rơi ở mấy nơi ngóc ngách.

Tận hưởng chán chê cảm giác thành công khi chi phối được cả gió và không gian này, tôi trườn cơ thể mình vào bên trong qua lỗ khoá của cánh cửa nặng trịch nằm ở lối ra vào sân thượng.

Không có âm thanh nào, mà không đúng, có âm thanh rất trầm, tựa như tiếng động điện tử nặng nề của quạt thông gió hoặc thứ gì đó. Trong trường không đến nỗi tối om, mà sáng lờ mờ bởi đèn thoát hiểm và ánh trăng.

Chỉ có điều, nói thẳng ra là, dù có cả âm thanh và ánh sáng, trường học ban đêm vẫn chẳng dễ chịu gì.

Giả sử tôi có đụng độ với ai thì đối phương mới là người phải bất ngờ, lại thêm những lúc cần kíp, tôi sẽ biến được thành khổng lồ, cho nên, kể cả có vong hồn hay cái gì đó xồ ra đi chăng nữa, chắc tôi cũng chẳng thua đâu. Vậy mà tôi cứ có cảm giác như thể không khí lạnh bám dính lấy sống lưng. Được rồi, nhanh chóng hoàn thành mục đích rồi ra ngoài thôi.

Trường học là một toà nhà năm tầng, phòng học của học sinh lớp Chín mà ngày nào tôi cũng phải lui tới nằm ở tầng ba. Trong lúc tôi chậm rãi đi xuống cầu thang, các hạt đen đang nhộn nhạo chuyển động không ra tiếng trên bề mặt cơ thể tôi cũng mơ hồ cảm thấy bất an. Tôi đi qua tầng bốn, nơi có thư viện và phòng Mĩ thuật. Cơ thể đen sì của tôi được chiếu sáng nhờ ánh trăng rọi vào từ cửa sổ. Hôm nay là ngày trăng tròn.

Với tôi, biến hình là chuyện hằng ngày. Nhưng cũng có những quái vật chỉ biến hình trong đêm trăng tròn, ví dụ như người sói chẳng hạn. Liệu nhịp điệu cuộc sống của họ có bị phá vỡ không nhỉ? Khi tôi xuống đến tầng ba, trong đầu đang nghĩ ngợi mấy chuyện vẩn vơ như vậy, cũng là lúc có tiếng nước chảy vang lên từ nhà vệ sinh ở ngay cạnh cầu thang, làm tôi nhảy dựng và lập tức trốn biến đi. Thế nhưng, có vẻ đó chỉ là âm thanh của vòi rửa tự động. Trong bộ dạng này nhưng chẳng oai vệ chút nào, thật khó mà chấp nhận.

Tôi lại gần phòng học, từng bước, từng bước một. Tôi học lớp B. Khi băng qua phía trước hai phòng học, tôi cảm giác như mạch máu nơi tim tôi nghẹn ứ lại, cái quả tim mà tôi còn chẳng rõ hiện tại có đang nằm trong ngực hay không.

Màn xâm nhập cũng sắp đến hồi kết thúc. Tôi có cảm giác kì quặc là nó dài lê thê, dù thật ra thời gian tôi dành cho nó rất ngắn ngủi. Tôi đột nhập vào bên trong từ khe cửa ở đằng sau lớp B. Vào phòng học một cái, xung quanh yên lặng đến nỗi những tiếng ù ù nhỏ xíu trong tai cũng trở nên thật ồn ào, làm tôi cảm thấy như thể mình bị ném vào một thế giới hoàn toàn khác.

Trực nhật hôm qua cẩu thả quá, để các dãy bàn xiên xiên xẹo xẹo. Nhưng tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải để tâm đến việc đó, bèn nhanh chóng dùng đuôi mở khoá tủ đồ cá nhân. Tôi vào ban ngày là một thằng thích gọn gàng ngăn nắp, cứ lúc nào thấy đồ đạc bên trong lộn xộn một chút sẽ có cảm giác khó chịu ngay.

Sách giáo khoa Toán, vở bài tập, tập giấy in. Tôi vơ tất cả đống ấy bằng cái đuôi mà tôi có thể tự do điều khiển. Nhắc mới nhớ, lúc ra khỏi đây, tôi sẽ phải mở cửa phòng để bỏ mấy thứ này ra ngoài trước, vì chỉ có tôi mới có thể chui qua khe cửa. Vậy thì, ra từ phía nào đỡ tốn công hơn nhỉ, phía cửa sổ hướng ra sân trong hay phía hành lang? Tuyệt đối không được thả đồ từ cửa sổ xuống đất. Nếu vậy, hay là mang sách vở bỏ lên tầng thượng đã, rồi quay lại đóng cửa sổ thì có ổn không? Phiền quá.

