
Quý Nữ Trọng Sinh Hầu Phủ Hạ Đường Thê
Tổng số chương: 332
Trong một tiểu viện lụi bại, một nữ nhân thân hình khô gầy đang đứng. Thân thể nàng gầy đến mức nhìn từ xa không khác gì một bộ xương khô. Nàng ngây ngốc đứng đó, lặng lẽ ngước mặt lên nhìn gốc hoa lê trước mắt.
Chợt một trận gió lạnh từ đâu thổi đến, mà nàng lại cứ bình thản coi như không biết. Cơn gió vô tình thổi qua người nàng, thổi bay ống tay áo trống không của nàng, làm lộ ra một đoạn xương cốt cổ tay dữ tợn.
Nàng không còn hai bàn tay.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa. Sau đó, một nữ nhân mặc bộ hoa phục đẹp đẽ bước vào. Nàng kia khoé môi mang ý cười bước tới, nhưng trong đôi mắt lại là lạnh như băng. Đôi môi nàng ta khẽ nhếch lên, lộ vẻ độc ác.
" Thanh từ muội muội, ta tới thăm ngươi." Lâu Tử Nhân cười nói:
"Mấy năm nay, ngươi tốt không?"
Nàng ta cười lên, làm vẻ ngoài càng thêm vài phần mỹ diễm.
Thẩm Thanh Từ dùng đoạn cổ tay còn lại của mình tiếp được một mảnh hoa lê. Đôi mắt dưới hàng mi dài cụp xuống, ẩn dấu một phần đờ đẫn.
"Ha hả..." Lâu Tử Nhân lại che miệng duyên dáng cười.
"Muội muội, ta chỉ là tới nói cho ngươi một chuyện, ngươi không phải vẫn luôn rất muốn biết đại tỷ của ngươi như thế nào sao?"
"Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội một hồi, tất nhiên là ta muốn báo cho ngươi một tiếng." Lâu Tử Nhân gợn lên đôi môi đỏ của chính mình.
" Muội muội, ngươi biết không? Hôm nay, người thân duy nhất của ngươi đã chết, tỷ tỷ của ngươi đã chết a. Ngươi biết nàng chết thế nào không? Nàng là đang sống sờ sờ bị thiêu chết, thiêu thành một khối than đen a. Chắc ngươi không biết, mấy năm nay nàng đưa tới cho ngươi không ít bạc, chính là ngươi một văn tiền cũng chưa được dùng tới. Giờ nàng đã chết rồi, nhưng là chết không được nhắm mắt. Thẩm gia các ngươi rốt cuộc là đã chết sạch rồi a. Còn ngươi, chừng nào thì ngươi mới đi bồi bọn họ."
Nàng ta cười đến nỗi khuôn mặt của chính mình đều cảm thấy đau, ấy vậy mà Thẩm Thanh Từ một chút biểu tình đều không có, càng không hề lộ ra chút thần sắc đau khổ nào. Nàng chỉ cúi đầu, nhìn đoạn cổ tay của chính mình. Lúc nàng đồng thời bị chặt đứt hai bàn tay, không ai hay biết lúc ấy nàng có bao nhiêu đau đớn, trái tim tan nát cỡ nào.
Lâu Tử Nhân vươn tay. Bang một tiếng, nàng ta đột ngột hạ một cái tát trên mặt của Thẩm Thanh Từ.
"Thẩm Thanh Từ, ngươi quả thật là đồ máu lạnh. Khi phụ thân ngươi chết, ngươi không có khóc. Khi huynh trưởng của ngươi bị ngũ mã phanh thây, ngươi cũng không khóc. Khi đại tỷ ngươi bị gả cho nam nhân xấu xa nhất kinh thành, ngươi cũng không có khóc. Hiện tại, nàng đã chết, nàng bị bẻ gãy tứ chi, đang sống sờ sờ bị thiêu chết. Như thế nào, ngươi vẫn là không rơi nổi một giọt nước mắt sao?"
