
Ông Bác Ve Chai
Tổng số chương: 1
Giữa những căn nhà khang trang tự nhiên có một căn nhà cũ kỹ tồi tàn khiến tôi cứ hay chú ý đến. Hình như là nhà bỏ hoang, sơn trên tường long tróc, cỏ hoang mọc um tùm lối đi, mái nhà bạc phếch thời gian.
Chiều nào tôi cũng chạy bộ thể dục ngang đấy và đều nhìn vô căn nhà. Bên trong đèn đóm chẳng có, tối om om.
Chiều hôm ấy hơi sẩm tối, tôi bất ngờ thấy có ánh đèn sáng bên trong nhà, và có ông bác già gầy nhom ngồi trước cửa. Lạ thật, chắc người ta mới dọn vào.
Thế là mỗi chiều sẩm tối, lúc chạy ngang căn nhà, tôi đều nhìn vào xem phải thật người ta đã dọn vào hay không. Đúng thế, đèn vẫn sáng, ông bác khi thì đi ra đi vô, khi thì lom khom làm gì đó trước sân. Hình như ông bác là người Á Châu.
Một hôm đang chạy ngang qua, bất ngờ ông bác vẫy tay gọi tôi. Tôi ngờ nghệch một chút rồi cũng tiến lại gần trước sân.
- Hello... Tôi e dè mở lời chào
- Cậu là người Việt phải không?
- Dạ, vâng, con là người Việt. Bác mới dọn tới đây, có chuyện gì cần ạ?
Ông bác ngập ngừng một chút rồi nói tiếp,
- À, tôi ở trọ trong gian phòng nhỏ phía sau, cũng lâu rồi. Căn lớn phía trước của ông chủ ở tiểu bang khác. Hiện giờ không ai mướn, nên tôi trông chừng luôn. Tôi ít khi ra phía trước... À, ý tôi muốn hỏi cậu là nếu có sách báo cũ, hay lon soda gì đấy thì cho tôi với. Tôi muốn để dành bán kiếm tiền lẻ.
Thì ra thế, tôi chợt hiểu,
- Dạ vâng, khi nào có con sẽ mang lại cho bác.
Từ đấy tôi thỉnh thoảng đem báo cũ, đem lon bia, lon nước ngọt lại cho ông. Ông đều nhờ tôi đem hộ giùm ra gian nhà sau. Trước lạ sau quen, tôi hiểu ra ông bác là cựu quân nhân, vợ mất, có một người con đang ở Việt Nam.
Một lần đôi mắt đăm chiêu nhìn về xa xôi, ông tâm tình,
- Tôi chỉ còn mỗi một đứa con gái hiện đang ở Sài Gòn, Nguyễn Thị Ban Mai, quận, phường..., tôi sắp bão lãnh cho nó sang đây... Tội nghiệp nó bên ấy cũng nghèo lắm. Kiếm ăn từng bữa. Mỗi tháng tôi đều gởi tiền bán ve chai về phụ thêm.
Tôi nghe thì nghe thế, chứ không để tâm lắm, chuyện gia đình người ta mà.
Thời gian qua đi, trời không mau tối nữa, tôi cũng chạy ngang nhà hàng ngày. Nhưng lạ, tôi không thấy bóng dáng ông bác đâu. Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng cũng chẳng một lần thấy được ông. Tôi đem ve chai lại nhà gỏ cửa cũng chẳng thấy ai ra như mọi khi.
Hay là ông đã bất ngờ từ biệt thế gian? Tôi cứ thắc mắc mãi, và áy náy không yên. Tôi muốn biết ông thế nào, có cần sự giúp đỡ của tôi không. Tôi không biết tên chủ nhà, cũng không biết địa chỉ. Hỏi quanh cũng chẳng ai hay.
Hay là tôi viết thư về Việt Nam hỏi con gái ông. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi liền ra chỗ dịch vụ gởi tiền, gởi về địa chỉ của người con gái mà tôi còn nhớ được vì ông bác cứ hay nói đi nói lại. Tôi nghĩ hai, ba tháng qua không có ông bác trợ giúp tiền chắc cô ta khốn khổ lắm.
Trong hóa đơn gởi 200 đô, tôi kèm theo câu nhắn,
- Tôi gởi tiền cho chị giùm cho bác Nguyễn H, nhưng chắc bác dời địa chỉ, nếu chị biết xin gởi lại cho tôi. Địa chỉ tôi là xyz
Ba tuần sau tôi được thư hồi đáp từ Việt Nam, người gởi Nguyễn Thị Ban Mai. Trong thư nói,
- Cảm ơn anh đã hảo tâm gởi tiền cho tôi, nhưng tôi đã mất liên lạc với cha tôi Nguyễn H từ năm năm trước. Nghe nói đã bị đột quỵ qua đời...
Đọc xong dòng thư, tôi thật không thể tin. Tôi chạy lại căn nhà bỏ hoang tìm cách đi ra gian nhà phía sau. Đống ve chai, báo, và lon to lớn vẫn còn nằm đấy không vơi.
PN
Oct 2022