Trong lúc suy nghĩ, tôi chạm vào đầu theo thói quen, không phải bằng tay mà bằng đuôi, và vô tình quay về phía bảng.

“Cậu đang làm... gì thế?”

Tôi đã tin rằng chỉ có một mình tôi.

Hình dáng cậu ta, đang đứng vịn tay vào bục giảng, phản chiếu trong mắt tôi. Tôi nghẹt thở bởi sự việc quá ư đột ngột, không thốt được nên lời.

Thay vào đó, cùng với cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, các hạt đen bắt đầu chuyển động vượt tầm kiểm soát.

Đám hạt biến thành gió, thành bão trong chớp mắt. Chúng quét đổ bàn ghế, giật phăng thời khoá biểu dán trên tường. Những tiếng động inh tai do bàn ghế va chạm với sàn nhà vang lên nối tiếp nhau. Đám hạt vừa phát rồ lên, vừa bao phủ toàn bộ lớp học, thậm chí còn vươn đến chỗ bục giảng và cậu ta nữa.

“Ááááá!”

Thứ cuối cùng đã ngăn chặn cơn bão trong lòng tôi là tiếng kêu thảm thiết của cậu ta, kẻ đang co rúm hết cả người. Đám hạt ngừng cuộc bạo loạn, vừa để lộ vẻ bối rối, vừa từ từ quay trở về với cơ thể tôi.

Dù có trở lại, đám hạt cũng không duy trì được trạng thái lúc bình thường. Toàn thân tôi phình to lên, phập phồng như thể trái tim đang điên cuồng co bóp.

Cậu ta nhìn về phía tôi với điệu bộ e dè. Hai trong số tám con mắt của tôi và mắt cậu ta giao nhau. Là sao? Rốt cuộc, tại sao, cậu ta lại ở đây, vào giờ này?

Chắc là đối phương đang rất thắc mắc về sự tồn tại của tôi, nhưng chính tôi cũng cảm thấy nghi hoặc trước sự có mặt của cậu ta.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau chòng chọc.

Không phải tôi quên mất việc bỏ chạy. Chỉ tại tôi lo.

Cậu ta có nhìn thấy tôi động vào cái tủ khoá không nhỉ, cậu ta đã thấy cuốn sách giáo khoa Toán rơi dưới chân tôi chưa, nếu bị thấy rồi thì tôi nên làm gì bây giờ?

Cậu ta là người phá vỡ thế cân bằng trước.

“Gggggggiật... giật cả... mình.”

Người cậu ta lại run bắn lên, cứ như sự kinh ngạc đã tấn công cậu ta chậm một bước. Mà không, cậu ta là vậy, có khi tại đầu óc chậm chạp quá nên cậu ta bị sự hoảng hốt bỏ lại phía sau.

Cậu ta lắc mạnh vai, lấm lét nhìn quanh với vẻ bồn chồn và ngờ vực. Đó là bộ dạng xác nhận hoàn cảnh mà bản thân đang rơi vào. Tôi nhìn theo, chẳng biết phải làm gì.

Tuy tôi không biết sau đó não cậu ta có vỡ ra được điều gì không nhưng cậu ta hướng lòng bàn tay về phía tôi.

“Đợ... đợi... một lát.”

Nói rồi, cậu ta hối hả ra khỏi lớp học. Cửa trước đang mở sao?

Tôi xác nhận lại dáng lưng bé nhỏ của cậu ta, không bàn đến lí do tại sao cậu ta ở đây và ý nghĩa hành động của cậu ta là gì, trước tiên, tôi cuống cuồng gom lại đống sách vở và đóng tủ cá nhân lại.

Sau khi giấu tiệt mọi chứng cứ, biết bao suy nghĩ lại một lần nữa quay tròn trong đầu tôi. Tại sao cậu ta có mặt ở đây giờ này, rồi cậu ta đã đi đâu, mà sao cậu ta lại bắt chuyện một cách bình thường với quái vật vậy?