Thẩm Thanh Từ ngẩng mặt lên, trên mặt trắng bệnh không có chút huyết sắc nào, chỉ có một đôi mắt lãnh đạm, vô thanh vô thức nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc hoa phục trước mặt. Cái nhìn này làm nữ nhân kia sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh, nàng ta lại bình tĩnh khẽ nhếch đôi môi đỏ mê người của mình lên:
" Ngươi đã bị ta chặt đứt đôi tay, ngươi còn muốn gϊếŧ ta sao? Dựa vào cái gì? Bằng đoạn cổ tay còn lại kia của ngươi sao?"
Nói xong, nàng dơ tay lên, mà Thẩm Thanh Từ có muốn cũng đều không thể nào tránh thoát được. Nàng chỉ có thể dùng đôi mắt lạnh lùng kia đáp lại. Có lẽ giống như người khác nói, nàng không có tâm, nàng máu lạnh, một chút hỉ nộ ái ố bây giờ nàng cũng không có.
Lúc này đây, Lâu Tử Nhân trước sau đều không có buông tay, mà lại nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Thẩm Thanh Từ.
"Ngươi nói ngươi cần gì phải quật cường như vậy, chỉ cần ngươi nghe lời một chút, đem Lâu gia hương điển của chúng ta giao ra đây, ta liền nói tướng công tha cho ngươi một mạng, cũng có thể xin tướng công nạp ngươi làm thϊếp. Ngươi nói như vậy còn không tốt sao?"
"Muội muội, ngươi đừng không biết điều như vậy chứ. Ngươi xem, vì sự không biết điều của ngươi đã hại chết bao nhiêu người a."
Nữ nhân mặc hoa phục lại vỗ nhẹ lên mặt nàng, chỉ là vẻ giác khi chạm vào lại giống như là chạm lên băng, rét lạnh đến thấu xương.
Nhiệt độ cơ thể của một người làm sao có thể lạnh đến thế? Nhưng Thẩm Thanh Từ trước mắt chính là như vậy, thân thể của nàng ta giống như không có nửa điểm nhiệt độ, mặt không huyết sắc, cũng không có độ ấm.
" Muội muội, ta khuyên ngươi vẫn là đen hương điển cho tỷ tỷ đi. Như vậy tỷ tỷ còn có thể giúp đại tỷ ngươi chuẩn bị một bức quan tài mỏng, làm cho nàng một nấm mồ. Không đến mức để nàng sau khi sống sờ sờ bị thiêu chết rồi còn phải làm một cô hồn dã quỷ."
"Lâu Tử Nhân......"
Trong đôi mắt nàng không một có một tia bi ai, lãnh đạm đến mức làm người ta nghĩ nàng sẽ không thể hiểu đến được những đau khổ của nhân gian.
Lâu Tử Nhân sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên: "Muội muội, có phải ngươi đã nguyện ý nói. Đã lâu rồi ta không nghe được ngươi gọi tên của tỷ tỷ a. Ngươi không phải yêu nhất là tướng công a. Như vậy ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện." Khoé môi nàng khẽ nhếch lên, ngữ khí hơi trào phúng.
" Ngươi nói xem, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước ngươi cần gì phải như vậy đâu. Nếu ngươi nói sớm, tướng công cũng không đến mức phải chặt đứt hai tay của ngươi, mà Bạch Trúc ở bên cạnh ngươi cũng sẽ không chết."
"Lâu Tử Nhân...."
Lại là một tiếng này, trong con ngươi thanh lãnh của Thẩm Thanh Từ cuối cùng cũng tụ lại ít thần sắc, nhưng rất nhanh lại biến thành trống rỗng.
Nàng nâng lên đoạn cổ tay đã mất đi bàn tay của mình, đặt trước mặt Lâu Tử Nhân: "Có phải ngươi cho rằng ta không có tay, liền sẽ không thể gϊếŧ chết ngươi?"
"Chính ngươi còn không tự hiểu lấy điều này sao? Còn phải hỏi người khác làm gì?"
Lâu Tử Nhân lại là xoa xoa đôi bàn tay của chính mình, sau đó tiến lên, ngón tay trắng nõn đặt ở trên thân cây lê lớn lên có hình thù kỳ lạ này.
"Cây này lớn lên cũng không tồi, hoa nở cũng thật đẹp, chính là....." Nàng ta ngẩng mặt lên, biểu tình trên khuôn mặt lập tức thay đổi, lộ vẻ dữ tợn. "Muội muội, ngươi cũng nên biết là tỷ tỷ ghét nhất hoa lê. Cho nên, ngày mai tỷ tỷ sẽ cho người chặt đổ nó. Muội muội, ngươi có vui lòng hay không?"
Nhìn cây hoa lê trắng tinh trước mắt, Thẩm Thanh Từ liền vươn đoạn cổ tay gầy gò cụt ngủn của mình lên, một đoá hoa lê hoàn mỹ bỗng nhiên rơi trên đó. Nàng đột nhiên cười. Nụ cười của nàng với đoá hoa trắng tinh này giống nhau, nhạt nhoà, vô vị, trong suốt.
Nàng đem đoạn cổ tay của mình nâng lên, đem đoá hoa lê kia bỏ vào trong miệng. Bỗng nhiên, không biết từ đâu bay đến một loại hương thơm kỳ lạ,làm mọi người đi qua tiểu viện đều muốn dừng chân.
"Thơm quá. Đúng vậy, thơm quá."
Không biết là loại hương gì, tựa như mùi hoa lê, lại có mùi giống hoa mai, thoang thoảng như còn có mùi tuyết liên, nhưng mà lại có chút giống như không phải.
"Lâu Tử Nhân....." Đây là lần thứ 3 Thẩm Thanh Từ kêu cái tên này. Nàng tự nhủ lòng mình phải nhớ kỹ điều gì, cho dù thành quỷ cũng không được phép quên.
"Ngươi thật sự cho rằng, không có tay liền thật sự không thể gϊếŧ người sao?"
Thanh âm sâu kín của nàng vang lên. Lại không một ai biết, lúc này, một cánh tay khác của nàng cũng từ từ nâng lên. Cánh tay này cũng đã bị chặt mất bàn tay, chính là không ai ngờ, ở bên trên đoạn cổ tay đã cụt lại lộ ra nửa đầu của một cái kéo.
Nửa cái kéo này như được mọc ra từ trong da thịt của nàng. Nó và da thịt lớn lên cùng nhau, cùng căn cốt, huyết nhục của nàng như đã dung hợp vào làm một.
Lâu Tử Nhân thong thả, ung dung chính lý lại y phục trên người: "Nếu ngươi còn có thể gϊếŧ người, ta Lâu Tử Nhân sẽ làm đương kim hoàng hậu."
Kết quả, lời nàng ta còn chưa nói hết, liền cảm thấy tê rần trước ngực.
"A.........." Nàng ta thét chói tai, đồng thời cũng đem nữ nhân khô gầy phía trước đẩy ra. Nữ nhân kia thân thể khô gầy giống như quỷ. Bỗng đâu lúc này có cơn gió thổi về phía nàng ta. Thẩm Thanh Từ lùi một bước, cơn gió thổi qua người nàng, mà nàng lúc này cũng đưa đoạn cổ tay ra đằng trước, làm lộ ra nửa cái kéo dính liền trên đoạn cổ tay cụt ngủn kia.
Ai nói không có tay thì không thể gϊếŧ người. Nàng không biết Lâu Tử Nhân có làm hoàng hậu được hay không, chính là hiện tại nàng sẽ gϊếŧ ả.
"Người đâu, người đâu........"