Thật ra, đáng lẽ tôi nên chạy trốn luôn, trong lúc vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì sất và đang loay hoay với mớ tưởng tượng rối như tơ vò. Nhưng tôi đã đợi cậu ta mất tiêu, vì tôi lo nhỡ đâu cậu ta sẽ bị bảo vệ tóm được.

Cậu ta quay trở lại sớm hơn tôi tưởng. Với một nụ cười mãn nguyện.

“Tớ về rồi đâyyyyy, tớ đã giải thích... rồi, nên không sao... đâu.”

Tôi suýt thốt lên: “Giải thích á?”, nhưng lập tức ngậm chặt miệng. Bởi tôi không biết đối phương sẽ nghe thấy giọng mình ra sao. Nếu chẳng may đối phương nghe được y nguyên chất giọng lúc bình thường, người ta có thể sẽ nhận ra tôi. Tôi nhất định phải tránh tình huống đó.

Đáng lẽ với ý đồ ấy, tôi đã né tránh được một cách thuận lợi. Thế nhưng, tôi và cậu ta ngay lập tức biết được câu trả lời cho câu hỏi: “Giọng tôi ra sao khi tôi biến thành quái vật?”

“Mà, cậu đang làm... gì vậy?”

Tôi không trả lời.

“Acchi... đúng... không?”

“Hả?”

Một giọng kì dị bật ra khỏi cái miệng vốn ngậm chặt của tôi. Nó bật ra mất tiêu rồi.

Tuy tôi không biết ở hình dạng này mình có toát mồ hôi không, nhưng tôi cảm nhận được mồ hôi lạnh trên cơ thể. Mạch đập toàn thân đang sắp dịu đi, nay lại trở nên dữ dội.

Tại sao? Sao cậu ta biết là tôi?

Tôi thoáng nhìn ra đằng sau. Hẳn là cậu ta đã trông thấy tủ khoá của tôi rồi.

“A, quả nhiên, nghe như giọng bạn... Acchi.”

Cậu ta vỗ tay cái “bộp”, trông đậm vẻ cố tình. Động tác thường bị nói là nhìn kịch phát bực ấy của cậu ta chẳng hề thay đổi kể cả trong đêm hôm khuya khoắt, dù cho đang đứng trước mặt một con quái vật.

Tôi không đáp. Thay vào đó, tôi thử cất tiếng rền rĩ, hi vọng biết đâu việc ấy có thể thay đổi nhận thức trong cậu ta theo cách nào đấy, ngay tại đây.

Tôi đã biết rằng mình có thể sủa khi đuổi con chó hoang đi lúc trước.

Thấy cậu ta nghiêng đầu, tôi những tưởng cậu ta đã nghĩ rằng suy đoán của mình trật lất.

“Cậu đ...ói à?”

Tôi sai rồi. Cậu ta vừa nói với cái kiểu ngắt âm dị dị khó nghe khó hiểu, vừa tiến gần đến ngay trước mắt tôi, phát ra những tiếng chân loẹt quẹt, rồi nhìn chòng chọc vào mặt tôi. Tôi quên béng vụ hóa khổng lồ, toan lùi lại và bị kẹt cứng.

Làm sao đây? Bây giờ có nên trốn luôn không? Nhưng mà, nếu cứ mặc kệ cậu ta như vậy, để cậu ta rêu rao việc đã gặp tôi trong lốt quái vật lúc nửa đêm, thì dù chẳng ai tin cậu ta đi nữa, làm sụp đổ khoảng cách giữa tôi và cậu ta vẫn là chuyện không hay ho gì.

Hình như sự dao động của tôi đã truyền đến cậu ta. Cậu ta cười mãn nguyện, làm như mình chẳng nghĩ ngợi gì.

“Àaaa, nhưng mà...”

“......”

“Nếu cậu... giả vờ không phải Acchi... có thể, tớ sẽ... đi rêu... rao đấy.”

“Chờ... a, không.”

Hốt hoảng và tức tối bởi sự đe doạ của cậu ta, tôi buột miệng nói bằng giọng bình thường. Chắc hẳn không thể nào có chuyện cậu ta cảm thấy vui mừng khi nghe thấy giọng tôi, nhưng nụ cười của cậu ta càng thêm rõ nét.

“Không sao... đâu.”

Cái gì cơ?

“Tớ không n...ói với ai... đâu.”

Chẳng tin được, mà tôi cũng không hiểu cái gì không sao trong câu nói đó.