Danh sách chương
- Chương 1 Trước kia
- Chương 2 Thơm quá
- Chương 3 Lâm chung
- Chương 4 Nương đã không còn
- Chương 5 An táng cho nương
- Chương 6 Nàng còn có cha
- Chương 7 Tìm tới
- Chương 8 Một ngôi mộ mới, âm dương cách biệt
- Chương 9 Cha đón ngươi về nhà
- Chương 10 Con đường phía trước khó đi
- Chương 11 Chuyện cũ về nương
- Chương 12 đây là nhà của chúng ta
- Chương 13 Dối trá
- Chương 14 Ác mộng
- Chương 15 Ngươi muốn làm quỷ sao
- Chương 16 Ngươi như thế nào có thể đối với muội muội như vậy
- Chương 17 Ca, ngươi đau không
- Chương 18 Chúng ta nhất định phải đối với nàng thật tốt
- Chương 19 Một đống trống bỏi
- Chương 20 Nàng muốn sớm tìm cho tỷ tỷ một vị hôn phu tốt
- Chương 21 Nàng nợ bọn họ thật nhiều
- Chương 22 Cách vách cho mời
- Chương 23 Ra cái chủ ý thật hay
- Chương 24 Hắn có nhi tử
- Chương 25 Sống đường đường chính chính
- Chương 26 Nàng sẽ tự kiếm một cái thập lý hồng trang
- Chương 27 Trở thành người thừa kế
- Chương 28 Nhập học
- Chương 29 Phủ học
- Chương 30 Chịu khi dễ
- Chương 31 Nhà lão đại sai
- Chương 32 Ma ma đã trở lại
- Chương 33 Bán của cải của hồi môn lấy tiền mặt
- Chương 34 Nàng tiễn cha rời đi
- Chương 35 Tìm đồ vật
- Chương 36 Lâu gia hương điển
- Chương 37 Nữ nhi Lâu gia trời sinh mang mùi thơm lạ lùng
- Chương 38 Nàng tự mình kiếm bạc
- Chương 39 Trộm đi hài tử
- Chương 40 Không thấy tỷ nhi
- Chương 41 Tự mình hại mình
- Chương 42 Không thấy muội muội
- Chương 43 Chết không nhận nợ
- Chương 44 Khó trị
- Chương 45 Ra cửa nhặt được thần y
- Chương 46 Diệu thủ hồi xuân
- Chương 47 Đã chết cũng chỉ có thể chạy
- Chương 48 Tiểu ác quỷ
- Chương 49 Nhớ cha
- Chương 50 Đây là bắt chước bừa sao
- Chương 51 Đầu óc đơn giản như thế
- Chương 52 Ngũ cảm rõ ràng
- Chương 53 Đã tốt không sai biệt lắm
- Chương 54 Chế hương
- Chương 55 Cái gọi là thiên phú
- Chương 56 Nàng đang nghĩ sự tình
- Chương 57 Tìm cơ hội
- Chương 58 Người khác có cơ hội nàng cũng muốn
- Chương 59 Làm tốt sự tình
- Chương 60 Rơi xuống
- Chương 61 Cứu một người
- Chương 62 Lời nói như mật
- Chương 63 Tìm tới
- Chương 64 Đầu quá mềm, chịu không nổi bị đập
- Chương 65 Hắn muốn vỗ vỗ
- Chương 66 Ném ra tới
- Chương 67 Cảm kích chi tình
- Chương 68 Kinh mộng
- Chương 69 Người đi nhà trống
- Chương 70 Thăm bệnh
- Chương 71 Bái kiến
- Chương 72 Tỷ tỷ nhưng thành huân hương
- Chương 73 Chính là ngủ
- Chương 74 Có chỗ nào kỳ lạ
- Chương 75 Để nhân gia đến xông phòng ở
- Chương 76 Muốn máu thịt của ngươi
- Chương 77 Ân không nói nhiều
- Chương 78 Ôm chặt cái đùi to này
- Chương 79 Một viên phì cầu
- Chương 80 Tỷ tỷ bằng phẳng
- Chương 81 Giống cha
- Chương 82 Đây là sinh bệnh sao
- Chương 83 Xấu hổ và giận dữ khó làm
- Chương 84 Người đến ngũ cốc cũng không phân biệt được
- Chương 85 Cha đã trở lại
- Chương 86 Cũng không thể gϊếŧ người
- Chương 87 Oán trách lẫn nhau
- Chương 88 Tiễn đi
- Chương 89 Giúp một cái việc gấp
- Chương 90 Lý Tú Ca
- Chương 91 Nàng tìm tú nương
- Chương 92 Nàng sẽ không
- Chương 93 Mua nha đầu
- Chương 94 Ân, nàng còn
- Chương 95 Thiên phạt
- Chương 96 Bệnh lạ
- Chương 97 Hồn về
- Chương 98 Đói bụng phải làm sao bây giờ
- Chương 99 Tỷ tỷ ngươi đâu
- Chương 100 Luận công ban thưởng
- Chương 101 Vô đạo
- Chương 102 Quân vô hí ngôn
- Chương 103 Cũ
- Chương 104 Bán hương liệu
- Chương 105 Trong tâm nàng không nhận ngươi
- Chương 106 Người nhà họ Bạch
- Chương 107 Hài tử thông tuệ sớm
- Chương 108 Bán hương liệu kiếm bạc
- Chương 109 Cửa hàng của nàng
- Chương 110 Nhất Phẩm Hương
- Chương 111 Một viên hương, ngàn lượng bạc
- Chương 112 Hương của Hoàng gia chính là tục
- Chương 113 Nàng nghèo chỉ có bạc
- Chương 114 Cái gọi là dì
- Chương 115 Không đem nàng coi trọng sao?
- Chương 116 Thiếu niên bị sỉ nhục
- Chương 117 Nàng có thể hay không biến thành tiểu người què
- Chương 118 Công tử, ngươi là đại hoàng
- Chương 119 Lễ sinh thần
- Chương 120 Nàng kiếm
- Chương 121 Nàng tiêu, tiêu, tiêu........
- Chương 122 Tích cóp của hồi môn
- Chương 123 Cũng không biết tìm miếng vải đắp lên
- Chương 124 Sờ ô uế làm sao bây giờ
- Chương 125 Thần cánh tay nỏ xuất thế
- Chương 126 Có thể nháo đúng rồi
- Chương 127 Ngô gia có nữ
- Chương 128 Không người xứng với
- Chương 129 Đều có lễ vật
- Chương 130 Liền hắn không có
- Chương 131 Đem nữ nhi bán
- Chương 132 Cha mẹ chi mệnh
- Chương 133 Bò cửa sổ
- Chương 134 Đây là từ đâu ra hùng hài tử
- Chương 135 Nàng tiêu
- Chương 136 Ai dám lấy nàng?
- Chương 137 Hắn không bạc
- Chương 138 Hội hoa
- Chương 139 Kinh diễm
- Chương 140 Kinh diễm với
- Chương 141 Đây là mệnh
- Chương 142 Ai là tỷ tỷ ngươi
- Chương 143 Trình gia tỷ muội
- Chương 144 Độc nhất vô nhị
- Chương 145 Muốn mua nhân lúc còn sớm
- Chương 146 Hài tử đơn thuần này
- Chương 147 Ân nhân năm đó
- Chương 148 Nàng gây chuyện
- Chương 149 Đừng nói cho người khác
- Chương 150 Phẩm hội dâng hương
- Chương 151 Nữ tử vì chính mình mà trang điểm
- Chương 152 Lại là xuất chinh
- Chương 153 Kiếm càng nhiều bạc
- Chương 154 Tiểu Tuấn vương keo kiệt
- Chương 155 Không của hồi môn thì làm sao
- Chương 156 Thu lương
- Chương 157 Cái gì cũng đều mua
- Chương 158 Bán huyết tạo hương
- Chương 159 Khí huyết thua thiệt
- Chương 160 Tuyết rơi
- Chương 161 Đưa lương tới
- Chương 162 Ai đông lạnh
- Chương 163 Đưa than ngày tuyết
- Chương 164 Bổn vương ánh mắt tốt
- Chương 165 Tìm một cái càng tốt cho ngươi
- Chương 166 Với tâm khó nhịn
- Chương 167 Phát cháo
- Chương 168 Đế uy
- Chương 169 Trời trong
- Chương 170 Nàng không lớn a
- Chương 171 Phân bạc