“Đổi... lại tớ... mong cậu cũng không... nói ra việc tớ... ở đây. OK?”

Tôi có chút bất ngờ với đề xuất của cậu ta.

Đó là bởi cậu ta vừa đưa ra điều kiện trao đổi, một thứ hơi khác với hình ảnh về cậu ta mà tôi có – chậm chạp, không biết quan sát xung quanh, ngốc nghếch.

Cặp mắt to của cậu ta nhìn tôi chòng chọc.

Tôi thua rồi.

Nghĩ ngợi xong, tôi khẽ gật đầu. Tôi cho rằng, so với việc tự rước vào mình nỗi bất an, lo lắng không biết mọi chuyện sẽ ra sao, thì nắm được điểm yếu của đối phương và biến nó thành điều kiện trao đổi còn tốt hơn nhiều. Thật là nguy hiểm nếu cứ thây kệ đứa đã mặc định hình dạng này là tôi. Cậu ta là người có vẻ chỉ toàn nói những chuyện thừa thãi.

Sau này nghĩ lại, tôi thấy rằng có khi tôi đã mong ai đó biết tới việc mình có thể biến thành quái vật. Có lẽ tôi từng muốn được tự mãn về bản thân mình.

Tôi chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, chú ý không để giọng nói trở nên lạc quẻ.

“Tớ hiểu rồi.”

Thấy tôi nói vậy, cậu ta lại cười mãn nguyện và còn bảo: “T...ốt rồi.”

Tốt cái gì mà tốt, không bị cậu ta bắt gặp ngay từ đầu mới là tốt nhất kia.

Đúng rồi, sao từ đầu cô nàng lại lẻn vào trong trường lúc đêm hôm thế này nhỉ?

Khi tôi đang lúng túng không biết nên hỏi hay không, cậu ta đã hỏi một câu kì lạ trước.

“Acchi... đấy... là đồ hoá trang à?”

Vì cậu ta vươn tay, định sờ vào chân trước của tôi, nên tôi tránh đi ngay lập tức. Tôi tránh bởi tôi không biết nếu bị người khác chạm vào thì mình sẽ thế nào. Trên đời có đứa tự nhiên muốn sờ vào thứ này sao?

“Không phải.”

“À, thế... à, chắc vậy. Acchi... bây giờ không mang... lại cảm giác đang... mặc đồ hoá trang.”

Dù tôi đã tỏ ra doạ nạt trong giọng nói hòng làm cậu ta sợ, nhưng cậu ta chẳng những không có vẻ gì là chùn bước, mà còn định sờ vào tôi một lần nữa. Gì thế, cái đứa này? Chính vì cậu ta cứ như thế...

Vả lại, từ nãy đến giờ, cậu ta cứ “Acchi”, “Acchi”.

“Tớ từng được cậu gọi là Acchi sao?”

Bị cuốn vào nhịp của đối phương, tôi cố nói chuyện một cách bình thường, và tự thốt ra rằng mình chính là Acchi.

Thế nhưng, cậu ta lắc đầu một cách cố tình, tựa hồ chẳng hề bận tâm tới việc con quái vật bắt chuyện với mình cứ như một người bạn cùng lớp bình thường.

“Không. Nhưng cậu vẫn được... gọi thế.... đúng không? Tớ là... Yano Satsuki, cậu nhớ... không? Cậu là kiểu... gọi tên? Hay là gọi... biệt danh?”

“... Gọi bằng họ. Tại sao bạn Yano, ờm, lại ở lớp?”

“Tớ đi ch...ơi. Nhưng thế này hơi... quá rồi. Chỉ...nh lại thôi.”

Không chờ tôi trả lời, Yano bắt đầu dựng lại đống bàn ghế đã bị tôi xô đổ. Tôi cũng không thể chỉ đứng nhìn trong khi chính mình là kẻ bày ra, nên lấy đuôi xếp lại từng cái bàn một. Cậu ta liền thốt lên cảm nghĩ của mình: “Tiện... nhỉ.”

Sau khi xếp xong bàn ghế, gọn gàng hơn cả lúc tôi đến, dán lại thời khoá biểu, cậu ta làm động tác tựa như lau mồ hôi rồi nhìn tôi.

“Cậu vất... vả rồi.”

“Có gì đâu.”

Chúng tôi chưa bao giờ chung tổ, uỷ ban hay câu lạc bộ. Làm việc cùng một cô nàng mà mình trước đây còn chẳng muốn nói chuyện mấy không hề mang lại cảm giác tiêu tốn năng lượng một cách dễ chịu.

“Nói... mới nhớ...”

Không biết là chuyện gì đây, tôi cảm thấy cậu ta sẽ nói ra điều gì kì quặc, nhưng cậu ta lại nói với tôi chuyện nghiêm chỉnh đến không ngờ.

“Ban nãy cậu hỏi về tớ rồi, còn tớ thì cực kì tò... mò chuyện khác. Nếu đấy không... phải là đồ hoá... trang thì sao... Acchi lại có bộ... dạng đó vậy?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Nghĩ bụng rằng mình cứ nói bừa cho xong, tôi toan mở miệng thì bỗng nhiên, một âm thanh inh ỏi quen thuộc vang lên khắp lớp học.

Có lẽ tôi nhạy cảm với âm thanh. Tôi giật thót và co rúm người lại.

Tôi không biết rằng chuông vẫn reo ngay cả giữa buổi đêm. Kể cả xung quanh ít nhà đi chăng nữa, chẳng lẽ không ai kêu ca là nó quấy nhiễu giấc ngủ của họ à?

Nhìn sang Yano, cậu ta có vẻ chẳng ngạc nhiên tí nào. Tôi đã nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc đây không phải lần đầu cậu ta đột nhập vào trường thế này và biết trước rằng chuông sẽ kêu. Nhưng hoá ra không phải vậy.

“A, hết giờ... nghỉ đêm... rồi.”

Cậu ta rút điện thoại từ trong túi áo ra để thao tác, thế rồi chuông ngừng reo.

“Sao... sao lại là tiếng chuông ấy?”

“Vừa rồi là... chuông hẹn giờ. Nếu không... đặt chuông... thì tớ sẽ quên mất. Còn mười phút... nữa là hết giờ... nghỉ đêm.”

Giờ nghỉ đêm là cái gì cơ? Yano dành những câu từ kì quặc để nói về hành động kì quặc của mình, làm tôi có tí bực bội, nhưng cậu ta lại giơ lòng bàn tay về phía tôi, có vẻ không đoán được điều đó từ bản mặt quái vật đen thùi lùi của tôi.

“Vậy, chuyện này... ngày mai... nói tiếp nhé.”

“N... ngày mai?”

Chẳng có nhẽ, ý cậu ta là ngày mai nói chuyện ở trường? Chuyện đó, nói sao nhỉ, rất là, không ổn. Tôi không được phép có những hành động như là nói chuyện với Yano, hoặc thậm chí khiến người khác thấy tôi thân thiết với cậu ta, kể cả khi đó chỉ là một sự nhầm lẫn.

“Này, bạn Yano...”

“Không... sao đ..âu. Ý tớ không... phải là ban ngày. Ngày mai, cậu lại tới... đây sớm hơn... một chút đi.”

“Đến đây hả?”

“Ừ, đ...ến đây. Cậu đến... được không?”

Mặc dù cậu ta không nói hẳn ra, nhưng có thể xem nó là lời đe doạ, rằng nếu tôi không tới, cậu ta sẽ đi kể hết với mọi người xung quanh. Trong thực tế, việc giữ sự thật làm con tin luôn có hiệu quả tức thời. Dù gọi là điều kiện trao đổi, nhưng khi nó bị phá vỡ, tôi sẽ là bên chịu thiệt hại lớn hơn cậu ta nhiều.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành gật đầu.

Dù đang trong hình dạng quái vật mà vẫn bị một đứa con gái bé tí teo thế này sai bảo, rốt cục là điều gì, làm thế nào lại khiến mọi thứ bất chợt lộn tùng phèo như vậy?

Vẻ mặt vui mừng của Yano khiến tôi ngứa ngáy, tôi chẳng nói thêm câu nào, luồn qua khe hẹp nơi cửa sổ để bay ra ngoài.

Tôi chỉ nhận ra mình đã quên béng vụ bài tập sau khi mặt trời lên và tôi quay trở lại hình dạng con người.

Đêm qua thế là xôi hỏng bỏng không.

Chú thích:

[1] Nguyên gốc tiếng Nhật là “boku”, đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất thường được nam giới sử dụng, mức độ lịch sự trung bình.

Danh sách chương


Sách tương tự