- Chương 172 Vui mừng
- Chương 173 Quan môi tới cửa
- Chương 174 Một nữ như thế nào nhị gả
- Chương 175 Đều không phải thứ tốt
- Chương 176 Nhổ cỏ tận gốc
- Chương 177 Cập kê chi lễ
- Chương 178 Nàng không lớn lên
- Chương 179 Mạt một tay phấn
- Chương 180 Nàng tới thêm trang
- Chương 181 Thập lí hồng trang
- Chương 182 Kim ngật đáp
- Chương 183 Hồi môn
- Chương 184 Đều cười nàng
- Chương 185 Đi lưu tùy ý
- Chương 186 Mấy năm
- Chương 187 Còn chưa tới
- Chương 188 Lại không có cháu gái
- Chương 189 Bạch Trúc trở về
- Chương 190 Bị chủ tử dưỡng phế đi
- Chương 191 Bát ngưu nỏ
- Chương 192 Nói tốt, đây là cái dạng chủ tử gì.
- Chương 193 Không ai xứng với muội muội hắn
- Chương 194 Tống Minh Giang nhưng hảo
- Chương 195 Ngươi cũng đưa ta một vật đi
- Chương 196 Bị người nhớ thương
- Chương 197 Nhà ta A Ngưng không gả
- Chương 198 Ta thích ngươi
- Chương 199 Muốn nhân sâm trăm năm
- Chương 200 Người khác không có, nàng có
- Chương 201 Người hảo tâm tặng cho
- Chương 202 Hài tử nhiều bệnh
- Chương 203 Túc nghiệp quấn thân
- Chương 204 Một thốc hương tro
- Chương 205 Liền mạch lưu loát
- Chương 206 Hắn không phải lương xứng
- Chương 207 Hắn muốn cưới một người
- Chương 208 Vĩnh viễn không cưới nữ nhi Thẩm gia
- Chương 209 Buông bỏ đâu là dễ dàng
- Chương 210 Hắn muốn cưới không phải ngươi
- Chương 211 A Ngưng, ngươi chờ ta
- Chương 212 Nhưng nàng chờ không được
- Chương 213 Nguyên nhân tại đây
- Chương 214 Người chưa tới
- Chương 215 Không cần cho bọn hắn mặt
- Chương 216 Thẩm gia biệt trang
- Chương 217 Đồ vật mới mẻ
- Chương 218 Ngươi tới dưỡng
- Chương 219 Trở về đi
- Chương 220 Nàng nhặt được một người
- Chương 221 Xem như ân nhân của ngươi
- Chương 222 Ta là ai
- Chương 223 Ta dưỡng ngươi cả đời
- Chương 224 Phát cuồng
- Chương 225 Không phải trúng độc
- Chương 226 Nhất định sẽ cứu ngươi
- Chương 227 Vẫn chưa hảo
- Chương 228 Sẽ không tương quên
- Chương 229 Cẩu tử không thấy
- Chương 230 Lên núi tìm cẩu
- Chương 231 Gấu mù
- Chương 232 Quý nhân trong kinh lợi hại nhất
- Chương 233 Cuồng chứng
- Chương 234 Chữa bệnh
- Chương 235 A Ngưng, đừng đi
- Chương 236 Kiếp sau lại báo
- Chương 237 Nàng là phong hàn
- Chương 238 Ta nhớ rõ ngươi
- Chương 239 Nhà ở cháy
- Chương 240 Chỉ là thiêu mà thôi
- Chương 241 Tương tư chi hoa
- Chương 242 Thiên tiên
- Chương 243 A Ngưng nhà hắn chỉ là lớn lên chậm
- Chương 244 Người nào truyền ra
- Chương 245 Ngươi cũng biết thân phận của nàng
- Chương 246 Chỉ là vũ phu
- Chương 247 Đối nổi lên
- Chương 248 Chính ngươi biết
- Chương 249 Ăn tết
- Chương 250 Trộm hương
- Chương 251 Thân thích của Tuấn Vương phủ
- Chương 252 Hảo hảo nhận chất nhi
- Chương 253 Ai là cô mẫu của ngươi
- Chương 254 Thịt cẩu lên không nổi bàn tiệc.
- Chương 255 Tiệc cơ động
- Chương 256 Có phải hay không phải đi về
- Chương 257 Nàng đều có tính kế
- Chương 258 Hồi phủ
- Chương 259 Sâm ca nhi trưởng thành
- Chương 260 Hảo giúp đỡ
- Chương 261 Học văn dễ dàng học võ khó
- Chương 262 Nếu không, lót hạ đi
- Chương 263 Vô cùng để ý tiếc nuối
- Chương 264 Bạn cũ
- Chương 265 Cố nhân đến bái phỏng
- Chương 266 Nhận sai người
- Chương 267 Không có dễ dàng như vậy đi
- Chương 268 Như thế nào không cho nàng một kiện
- Chương 269 Người sau lưng
- Chương 270 Người kia là ai
- Chương 271 Nguyên lai là dưỡng
- Chương 272 Bắt đầu tốt
- Chương 273 Sự tình sắp thành
- Chương 274 Lang quân như thế
- Chương 275 Toàn bộ đoạt lại
- Chương 276 Bắt lấy cá lớn
- Chương 277 Bị bệnh
- Chương 278 Quốc khố hư không
- Chương 279 Người Thẩm gia không gả trong cung
- Chương 280 Như thế nào còn không cho
- Chương 281 Ai sẽ còn muốn ngươi
- Chương 282 Thất tâm phong
- Chương 283 Thần đồng nho nhỏ
- Chương 284 Trong một cái cục diện
- Chương 285 Ta thưởng nha đầu đều so với cái này tốt hơn
- Chương 286 Hương vị độc nhất vô nhị
- Chương 287 Vu oan
- Chương 288 Cờ kém một chiêu
- Chương 289 Cáo ngự trạng
- Chương 290 Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ
- Chương 291 Còn như thế nào đánh giặc
- Chương 292 Giả bệnh không dậy nổi
- Chương 293 Không thể đánh không
- Chương 294 Làm thông gia
- Chương 295 Tới cửa
- Chương 296 Kết thân
- Chương 297 Một cái quốc khố vàng bạc
- Chương 298 Chỉnh binh xuất chinh
- Chương 299 Tra tấn đến chết, lại chưa chết
- Chương 300 Chỉ có chờ
- Chương 301 Đem Người Nhìn Kỹ
- Chương 302 Đưa quan
- Chương 303 Cho ngươi xem một đồ vật
- Chương 304 Chẳng lẽ có mỏ vàng
- Chương 305 Người điều hương
- Chương 306 Không muốn người biết nguyên nhân
- Chương 307 Thành đại cô nương
- Chương 308 Trúng mũi tên
- Chương 309 May người
- Chương 310 Nguyên lai là cố nhân
- Chương 311 Lương thảo bị cháy
- Chương 312 Tồn lương
- Chương 313 Xuất chiến
- Chương 314 Phá thành
- Chương 315 Như thế nào trị tội
- Chương 316 Nhất định sẽ bình an
- Chương 317 Dẫm sai rồi
- Chương 318 Ngoại tổ khi nào trở về
- Chương 319 Uy Bình Hầu làm
- Chương 320 Vô đề
- Chương 321 Thông đồng với địch
- Chương 322 Xem chém đầu
- Chương 323 Có phải thật béo hay không
- Chương 324 Xem người ta chém đầu
- Chương 325 Công cao át chủ
- Chương 326 Cao thủ nội gia
- Chương 327 Hắn đã quên nàng
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332